Cô Vợ Lạnh Lùng Của Tổng Tài Bí Ẩn

Chương 268: Nghĩ Cũng Không Muốn Nghĩ

Ham muốn kiểm soát này gần như khiến người ta không thể thở được, là vì chịu nhiều tổn thương lớn nên mới cực đoan như vậy.

"Tôi mệt rồi, có thể đi nghỉ chưa?"

Ôn Ninh không muốn đôi co thêm với Diệp Uyển Tĩnh nữa, nhẹ giọng nói.

"Chỉ cần ngoan ngoãn hợp tác thì tôi sẽ không làm khó cô, đi đi."

Diệp Uyển Tĩnh đáp, chỉ là có điều gì đó trong mắt Ôn Ninh khiến bà ta rất không vui.

Bà ta thấy được trong mắt của người phụ nữ kia sự ghê tởm và thương hại chính mình. Một người thấp kém như cô sao có thể xứng?

Diệp Uyển Tĩnh cảm thấy chỉ cần là chuyện liên quan đến Ôn Ninh sẽ khiến bà ta cảm thấy không thoải mái, cũng không muốn vướng bận ở đây nữa: "Các người trông chừng cô ta, tôi sẽ về nước để chuẩn bị cho lễ đính hôn, phải đảm bảo rằng đứa bé được an toàn."

Ôn Ninh còn chưa đi bao xa không khỏi run lên khi nghe thấy từ "đính hôn". Cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút khi bắt gặp ánh mắt của Diệp Uyển Tĩnh.

Có vẻ như người phụ nữ này vẫn đang muốn làm chuyện gì đó, chỉ là bây giờ đã bị bà ta phá hỏng.

May mà bà ta đã phát hiện ra kịp thời.

Diệp Uyển Tĩnh rời đi, Ôn Ninh trở lại phòng ngủ. Hai cô y tá đi theo cô không có ý định rời khỏi.

“Các người làm gì ở đây?” Ôn Ninh bị theo dõi, toàn thân cảm thấy khó chịu, muốn đuổi người ra ngoài.

"Chúng tôi cũng chỉ đang làm theo lệnh. Cô Ôn, một tháng này cô chịu khó chút."

Ôn Ninh nhìn vẻ mặt hờ hững của hai người, trong lòng thở dài một tiếng: "Đây là các người đang hành hạ tôi, tôi nhìn thấy các người sẽ không ngủ được, đi ra ngoài!"

"Xin lỗi cô Ôn, cô nên làm quen càng sớm càng tốt."

Lời của Ôn Ninh hoàn toàn không có tác dụng. Hai người vẫn đứng ở bên giường cô bất động giống như hai thần giữ cửa.

Tuy rằng Ôn Ninh buồn bực, nhưng cũng không có cách nào: "Tùy các cô, tôi muốn nghỉ ngơi. Đừng ồn ào làm phiền tôi."

Nói xong, cô kéo chăn trùm kín đầu, cố gắng thoát khỏi cảm giác bị theo dõi.

"Cô Ôn tiểu thư, cô cứ bịt kín như thế này. Vì đứa con trong bụng, tốt hơn hết đừng làm vậy."

Ôn Ninh lúc này hoàn toàn khó chịu: "Cái này không được, cái kia cũng không được, các người rốt cuộc muốn làm gì?"

"Nhiệm vụ của chúng tôi là để đứa trẻ được sinh ra an toàn và khỏe mạnh. Chúng tôi mong rằng cô Ôn sẽ không làm chúng tôi khó xử. Nếu không, chúng tôi chỉ có thể báo cáo với phu nhân để bà ấy xử lý."

Sắc mặt Ôn Ninh xanh mét. Nếu như Diệp Uyển Tĩnh biết được có thể sẽ làm hại mẹ cô, cô không thể làm gì khác hơn là hợp tác.

Nghĩ đến đây, Ôn Ninh trong lòng tràn đầy hận ý, hoặc là ngay từ đầu Lục Tấn Uyên đã chơi tốt rồi.

Yêu cầu bác sĩ khám cho mẹ là giả, chỉ là để kiểm soát bà tốt hơn, giờ mẹ lại trở thành người để họ uy hϊếp cô. Lúc đầu cô cảm động giống như một đứa ngu ngốc.

Ôn Ninh không cố ý nữa, nằm ở trên giường nhắm mắt lại, nhưng là ngủ không được.

An Thần nhìn thấy dòng chữ? Hay ai đó sẽ gọi giúp cô, liên lạc với thế giới bên ngoài?

Tất cả những gì cô có thể làm bây giờ chỉ là chờ đợi.

...

Gần tối.

Lục Tấn Uyên trằn trọc trở mình trên giường, cho dù cơ thể mệt mỏi đến kiệt sức, anh vẫn không thể nghỉ ngơi tốt.

Bởi vì ngay khi nhắm mắt lại, sẽ nhìn thấy bộ dạng của Ôn Ninh, ánh mắt vô lực cùng tuyệt vọng của cô, khiến anh khó thở.

