Ông cụ Lục không hối hận vì khi đó đã quyết định đưa Ôn Ninh ra, không cần biết Lục Tấn Uyên là tự mình tỉnh lại hay thực sự bị cái số phận kia của cô đánh thức.
Nhìn thấy cô đã khiến Lục Tấn Uyên tỉnh lại, ông ấy cũng không còn làm cô khó xử nữa, khi Ôn Ninh rời đi, có thể đưa cho cô một khoản tiền và sắp xếp một công việc không quan trọng cho cô.
Tuy nhiên, ông ấy quyết không cho phép một người phụ nữ như vậy có bất kỳ mối quan hệ nào với người thừa kế mà ông ấy đã dày công vun đắp trong hơn hai mươi năm.
“Tấn Uyên, ông bây giờ giống như ánh hoàng hôn trên trời đó vậy, không còn bao nhiêu thời gian, nhưng cháu chính là mặt trời vừa mới mọc. Sau này tập đoàn Lục Thị đều là của cháu, cháu không được làm ông thất vọng.”
Ông cụ Lục sốt sắng nói: “Hiện tại tình trạng của cháu đã ổn định, ông nghe nói con bé Yên Nhiên kia cũng sắp tốt nghiệp rồi. Đã vậy, khi nào có thời gian thì đi giải quyết chuyện ly hôn đi. Cứ để Ôn Ninh ở lại nhà họ Lục cũng không phải là chuyện hay gì.”
Lục Tấn Uyên không nói lời nào, rõ ràng lúc đầu ly hôn là chuyện anh muốn làm nhất, thậm chí còn làm khó Ôn Ninh đề nghị ly hôn, nhưng bây giờ…
Anh chợt nghe tin ông cụ Lục đồng ý ly hôn, anh vậy mà lại không vui như anh nghĩ.
“Lời của ông, cháu nhớ rồi.” Lục Tấn Uyên gật đầu.
Ông cụ Lục liếc nhìn anh rồi không bắt anh phải quyết định thêm gì nữa, Lục Tấn Uyên rất kiêu ngạo, nếu ép quá có thể sẽ gây ra phản tác dụng.
…
Những ngày sau đó rất yên bình.
Có lẽ chính lời nói của Ôn Ninh đã phát huy tác dụng, người nhà nhà họ Ôn cũng biết điều mà không làm phiền cô, khiến công việc và cuộc sống của cô dễ dàng hơn rất nhiều.
Và việc đi theo An Thần mỗi ngày, học những điều cô chưa biết, cũng mang đến cho Ôn Ninh một cảm giác thỏa mãn mà cô đã lâu không gặp.
Nếu cô có thể học được khả năng tự tồn tại trong tương lai, cô sