An Thần?
Sao anh ta lại ở đây?
Mặc dù không biết tại sao An Thần lại ở đây, nhưng Ôn Ninh tin rằng nếu anh ta biết khó khăn của mình, anh ta sẽ có thể giúp đỡ.
"Tôi muốn đi vệ sinh."
Ôn Ninh ngữ khí bình tĩnh. Diệp Uyển Tĩnh nhíu mày: "Sao cô lại nhiều chuyện như vậy? Tý lên máy bay rồi đi..."
"Không được! Tôi đau bụng, hơn nữa phòng vệ sinh trên máy bay quá chật chội. Cô muốn làm cho đứa nhỏ trong bụng tôi cảm thấy khó chịu sao?"
Ôn Ninh không quan tâm nói ra lời này có chút mất mặt hay không, cô nhìn về phía Diệp Uyển Tĩnh.
"Được rồi, các người đưa cô ta đi."
Diệp Uyển Tĩnh mặt đầy chán ghét: "Trông chừng cô ta cẩn thận, đừng để cô ta giở trò. Nhưng tôi nghĩ là cô ta cũng không dám."
Ôn Ninh không nói gì, liền đi theo đoàn người đi vào phòng vệ sinh cách đó không xa.
Một nhóm người đuổi hết những người trong phòng vệ sinh ra, sau đó họ để Ôn Ninh vào.
Ôn Ninh thản nhiên bước vào không chút phản đối, cô liếc nhìn đồ đạc ở đây, cũng không trách họ lại làm vậy. Cửa sổ ở đây cao đến mức cô không thể trèo ra ngoài trong tình trạng hiện tại. Chỉ cần không có dụng cụ liên lạc là cô sẽ không thể phát ra tín hiệu.
Ôn Ninh mím chặt môi dưới, sau đó từ trong túi áo lấy ra một cây son môi, trên tường viết nhanh mấy chữ, màu đỏ tươi rất dễ thấy trên tường.
Cô chỉ có thể hy vọng rằng dấu vết rõ ràng này sẽ thu hút sự chú ý của người khác.
Làm xong chuyện này, Ôn Ninh đi ra khỏi phòng vệ sinh, chậm rãi rửa tay, như không có chút dị thường.
"Có cần đi kiểm tra chút không?"
Ngay khi mọi thứ đang diễn ra bình thường, đột nhiên có người đề nghị, động tác của Ôn Ninh liền dừng lại. Sau đó cô hét lên một tiếng, ôm bụng.
"Bụng của tôi đau, mau đưa tôi về."
Ôn Ninh giọng nói run run, nghe có vẻ quá đau mất hết sức lực, một đám người không dám lơ
là hay quan tâm chuyện khác, nhanh chóng đỡ cô rời khỏi đây.
Ôn Ninh vừa thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng cũng toát mồ hôi. Hi vọng có người có thể nhìn ra dấu vết cô để lại, sau đó làm lớn chuyện để cho An Thần biết chuyện!
“Lần này cô không sao rồi chứ?” Diệp Uyển Tĩnh sốt ruột thúc giục khi Ôn Ninh đã về.
"Không có."
Ôn Ninh không làm gì thêm, ngoan ngoãn đi theo Diệp Uyển Tĩnh lên máy bay, qua cửa sổ liếc nhìn thành phố cô đã sống một thời gian.
Cô sẽ quay về, nhất định...
...
Sau khi An Thần đến nơi, trước tiên gọi điện thoại cho Lục Tấn Uyên để báo cáo tình hình. Hiện tại chuyện mất tích của Ôn Ninh đã được xác nhận, nhưng vẫn chưa biết ai đã đưa cô đi.
Những người đó rõ ràng đã chuẩn bị đầy đủ trước khi hành động, thiết bị theo dõi và mọi thứ đều bị phá hủy, không để lại dấu vết, thiết bị định vị trên điện thoại của Ôn Ninh cũng bị phá hủy.
Vì vậy việc cố gắng tìm kiếm tung tích hiện tại của Ôn Ninh đã trở thành một vấn đề nan giải.
"Bất kể như thế nào, nhất định phải tìm được cô ấy.”
Sắc mặt của Lục Tấn Uyên rất khó coi, hiện tại anh bị giam cầm ở đây, không thể thoát ra được, cho dù là tuyệt vọng cũng không thể làm gì được.
Cảm giác này thực sự khó chịu.
“Tôi biết rồi, nếu có chuyện gì tôi sẽ lập tức báo cáo.” An Thần nói xong, cách đó không xa bỗng nhiên vang lên một thanh âm.
"Cái gì thế này, thật đáng sợ!"
"Là máu sao? Nhìn thật đáng sợ."
An Thần cau mày không muốn để ya tới, nhưng giọng nói của ai đó khiến anh ta chú ý.
