Nghe thấy lời này, bác sĩ rất đau lòng, đều là đồng nghiệp cùng cứu sống người, họ dường như không có chút đồng cảm nào với bệnh nhân.
Ánh mắt người đàn ông trầm xuống, đi vào phòng, ghé sát vào tai Ôn Ninh: “Hiện giờ, tôi có thể giúp cô liên lạc với người bên ngoài, nhưng cơ hội chỉ có một lần, cô nghĩ kĩ đi xem nên tìm ai.”
Ôn Ninh kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt, cô cứ nghĩ rằng người này chỉ biết máy móc nghe mệnh lệnh từ nhà họ Lục, không ngờ, anh ta lại muốn giúp cô?
“Tại sao anh lại giúp tôi?”
“…”
Tại sao ư?
Chính bác sĩ cũng cảm thấy hơi lạ lùng, có thể là vì anh ta vẫn còn chút lương tâm, anh ta không thể chống mắt nhìn nửa đời sau của Ôn Ninh bị phá hủy.
Nếu như thế, sợ rằng cả đời này lương tâm anh ta sẽ cắn rứt.
“Anh giúp tôi liên lạc người này!”
Ôn Ninh thấy anh ta không nói lời nào, không hỏi tiếp, tinh thần vừa được vực dậy bởi vì mất máu và đau đớn lại bắt đầu phân tán rồi, cô không còn thời gian nữa.
Giờ cô không còn cách nào khác, chỉ có thể hy vọng người trước mặt thực sự muốn giúp cô chứ không phải đùa giỡn cô.
Nhận được một số điện thoại, bác sĩ tìm lý do rời đi, bầu không khí nồng đậm mùi máu tươi gần như khiến con người ta không thở nổi.
Coi như làm cho Ôn Ninh một việc cuối cùng mà mình có thể làm, cũng xem như là giảm bớt chút áy náy trong lòng anh ta.
Theo như ý muốn của cô, bác sĩ sẽ gửi lời cầu cứu của cô ấy đến chủ nhân số điện thoại này.
Nhưng để bảo vệ bản thân, anh ta không để lại tên.
Hiện giờ, anh ta chỉ có thể cầu nguyện người kia đủ bản lĩnh, có thể nghĩ cách để giúp Ôn Ninh.
…
Hạ Tử An nhận được tin trong đêm, mở ra chỉ có vỏn vẹn một câu: “Tôi đang ở trên đảo không người của nhà họ Lục, đến cứu tôi.”
Hạ Tử An nhíu mày, gì đây, tin nhắn làm phiền?
Đang định xóa đi, tay anh ta bỗng dừng lại.
Bị nhà họ Lục… bắt cóc?
Hạ Tử An trợn mắt, mặc dù tin nhắn kia không biết người gửi nhưng anh ta lại có một dự cảm mãnh liệt, cảm thấy đó là tin nhắn do Ôn Ninh gửi đến.
Dẫu sao, rất lâu rồi cô không liên lạc với anh ta.
Ban đầu, anh ta cứ nghĩ Ôn Ninh ở bên cạnh Lục Tấn Uyên nên không đến làm phiền, đây là lựa chọn của Ôn Ninh, anh ta nên tôn trọng.
Nhưng giờ đây xem ra, sự tình không đơn giản như vậy.
Hạ Tử An đứng bật dậy, chiếc ghế phía sau vì hành động mạnh mẽ của anh ta mà đổ sập xuống, phát ra âm thanh lớn, anh ta lại như chẳng biết, đi đi đi lại.
Ôn Ninh, sao lại bị nhà họ Lục bắt rồi?
Những ngày này, mặc dù Hạ Tử An luôn lo lắng cho Ôn Ninh, nhưng bởi vì lần trước ý thức được khoảng cách to lớn giữa bản thân và nhà họ Lục, anh ta chỉ đành đè nén ý định xuống đáy lòng, hạ quyết tâm phát triển sự nghiệp.
Chỉ khi có được sức mạnh lớn mạnh, mới có thể bảo vệ được người mình muốn bảo vệ, thất bại đã có đều nhắc nhở anh ta không được quên.
Anh ta cứ nghĩ rằng, Lục Tấn Uyên đã vì Ôn Ninh làm ra rất nhiều việc hoang đường, vả lại trong bụng Ôn Ninh còn có con của hai người họ.
Chí ít, Lục Tấn Uyên sẽ không để cô gặp phải phiền phức gì, sẽ bảo vệ cô chu toàn, mà hiện tại, rõ ràng không phải như vậy.
Hạ Tử An nhìn những chữ đó, anh ta không biết Ôn Ninh gặp phải chuyện gì, nhưng nhất định là phiền phức rất lớn mới khiến cô làm như vậy.
“Lập tức phái người đi điều tra!”
Hạ Tử An tức khắc cho người đi điều tra, chỉ là biểu cảm của anh ta từ đầu đến cuối luôn nghiêm túc.
