Nhớ lại từng thời điểm khi bắt đầu, ánh mắt Ôn Ninh càng ngày càng kiên định. Cho dù là ai cô cũng không thể để họ cướp con mình đi, cô mới là mẹ của đứa trẻ.
"Nếu tôi là cô, tôi sẽ không muốn có quan hệ với một người đàn ông muốn lấy người khác làm vợ, lại càng không muốn để con mình thành đứa con ngoài giá thú bị người người hắt hủi."
Diệp Uyển Tĩnh lạnh lùng nhìn Ôn Ninh. Bởi vì bà ta cũng là một người mẹ, bà ta phải giải quyết những rắc rối mà Ôn Ninh mang lại.
Chỉ bằng cách này, tương lai của Lục Tấn Uyên mới có thể suôn sẻ.
Đây là điều duy nhất bà ta có thể làm với tư cách là một người mẹ.
"Cho dù là như vậy, thì sao? Tôi sẽ cho con tôi tất cả những gì có thể cho. Tôi sẽ không để con chịu khổ. Một đứa nhỏ sẽ hạnh phúc nếu rời xa mẹ ruột của mình sao?"
"Nực cười. Ôn Ninh, cô nhìn xem dáng vẻ của mình bây giờ đi, có thể cho đứa nhỏ cái gì? Tiền bạc? Địa vị? Hay thứ khác?"
Diệp Uyển Tĩnh khinh thường nói: "Đi theo một người mẹ bất tài như cô là nỗi bất hạnh lớn nhất của một đứa trẻ. Vì tương lai của nó, tôi khuyên cô nên bình tĩnh và hợp tác một chút. Khi đứa trẻ ra đời tôi vẫn có thể thể hiện lòng tốt. Tôi sẽ cho cô một khoản tiền, cô không phải mất tất cả.”
Ôn Ninh trợn to hai mắt: "Tôi sẽ không bán con của tôi, bà cho rằng tôi là loại người gì?"
Nhìn thấy sự bướng bỉnh của cô, Diệp Uyển Tĩnh cũng lo lắng rằng Ôn Ninh sẽ làm tổn thương cháu mình nếu cứ tiếp tục xúc động.
"Vốn dĩ là quan tâm tâm trạng của cô, tôi không muốn nói ra lời này. Nhưng mà Ôn Ninh, cô không thắc mắc làm sao tôi biết đứa nhỏ trong bụng cô là ai sao?"
Ôn Ninh như bị đông cứng lại, cô chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Diệp Uyển Tĩnh. Cô đã nghĩ đến câu hỏi này, nhưng lại không dám nghĩ tới. Bởi vì cho dù là ai, có lẽ sẽ không phải là kết quả cô muốn nghe.
Cô chắc chắn đã bị phản bội.
"Là Tấn Uyên nói cho tôi."
Diệp Uyển Tĩnh nhẹ nhàng nói. Cho dù đang nói dối, bà ta vẫn không thay đổi sắc mặt.
"Không... Không thể nào..."
Không phải từ trước đến giờ Lục Tấn Uyên không tin con của cô là của anh sao?
Sao anh có thể nói như vậy với Diệp Uyển Tĩnh.
"Cô từng được nó đưa đến bệnh viện đúng không? Lúc đó nó nhờ người làm xét nghiệm quan hệ cha con. Kỳ thực nó đã sớm biết chuyện này rồi.”
"Vậy tại sao anh ta không nói với tôi? Vì sao chứ..."
Ôn Ninh cảm thấy mình hiện tại cực kỳ hỗn loạn. Lục Tấn Uyên tại sao lại làm như vậy?
"Đương nhiên là vì sắp đính hôn với Mộ Yên Nhiên, lẽ nào vẫn muốn nhận đứa con ngoài giá thú do một người phụ nữ như cô sinh ra? Lục gia là một gia tộc nổi tiếng, sao có thể nhận đứa con ngoài giá thú?"
"Cô nghĩ nó đối xử tử tế với cô, cho cô những thứ đó vì yêu cô? Chỉ là vì một chút áy náy, thật đáng buồn khi cô là một người phụ nữ đang mang thai nhưng không được người khác công nhận."
Diệp Uyển Tĩnh nói từng chữ từng chữ. Lời nói của bà ta như một con dao sắc nhọn đâm vào tim Ôn Ninh, cơn đau khiến cô thở cũng cảm thấy khó khăn.
Lục Tấn Uyên... biết?
Anh ngay từ đầu đã biết đứa nhỏ là của anh, chỉ là vì kết hôn với Mộ Yên Nhiên mà không muốn nhận?
Không, cô không tin. Sao anh có thể... tàn nhẫn như vậy?
"Nếu đã như vậy thì tại sao anh không nói với tôi? Nếu không muốn đứa bé này thì để tôi tự mình nuôi nó là được rồi…"
“Đương nhiên là bởi vì lo lắng cô lòng tham không đáy. Tuy rằng đã ký thỏa thuận, nhưng nếu một ngày nào đó thiếu tiền lại đổi ý, dùng khảo nghiệm quan hệ gây ra tai tiếng, thanh danh của con tôi sẽ tổn hại bao nhiêu?"