"Hình như được viết bằng tiếng Trung, có ai hiểu được không?"
An Thần đi tới liếc mắt nhìn, chỉ thấy trên đó phông chữ, rất quen thuộc.
Suy nghĩ một chút, anh mới nhớ ra đây là chữ của Ôn Ninh!
Sao lại ở đây?
"Tránh ra, để tôi xem xem."
Bởi vì được viết bằng son nên sau một lúc lâu nét chữ hơi mờ, nhưng An Thần rất nhanh đã phân biệt được nội dung.
"Tôi bị người Lục gia bắt cóc. Nếu thấy được thì giúp tôi liên lạc với người này!"
Bên dưới là một dãy số điện thoại, An Thần nhìn lướt qua, không phải của Lục Tấn Uyên, nhưng anh vẫn viết ra số điện thoại.
Ôn Ninh bị Lục gia bắt cóc?
An Thần ngạc nhiên. Lẽ nào nhà họ Lục không muốn sự có mặt của cô làm phiền lễ đính hôn mấy ngày sau mới cố tình làm như vậy?
An Thần do dự một chút, chuyện này có nên báo cho Lục Tấn Uyên không?
Lễ đính hôn nếu chậm trễ, nhà họ Lục sẽ lộn xộn, không ai có thể gánh được trách nhiệm này.
...
Ôn Ninh được đưa đến nơi mà Diệp Uyển Tĩnh đã sắp xếp từ trước. Đó là một hòn đảo biệt lập, xung quanh có phong cảnh tuyệt đẹp. Biển đẹp nhưng không có người, chỉ có một tòa nhà rất hùng vĩ sừng sững ở ngay trung tâm.
"Đây là nơi nghỉ dưỡng mà nhà họ Lục từng đầu tư vào, nhưng không hiểu sao vì một số nguyên nhân mà giờ lại không hoạt động. Đúng lúc hiện tại lại phù hợp với cô."
Diệp Uyển Tĩnh đã cử người đến dọn dẹp nơi này: "Cách nơi gần nhất ở đây cũng cần vài giờ đi thuyền, là một nơi rất yên tĩnh. Cô có thể ở đây nghỉ ngơi… sinh con."
Tuy rằng lời nói tốt đẹp, nhưng Ôn Ninh làm sao có thể ngốc đến mức không nghe được ẩn ý của bà ta. Cũng chính là nói cô ở đây là đang cách biệt với thế giới, muốn tìm người cứu cô cũng vô ích. Không có cơ hội trốn thoát.
"Cô không phải đồ ngốc. Tôi nghĩ cô biết làm thế nào là tốt nhất cho bản thân, tốt nhất cho những người cô quan tâm."
Diệp Uyển Tĩnh bình tĩnh nói, gió thổi bay mái tóc dài của bà ta khiến bà ta trông dịu dàng và xinh đẹp, nhưng Ôn Ninh ngay từ cái nhìn đầu tiên đã cảm thấy chán ghét.
"Đừng lo lắng, đứa nhỏ trong bụng là con đầu lòng của Tấn Uyên, rời xa cô, tôi sẽ không có thành kiến
gì với nó. Nó sẽ nhận được sự chăm sóc tốt nhất so với ở bên cạnh cô, sẽ tốt hơn gấp trăm ngàn lần."
Nói xong, Diệp Uyển Tĩnh chỉ thị cho đội ngũ y tế phía sau: "Đi kiểm tra thân thể của cô ta đi. Tháng này tuyệt đối không thể có vấn đề gì."
Ôn Ninh chỉ cảm thấy thật là mỉa mai. Nhìn thấy đám người vây quanh cô như vậy những người không biết còn nghĩ Diệp Uyển Tĩnh quan tâm đến cô.
Có điều cô không từ chối bất cứ điều gì, chỉ đi theo sau bác sĩ và nhận kiểm tra.
Bởi vì rất quan tâm đến tình trạng của đứa trẻ, việc kiểm tra này mất rất nhiều thời gian. Ôn Ninh giống như một món đồ chơi ngoan ngoãn, bảo cô làm gì thì cô làm thế, cuối cùng thì việc kiểm tra cũng kết thúc.
"Tình hình của Ôn tiểu thư bình thường, không có vấn đề gì."
Diệp Uyển Tĩnh gật đầu: "Tiếp theo sẽ có người phụ trách chế độ ăn uống và cuộc sống hàng ngày của cô. Tôi hy vọng tôi không nghe tin tức nào cho thấy việc cô tuyệt thực. Như thế sẽ không tốt cho sự hợp tác."
Ôn Ninh liếc mắt nhìn Diệp Uyển Tĩnh, người phụ nữ này luôn có du͙© vọиɠ khống chế mạnh mẽ, bà ta hi vọng mọi người sẽ nghe lời mình, nắm mọi thứ trong tay.