Về tin tức của nhà họ Lục, anh ta không có tự tin, nếu đã dám bắt một người đang sống sờ sờ đi, rõ ràng họ rất tự tin.
Muốn tìm được tung tích của Ôn Ninh, sợ là hy vọng ít ỏi.
Nhưng, anh ta vẫn còn một cách…
Hạ Tử An nắm chặt tay, nhưng cách này…
Mười mấy phút sau, thuộc hạ của Hạ Tử An bước đến: “Xin lỗi, đảo không người của nhà họ Lục mặc dù chỉ có vài cái nhưng để định vị điều tra thì cần ít nhất 24 giờ…”
24 tiếng?
Một phút Hạ Tử An cũng không đợi nổi.
Anh ta bóp nghiền điều thuốc trong tay, sau đó lập tức đứng lên: “Không cần điều tra nữa, tôi có cách khác!”
...
Ôn Ninh nhờ tiếp máu của mấy người kịp thời hiến, nên gắng gượng thêm được vài giờ.
Cô vẫn luôn cố giữ lý trí tỉnh táo, không để cho bản thân ngủ thϊếp đi.
Đồng thời, cầu nguyện trong lòng, Hạ Tử An có thể nhìn thấy tin cầu cứu của cô.
Phải tìm Hạ Tử An tới giúp, Ôn Ninh thực sự không còn cách nào khác, nhưng trong số những người cô quen biết, người có thể giúp cô cũng chỉ có người đàn ông này.
“Ôn tiểu thư, tình trạng của cô quả thực không ổn, chúng tôi định cắt bỏ tử ©υиɠ của cô…”
Mấy bác sĩ phụ sản thấy tình hình ngày càng xấu đi, lấy ra một bản cam kết để Ôn Ninh ký tên.
Xem ra họ muốn kết thúc sự dày vò này như vậy còn hơn là cứ mạo hiểm.
Còn về việc sau này Ôn Ninh có như thế nào, đều là việc của nhà họ Lục.
Ôn Ninh trợn to hai mắt, những người này, rốt cuộc vẫn không phải là bác sĩ, tương lai của cô trong mắt họ chẳng đáng gì hay sao?
“Tôi không muốn!”
Ôn Ninh lập tức phản đối, cắt bỏ tử ©υиɠ, sau này cô không còn cơ hội được làm mẹ nữa rồi, cô cũng không còn là một người phụ nữ hoàn chỉnh nữa rồi.
Những người này, sao có thể tàn nhẫn như vậy? Cướp đi con của cô, còn định tước đi khả năng có con của cô ư?
“Là do các người ép tôi sinh thường nên mới thành ra như thế này, các người, không xứng với cái danh bác sĩ…”
Ý chí kiên cường của Ôn Ninh cũng không làm mấy người kia nhìn cô thêm cái nào.
“Một người làm mẹ như cô, sinh thường càng tốt cho đứa trẻ, lẽ nào cô không hiểu sao? Chúng tôi cũng chỉ phục tùng mệnh lệnh mà thôi, nếu như cô oán hận thì hãy oán hận nhà họ Lục, đừng trách chúng tôi!”
Dứt lời, không quan tâm đến Ôn Ninh muốn hay không, cưỡng ép cô phẫu thuật.
Ôn Ninh tuyệt vọng mở to mắt nhìn, chỉ là giờ cô chẳng còn sức để dẫy dụa, chỉ có thể giương mắt nhìn: “Các người không thể làm vậy, tôi không đồng ý, tôi không đồng ý!”
“Cũng chỉ muốn tốt cho cô thôi.”
“Cứ giằng co tiếp, huyết tương có ở đây hết, đến lúc đó có làm phẫu thuật cũng không cứu nổi cô đâu.”
“Nhà họ Lục cho cô phần bồi thường này, cô cầm số tiền này, cho dù nửa đời sau không sinh được con nữa thì cũng không thiệt thòi.”
Vào lúc Ôn Ninh gần như mất hết hy vọng, bên ngoài truyền đến tiếng vang dội.
Đó là tiếng trực thăng hạ cánh.
Những người có mắt đều ngây ngẩn, đây là đảo không người, người có thể đến đây rất ít.
“Có phải là Lục phu nhân đến không?”
Sau khi biết tin cục cưng đã được sinh ra, Diệp Uyển Tĩnh đương nhiên phải nhìn thấy cháu mình trước tiên.
“Nhanh đi dỗ tiểu thiếu gia.”
Ôn Ninh nghe thấy cái tên này, hận đến ngứa răng, nhưng trong lúc tất cả mọi người đều đang đợi sự xuất hiện của Diệp Uyển Tĩnh, cửa phòng phẫu thuật bị người đạp mở.
Người đi vào, khiến tất cả mọi người đều không tin nổi, mở to mắt nhìn.