Lời nói của ông cụ Lục thật đơn giản, nhưng rất quyết đoán không thể phản bác.
Lục Tấn Uyên nghiến răng nghiến lợi, xem ra ông nội nhất quyết không cho anh rời đi, hơn nữa còn tìm người khống chế anh bằng loại sức lực này.
Anh ta chỉ có thể giả vờ phục tùng trước, quay về rrồ tính tiếp.
"Cháu biết rồi."
Môi mỏng khó khăn mấp máy, Lục Tấn Uyên lên tiếng, Mộ Yên Nhiên thở phào nhẹ nhõm: "Tấn Uyên, anh về nghỉ ngơi đi. Em đã chuẩn bị bữa tối cho anh. Sẽ không có nhiều người, cứ tự nhiên. Đúng lúc... Anh cũng nên gặp bố mẹ của em."
Nghe được giọng nói của Mộ Yên Nhiên Lục Tấn Uyên cảm thấy cáu kỉnh không muốn lên tiếng: "Tôi hiểu rồi, tôi mệt rồi, đi nghỉ ngơi trước đây."
Ngay lập tức anh nhắm mắt lại và bắt đầu tĩnh tâm. Để Mộ Yên Nhiên đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng không chút khách khí.
Mộ Yên Nhiên cảm thấy rằng địa vị của cô ta đã bị hạ xuống mức thấp nhất.
Thường thì người khác sẽ phục tùng cô ta và tôn sùng cô ta như một ngôi sao trên trời. Nhưng khi đến Lục Tấn Uyên cô ta không biết viết chữ hai chữ tôn nghiêm như thế nào, cho dù là đính hôn cũng đều là do cô ta mặt dày xin.
Một tia không cam lòng hiện lên trong mắt Mộ Yên Nhiên. Cô ta sẽ không để tình trạng này kéo dài quá lâu, cô ta sẽ đợi đến khi Lục Tấn Uyên yêu cô lần nữa.
"Vậy anh nghỉ ngơi đi, bác tài lái xe chậm chút."
Cố nở một nụ cười, Mộ Yên Nhiên cẩn thận. Ông cụ Lục gật đầu, rất hài lòng với màn biểu hiện của cô ta, có người chăm sóc cho Lục Tấn Uyên như vậy cho dù ông có nhắm mắt thì cũng yên tâm chút.
Nhìn thấy hiện tại không thể rời khỏi đây, Lục Tấn Uyên nhắm mắt lại nhưng cũng không ngủ được. Chỉ cần nhắm mắt lại, cảnh tượng Ôn Ninh ngã trong vũng máu liền hiện ra trước mắt.
Quá tuyệt vọng, quá bất lực, nếu anh không giúp thì còn ai có thể giúp cô...
Lục Tấn Uyên nắm chặt tay. Anh buộc phải nhanh chóng giải quyết chuyện này, phải nhanh chóng tìm thấy Ôn Ninh…
Đúng lúc này, điện thoại của Lục Tấn Uyên vang lên. Sau khi những người đó đến chỗ ở của Ôn Ninh kiểm tra, phát hiện người quả thực đã biến mất. Người làm việc đó rất thận trọng, thậm chí không để lại dấu vết rõ ràng.
Trong vô thức, chúng đã lợi dụng sơ hở của bọn họ và trực tiếp bắt cóc người.
"Anh Lục, Ôn tiểu thư đúng là bị bắt cóc. Chúng tôi sẽ tìm ngay để bù đắp sai lầm này."
Lục Tấn Uyên đột nhiên mở mắt ra nhìn tin nhắn. Khuôn mặt tuấn tú như phủ một lớp băng giá.
Hóa ra giấc mơ của anh không phải vô lý, mà là một loại dự đoán, chỉ ra rằng Ôn Ninh thực sự gặp nguy hiểm.
Anh không nhịn được đấm lên thành xe. Không ngờ mình đã sắp xếp nhiều chuyện như vậy mà vẫn xảy ra sai sót. Nếu Ôn Ninh xảy ra chuyện, anh nhất định sẽ làm cho bọn họ phải trả bằng máu.
Mộ Yên Nhiên bị hành động đột ngột của anh làm cho sửng sốt. Nhìn thấy sắc mặt khó coi của anh, trong lòng cô ta lẩm bẩm. Sao vậy? Lục Tấn Uyên bình thường rất ít khi lộ vẻ tâm tình bất định ra ngoài. Lẽ nào thật sự có chuyện xảy ra?
Lục Tấn Uyên lập tức gửi tin nhắn cho An Thần, bảo anh ta gấp rút ra nước ngoài. Tuy những người được thuê đều nói sẽ cố gắng hết sức để bù đắp lỗi lầm, nhưng trong mắt anh những người đó không đáng để tin tưởng.
