Lục Tấn Uyên đang trò chuyện với một vài vị nổi tiếng trong bữa tiệc, đột nhiên anh cảm thấy người mình có gì đó không ổn.
Có người đã động tay chân vào thức ăn của anh?
Lục Tấn Uyên gắng chống đỡ rời khỏi buổi tiệc. Cũng may trên lầu là khu phòng khách, anh mở phòng tổng thống với tốc độ nhanh nhất, xông vào phòng tắm, dùng nước lạnh xả lên người.
Chết tiệt, vậy mà có người dám dở trò với anh?
Nước lạnh làm mất đi nhiệt độ bên ngoài da, nhưng sự xao động từ trong ra ngoài vẫn không hề thuyên giảm. Lúc này, đèn phòng tắm đang sáng bỗng nhiên tối lại.
Trong bóng tối, Hạ Liên lấy thẻ phòng mở cửa phòng anh.
“Là ai? Cút ra ngoài!”
Lúc này, Lục Tấn Uyên đã chắc chắn một trăm phần trăm rằng đây nhất định là có người đã lập kế hoạch cẩn thận.
Hôm nay những gia tộc nổi tiếng ở Giang Thành đều tập trung ở đây, nếu anh có chuyện gì với một người phụ nữ không rõ lai lịch, nhất định sẽ gặp rắc rối.
Hạ Liên nghe thấy tiếng gầm nhẹ của người đàn ông, thân thể run lên nhưng cô ta vẫn lớn gan đem quần áo trên người cởi ra, mạnh mẽ bổ nhào lên người Lục Tấn Uyên đang tắm rửa.
Chỉ cần cô ta thành công, Lục Tấn Uyên sẽ thuộc về cô ta, tương lai cô ta sẽ là thiếu phu nhân nhà họ Lục, hưởng vô số vinh hoa phú quý.
Vì thế mạo hiểm cũng đáng.
Nhìn bộ dạng này của cô ta, nhất định là có chuẩn bị rồi mới đến.
Hai mắt Lục Tấn Uyên mờ mịt, người phụ nữ này thật không biết xấu hổ.
Tuy nhiên, mùi nước hoa pheromone nồng nặc trên người cô ta không những không làm cho anh mất lý trí mà còn khiến Lục Tấn Uyên tỉnh táo một chút.
Đột ngột, anh quay người lại, túm lấy cổ họng người phụ nữ đang thở gấp gáp.
“Nói, ai kêu cô đến?”
Hạ Liên sợ hãi, Lục Tấn Uyên lúc này hiển nhiên cơn tức giận đạt tới cực hạn, đôi tay thậm chí không còn chút sức lực nào, gương mặt đỏ bừng vì thiếu oxi, cô ta chỉ có thể yếu ớt đánh vào cánh tay thép kia để cố lấy chút không khí thở.
Lục Tấn Uyên định hỏi, nhưng cơn nóng vừa mới kìm được trong cơ thể lại lan tràn. Anh trực tiếp hất mạnh người phụ nữ ra khỏi tay: “Cút đi, nếu không tôi sẽ gϊếŧ cô.”
Hạ Liên không cam tâm, lại một lần nữa muốn quấn lấy nhưng những gì Lục Tấn Uyên nói quá đáng sợ, cô ta sờ sờ cổ của mình, chỗ nào ở cổ cũng hằn lên vết, rồi vội vàng chạy ra ngoài.
…
Ôn Ninh nhìn người đàn ông đang lại gần, lúc này sợi dây phía sau cô đã được nới lỏng, nhưng chân vẫn bị trói chặt, cho nên cô chỉ muốn trì hoãn thời gian càng lâu càng tốt.
“Đạo diễn Chu, ông nghĩ xem, Ôn Lam là ngôi sao lớn, khác với người bình thường như tôi, hay là ông bỏ qua cho tôi rồi đi tìm cô ta đi!”
Đạo diễn Chu liếc mắt nhìn Ôn Ninh: “Tôi cảm thấy cô so với em gái cũng không kém, hay là nói... Cô cũng muốn trở thành minh tinh? Thế này đi, chỉ cần cô làm người của tôi, tôi sẽ để cô debut, hứa sẽ nổi tiếng hơn em gái cô!”
Ôn Ninh nhất thời không nói nên lời, đối với một người đàn ông như vậy, rõ ràng cô nói cái gì cũng vô dụng. Đạo diễn Chu cũng không nói nhảm, liền xông lên phía trước.