"Ôn Ninh, cô thật sự rất ngốc, thật sự cho rằng Tấn Uyên sẽ thích một người phụ nữ như cô sao? Chỉ là đùa giỡn với cô thôi. Khi có cảm giác tươi mới, nó có thể đối xử tốt với cô và ôm cô vào lòng. Một khi đã chơi mệt mỏi rồi, cô sẽ là một thứ rác rưởi ở bên đường, và nó thậm chí sẽ không nhìn đến cô nữa. "
Diệp Uyển Tĩnh từng bước đến gần Ôn Ninh, nhìn thấy trong mắt cô có sự tuyệt vọng và bất lực điều này mang đến cho bà ta một niềm vui kỳ lạ.
Cô như cái gai trong lòng bà ta, hiện tại đã sắp bị bóp chết.
Nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của cô, e rằng trong lòng vẫn nuôi hy vọng. Cảm thấy chỉ cần thân phận của đứa bé bại lộ, Lục Tấn Uyên sẽ quay đầu.
Đã như vậy, bà ta chỉ còn cách gϊếŧ chết những suy nghĩ này khi chúng còn trong trứng nước.
"Không… không thể nào..."
"Sao lại như vậy..."
"Bà để tôi gọi điện cho anh ấy. Chuyện anh ta tự mình làm thì phải đích thân thú nhận với tôi. Bằng không tôi sẽ không tin!"
Cảm xúc của Ôn Ninh đã bị ép đến cực điểm. Cô ôm đầu, cảm giác nhức đầu khiến cô muốn hét lên, thậm chí muốn ngất đi.
Nhưng mà, càng muốn trốn tránh thì cảm giác đó càng theo như hình với bóng.
Những cảnh tượng xảy ra trước đó khiến cô thậm chí không thể ngất đi mà chỉ có thể càng lúc càng tỉnh táo. Sự buồn bã hiện rõ trên khuôn mặt cô.
"Cô cảm thấy cô gọi điện cho nó, nó sẽ nhận điện thoại sao?"
Diệp Uyển Tĩnh cười rồi đưa điện thoại cho cô, Ôn Ninh lập tức nắm lấy như cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Sau khi bấm số, trong lòng Ôn Ninh cầu xin Lục Tấn Uyên nghe điện thoại. Cô muốn hỏi tất cả những gì Diệp Uyển Tĩnh nói có đúng không.
Nhưng, cuộc gọi không kết nối được.
Ánh sáng trong mắt Ôn Ninh hơi mờ đi một chút, cuối cùng trở nên trống rỗng.
Anh đã quá mệt mỏi với cô. Chơi chán rồi, ngay cả liên lạc cũng cảm thấy dư thừa, thậm chí không thèm đối mặt với cô.
"Hiểu rồi chứ? Cô cứ yên tâm đi cùng tôi, đừng làm ra chuyện không cần thiết. Nó sẽ không quan tâm cô nữa đâu.”
Ôn Ninh đã mất đi tâm trí, lời của Diệp Uyển Tĩnh nói cô không có phản ứng gì, cô chỉ ngây người ngồi ở đó.
Diệp Uyển Tĩnh nói vài câu, nhìn thấy cô ngơ ngác như một con rối, một câu cũng không nói tự cảm thấy nhàm chán, hừ lạnh một tiếng: "Vậy cô nghỉ ngơi ở đây đi, ngày mai hãy rời đi. Đừng cố giở trò nữa, cô phải biết bệnh viện của mẹ cô là do nhà họ Lục của chúng tôi sắp xếp. Nếu cô dám làm bậy, chúng tôi muốn ra tay thì quá dễ dàng. "
Ôn Ninh ánh mắt lóe lên.
Lâu sau, cô mấp máy môi: "Tôi biết rồi, tôi sẽ không chạy lung tung."
Thật là nực cười, khi Lục Tấn Uyên sắp xếp cho mẹ cô ở bệnh viện và mời bác sĩ giỏi nhất đến chữa trị cho cô, cô lại nghĩ đó là tình yêu của anh dành cho cô.
Không ngờ hóa ra chẳng qua là sự sắp xếp. Đợi đến khi hai người thật sự trở mặt còn có thể uy hϊếp cô về tình trạng của mẹ cô, buộc cô phải thỏa hiệp.
Thật sự là tính toán tốt, Lục Tấn Uyên sao có thể đáng kinh tởm như vậy? Ngay từ đầu đã đợi ngày này rồi sao?
Diệp Uyển Tĩnh rời đi, căn phòng trở lại yên tĩnh. Nhưng Ôn Ninh vẫn ngồi đó, móng tay cào vào ghế sô pha bên dưới, làm xước bề mặt da.
"Vì sao, vì sao?"
"Lục Tấn Uyên tôi hận anh. Tôi hận anh!"
"Cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho anh!"