Ngộ ngỡ cô thật sự xảy ra chuyện, anh phải làm thế nào?

Lục Tấn Uyên thở nhanh, l*иg ngực đau dữ dội.

Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.

"Tấn Uyên mọi người đều đến rồi, anh thấy sao rồi, ổn chưa?"

Giọng nói của Mộ Yên Nhiên truyền đến. Hôm nay cha mẹ cô ta cũng ở đây, dù sao đính hôn là chuyện lớn, họ đương nhiên muốn đến bàn bạc.

Lục Tấn Uyên lúc này không muốn nói chuyện với ai, anh chỉ muốn yên tĩnh một mình, nhưng nghĩ đến những gì ông nội nói, anh chỉ có thể gượng dậy.

Yên Nhiên thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy tiếng bước chân từ trong nhà đi ra, nếu Lục Tấn Uyên không cho cô ta mặt mũi gì cũng không chịu ra gặp mặt bố mẹ cô ta vậy cô ta cũng chẳng có tư cách gì. May mà có ông cụ Lục ở bên đã cho cô ta một sự hỗ trợ nhất định, nếu không...

Nghĩ đến đó, Mộ Yên Nhiên càng củng cố quyết tâm, nhất định phải ôm chặt lấy đùi lớn ông cụ Lục này để cho dù Lục Tấn Uyên có oán hận mình cũng không thể xua đuổi.

Lục Tấn Uyên mở cửa Mộ Yên Nhiên ngước lên nhìn anh, nhưng cô ta đã bị sốc bởi ánh nhìn này. Bây giờ Lục Tấn Uyên nào còn còn khí chất thường ngày. Đầu tóc rối bù trông như một đám cỏ dại, dưới mắt có quầng thâm, râu cằm cũng xuất hiện. Quả thực nhìn anh bình thường cũng với hiện tại giống như hai người khác nhau.

Đây rốt cuộc là có chuyện gì...

Nếu anh cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn bố mẹ cô ta sẽ hiểu lầm.

"Tấn Uyên, có cần em dọn dẹp cho không?"

Mộ Yên Nhiên cản thận nói, nhưng bây giờ xung quanh Lục Tấn Uyên có một luồng khí nguy hiểm, cô ta phải lấy hết dũng khí mới nói ra được những lời này.

"Cô cảm thấy tôi như vậy không thích hợp sao? Nếu không thích hợp vậy thì đừng nhìn nữa. Đúng lúc tôi cũng không có hứng thú."

Lục Tấn Uyên liếc nhìn Mộ Yên Nhiên. Có lúc anh thật sự không hiểu người phụ nữ này. Lúc đầu anh yêu cô ta nhưng cô ta không muốn kết hôn, cô ta đã gạt bỏ nó muốn ra ngoài theo đuổi cái gọi là lý tưởng.

Bây giờ anh không còn tình cảm gì với cô ta, cô ta lại suốt ngày không chịu rời đi.

Kết hợp với tình hình hiện tại của gia đình họ Mộ, điều này càng khiến Lục Tấn Uyên nghi ngờ động cơ của cô ta. Mặc dù Mộ gia là một gia đình có tiếng tăm nhưng do quản lý không tốt nên gia đình này đã tụt dốc.

Mặc dù bề ngoài Mộ Yên Nhiên là một nữ thần với vẻ đẹp vô bờ bến nhưng sau cùng, nếu không có sự ủng hộ của gia đình, cô ta không còn có thể tự tin như trước.

"Mộ Yên Nhiên, cô muốn lấy tôi vì thích con người tôi, hay vì tôi là lựa chọn tốt nhất mà cô có thể lựa chọn và có thể mang lại cho cô nhiều lợi ích nhất?"

Lời nói của Lục Tấn Uyên khiến Mộ Yên Nhiên sững sờ trong giây lát, cô không thể phủ nhận rằng mình đã có ý định lấy mọi thứ của Lục Tấn Uyên, nhưng bị nói thẳng như vậy cô ta không chịu được nữa.

"Anh có ý gì?"

"Ý gì cô là người rõ nhất."

Lục Tấn Uyên thu hồi ánh mắt, thản nhiên nắm lấy tóc: "Cô còn nhớ tôi đã nói với cô cái gì không?"

"Tôi với cô đính hôn chỉ là thỏa thuận. Muốn lấy những thứ khác của tôi thì đừng nghĩ tới. Đó là chuyện không thể nào."

Nói xong, Lục Tấn Uyên đi xuống lầu mà không thèm nhìn Mộ Yên Nhiên nữa.

Mộ Yên Nhiên tức giận siết chặt nắm đấm. Thái độ của Lục Tấn Uyên đối với cô ta càng ngày càng tệ, rõ ràng là người phụ nữ đó đã rời đi rồi, tại sao vẫn như vậy?

Đang tức giận, đột nhiên có tiếng nhạc chói tai truyền đến từ phòng Lục Tấn Uyên.

Mộ Yên Nhiên nhìn lướt qua. Lục Tấn Uyên quên nhận điện thoại, do tò mò cô ta liếc nhìn dòng chữ trên đó.