Ôn Ninh trốn tránh một lúc, cuối cùng sợi dây trên chân cũng cởi được ra. Cô không dám manh động, giả bộ bất lực: “Đạo diễn Chu, vậy ông phải nhẹ nhàng một chút.”
Lời nói vừa phát ra, cô liền thục đầu gối vào người đàn ông, sau đó lao ra ngoài.
“Chết tiệt! Con tiện nhân này!” Đạo diễn Chu chửi bới: “Đi bắt cô ta về cho tôi, tôi phải làm cho cô ta sống không bằng chết.”
Nói với trợ lý bên cạnh mà vẻ mặt của người đàn ông đầy vẻ tàn bạo.
Ôn Ninh nghe thấy phía sau có người đuổi theo, chỉ có thể cố gắng chạy, nhưng chân đã tê rần vì bị trói lâu nên chỉ có thể tập tễnh chạy chậm.
Chẳng mấy chốc đã truyền đến tiếng bước chân của người phía sau.
Không, cô không thể bị bắt, nếu bị bắt, cô sẽ bị sụp đổ.
Đang suy nghĩ miên man, Ôn Ninh đột nhiên nhìn thấy cửa phòng tổng thống không khóa. Cô nhanh trí nghĩ bây giờ cô là nhân viên phục vụ trong khách sạn, cho dù có người bên trong cô cũng có thể nói là đã đi nhầm phòng.
Không chút do dự, Ôn Ninh xông vào bên trong rồi khóa cửa lại.
Lục Tấn Uyên lại nghe thấy tiếng động từ cửa, anh nghĩ có thể là vừa rồi người phụ nữ kia chạy ra ngoài đã không khóa cửa.
Vì vậy, lại đến một người không sợ chết?
“Ra ngoài.” Giọng nói của Lục Tấn Uyên trầm đến mức như chết lặng.
Sau khi bị hành hạ bởi thuốc quá lâu, sự tỉnh táo của anh sắp sụp đổ rồi.
Ôn Ninh sửng sốt trước thanh âm đột ngột, nhưng giọng nói phẫn nộ của đạo diễn Chu càng ngày càng gần, cô nhất định không thể ra ngoài để tự mình chui vào lưới, chỉ có thể kiên trì ở lại đây.
“Xin lỗi, thưa ngài, tôi là phục vụ ở đây, là ngài đã gọi dịch vụ phòng ạ?”
Ôn Ninh bóp cổ họng, học theo cách nói của những người phục vụ kia.
Lục Tấn Uyên cưỡng ép đứng lên khỏi giường, vươn tay định ném người phục vụ chết tiệt ra ngoài, nhưng mùi thơm từ cơ thể cô lại khiến cho tỉnh táo của anh bị chấn động mạnh.
“Không ra ngoài phải không?” Lục Tấn Uyên hai mắt đỏ hoe, lúc này dã thú trong lòng đã thoát ra khỏi lý trí, chỉ muốn xé người phụ nữ trước mặt ra thành từng mảnh mà ăn tươi nuốt sống.
“Tôi...” Ôn Ninh giật mình, theo bản năng cảm thấy nguy hiểm, còn chưa kịp trả lời cô đã không thể động đậy dưới sự khống chế của người đàn ông.
Cô bị dọa sợ nhảy dựng lên, hai tay vô thức muốn đẩy cái l*иg ngực bốc lửa dày đặc kia ra, nhưng toàn bộ oxi trong l*иg ngực dần dần bị lấy đi, động tác của cô dần trở nên yếu ớt.
Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, tuy chưa trải qua nhưng cô vẫn hiểu rõ.
“Không, đừng mà, xin anh...” Không biết đã qua bao lâu, Ôn Ninh bị buông ra, cô muốn rút lui nhưng lại bị người đàn ông giam cầm không thể nhúc nhích, cô chỉ có thể cầu xin anh đừng làm loại chuyện này với cô.
Đây không phải là cô vừa ra khỏi hang hổ, lại lao vào hang sói sao...
“Đây là cô tự tìm tới mà.” Giọng nói nhỏ nhẹ mang theo tiếng khóc của người phụ nữ hoàn toàn không khiến Lục Tấn Uyên mềm lòng.
Lục Tấn Uyên thuận tay sờ một cái huy hiệu trên ngực cô, có vẻ như cô không nói dối, cô thật sự là người phục vụ ở đây. Nhưng bây giờ anh cũng không tự chủ được để ngăn cản tất cả thứ này.
“Bùm!” một tiếng Ôn Ninh sợ hãi nhắm mắt lại.