“Tôi chỉ là đi nhầm phòng, thật đó, anh thế này là đang phạm pháp...”
Ôn Ninh tuyệt vọng, sự khác biệt về sức mạnh và chiều cao giữa nam và nữ khiến cô không còn chỗ cho sự phản kháng.
“Bây giờ hối hận cũng muộn rồi.”
…
Sau khi mọi chuyện dừng lại, Lục Tấn Uyên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, anh đưa tay ôm người phụ nữ vào lòng, ngủ vô cùng yên bình.
Ôn Ninh cả người đều lờ mờ, cô rất mệt nhưng vẫn chống đỡ cơ thể đã kiệt sức thoát khỏi cánh tay của người đàn ông, loạng choạng bước ra ngoài.
Cô không thể ở đây nữa, người đàn ông này là một kẻ mất trí, anh đã cưỡng bức cô, nhưng ngay cả người này là ai cô cũng không dám nhìn.
Cô chỉ biết rằng trong căn phòng tối tăm này, cô không còn là Ôn Ninh thuần khiết như xưa nữa...
Ôn Ninh chạy về phòng cô, việc đầu tiên là lao vào phòng tắm rồi bật nước nóng tắm rửa liên tục.
Ôn Ninh mở nước nhiệt độ rất cao, nước nóng rơi lên trên người cô, da thịt cô nhanh chóng đỏ lên. Nghĩ đến tất cả những chuyện vừa xảy ra, cô không chịu nổi mà ngồi xổm xuống khóc lớn.
Cô không nên đến đây, nếu như không có chuyện này, có lẽ Ôn Lam vẫn sẽ tiếp tục tự cao, tiếp tục dùng những thủ đoạn đó để đối phó với cô, nhưng ít ra cô vẫn trong sạch.
Mệt mỏi tắm xong, Ôn Ninh cũng khóc mệt rồi, lảo đảo trở lại giường.
Ôn Ninh mệt đến mức không muốn làm gì, cũng không muốn nói cái gì, ngã ở trên giường ngủ thϊếp đi.
…
Sáng sớm hôm sau, Ôn Ninh bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Đó là tiếng của sinh viên Lưu Mộng Tuyết, người đổi quần áo với cô, Ôn Ninh mệt mỏi lôi kéo thân thể đi ra mở cửa.
Lưu Mộng Tuyết bị cô làm cho sửng sốt.
Ôn Ninh đầu tóc rối bù như đống cỏ khô, đôi mắt xinh đẹp lúc này trũng sâu, quầng thâm dày đặc lộ ra rất rõ ràng. Cô dường như đã phải hứng chịu một trận đòn rất lớn, toàn thân toát ra một hơi thở suy sụp và tuyệt vọng không thể nào dứt ra được.
“Cô không sao chứ?”
Ôn Ninh lắc đầu.
“Không sao thì tốt, tôi phải đi làm rồi, quần áo của tôi đâu?”
Ôn Ninh nhận ra điều gì đó, hôm qua bộ quần áo đó đã bị người đàn ông đó xé nát, cô mặc áo sơ mi của anh về phòng.
“Xin lỗi, tôi làm mất quần áo rồi. Tôi sẽ đền cho cô.” Ôn Ninh mệt mỏi nói, hiện tại cô không có hứng thú với bất cứ thứ gì, chỉ muốn ngủ để thoát khỏi hiện thực khủng khϊếp này.
Lưu Mộng Tuyết lúc đầu có chút không vui, nhưng nhìn thấy Ôn Ninh như thế này, cô ta sợ nói quá nhiều sẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô gây ra một số vấn đề về tinh thần, vì vậy cô ta chỉ có thể nhịn xuống: “Vậy thì cô phải trả thêm tiền cho tôi một chút. Tôi đã trả tiền đặt cọc cho bộ đồ này, cô rất biết gây rắc rối nha.”
Ôn Ninh gật đầu, lấy ra toàn bộ tiền trong túi nhét vào tay cô ta: “Nhân tiện làm phiền cô giúp tôi đi mua một bộ quần áo về.”
Lưu Mộng Tuyết nhìn thấy số tiền đó nhiều hơn so với tiền lương hàng tháng của cô ta thì gật đầu hài lòng rồi rời đi.
Ôn Ninh trở lại giường, cô nhìn áo sơ mi của người đàn ông kia thì hung hăng xé nát, giống như đang xé nát người đàn ông chết tiệt kia.
Cô có nên đi báo án không?
Nhưng khi nghĩ đến người đàn ông đó ở trong khu phòng tổng thống, Ôn Ninh cảm thấy tuyệt vọng.
Một người đàn ông có quan hệ tốt như Đạo diễn Chu cũng là ở trong khu VIP, vậy thân thế của người đàn ông ở khu tổng thống kia làm sao có thể đơn giản được?
Làm sao cô có thể chống lại anh?
Nghĩ đi nghĩ lại, Ôn Ninh buồn bực phát hiện cô cái gì cũng không thể làm. Cô trước kia có thể đắc ý trước mặt Ôn Lam cũng chỉ là dựa vào sức mạnh của Lục Tấn Uyên mà thôi.
Nghĩ đến Lục Tấn Uyên, lòng Ôn Ninh chùn xuống, nếu người đàn ông đó biết cô đã phá thân, anh sẽ nói gì, chắc là sẽ rất hận cô đi, cô thật sự trở thành người phụ nữ ô uế trong miệng anh.
Khóe miệng Ôn Ninh đắng ngắt, cô duỗi tay ra, lấy mu bàn tay lau mặt, tự mình an ủi: “Không sao, cho dù không có chuyện đó, Lục Tấn Uyên với mày cũng chẳng có quan hệ gì. Cứ xem như là bị chó cắn đi. Ôn Ninh, mày có thể nhịn được.”