Tin tức mà An Thần nhận được rất ngắn gọn, thậm chí còn không nói anh ta phải làm gì, nhưng với nhiều năm ở bên Lục Tấn Uyên, anh ta hiểu tính cách của Lục Tấn Uyên. Anh sẽ không bao giờ làm những việc vô nghĩa, vì vậy liền lập tức đặt vé máy bay sớm nhất ra nước ngoài.
"Tấn Uyên, anh rốt cuộc..." Mộ Yên Nhiên nhìn vẻ mặt u ám của Lục Tấn Uyên. Cô ta cẩn thận quan tâm, nhưng anh chỉ nhìn cô một cái nhìn lạnh lùng.
Trong lòng cô ta lại có chút xót xa. Mấy ngày nay cô ta bỏ hết tự tôn xuống, cố gắng thay đổi hình tượng của mình thành một người con dâu mà nhà họ Lục thích, nhưng Lục Tấn Uyên không cảm kích chút nào.
"Tấn Uyên có phải anh không đồng ý đính hôn với em?"
Giọng của Mộ Yên Nhiên như đang khóc, cố ý nói to để ông cụ Lục ngồi phía trước cũng có thể nghe rõ.
Lục Tấn Uyên vẫn luôn khó chịu, thấy bộ dạng của Mộ Yên Nhiên, anh không có tâm trạng muốn dỗ dành cô ta: "Nếu tôi nói đúng, cô có đồng ý không đính hôn không?"
Mộ Yên Nhiên sắc mặt tái nhợt, ông cụ Lục tức giận đến mức vươn tay từ phía trước muốn tát Lục Tấn Uyên.
Cuộc hôn nhân giữa nhà Lục gia và Mộ gia đã được mọi người trong thành phố biết đến rồi, ai cũng chờ xem. Lúc này nói ra lời này có phải là điên rồi không?
Ông cụ Lục rất tức giận, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng có vẻ không đúng lắm của Lục Tấn Uyên, ông ta dường như đã hiểu ra điều gì đó.
Mấy ngày nay Diệp Uyển Tĩnh ra tay giải quyết Ôn Ninh cùng đứa nhỏ trong bụng, nên Lục Tấn Uyên mới tuyệt vọng như vậy sao?
Anh không lo lắng về công việc của công ty, mà đang nghĩ về người phụ nữ Ôn Ninh...
"Yên Nhiên, cháu về trước đi. Ông có lời muốn nói với nó."
Ông cụ Lục xuống xe, Lục Tấn Uyên im lặng xuống theo. Mộ Yên Nhiên hơi khó chịu vì sự vội vàng vừa rồi. Cô ta không thể chịu nổi nữa mới nói ra những lời này, còn Lục Tấn Uyên cũng không cho cô ta mặt mũi. Nếu hủy hôn ước vậy cô ta thật sự khóc không ra nước mắt.
Trong khoảng thời gian này, cô ta vì mải mê lấy lòng người nhà Lục gia, sự nghiệp đã bỏ từ lâu. Nhưng ông cụ Lục cũng là người thông cảm cho cô ta nên đã thu xếp rất nhiều việc tiếp xúc trực tiếp giao cho cô ta.
Nhà họ Lục có thể dễ dàng nâng cô ta lên trời, so với nhà họ Mộ bây giờ xuống dốc không phanh thật không thể so sánh được.
Vì vậy, cô ta nhất định phải nắm chắc Lục gia bằng mọi giá.
"Cháu... Cháu xin lỗi, là cháu vừa nói sai."
Mộ Yên Nhiên bực bội nói, ông cụ Lục lắc đầu và để tài xế lái xe đi.
Lục Tấn Uyên không nói chuyện mà nhìn xuống đất. Ông cụ Lục tức giận khi nhìn thấy bộ dạng lãnh đạm của anh, trực tiếp giơ tay tát anh một cái: “Cháu vừa nói cái gì? Mọi chuyện đều đã được công khai, cháu nghĩ chuyện này còn là chuyện giữa hai người sao? Chuyện này liên quan đến thanh danh của hai nhà!"
Lục Tấn Uyên nhìn ông Lục trước mặt. Tuy rằng tóc đã bạc, nhưng khí chất của ông ta vẫn mạnh như vậy. Nhưng anh cũng không hề sợ hãi: "Ông nội, trong lòng ông chỉ có gia đình, chỉ có quyền lợi và danh tiếng? Ông lợi dụng Ôn Ninh sinh bệnh, đe doạ mẹ cô ấy nằm liệt trên giường vì bệnh tật, lẽ nào không có chút xúc động sao? "
"Mẹ con Ôn Ninh trở nên như bây giờ, nhà họ Lục chúng ta cũng là một trong những thủ phạm. Lẽ nào ông không cảm thấy có chút áy náy sao?"
"Cháu nghĩ ông làm việc này vì ai? Cháu nghĩ ông muốn sao?”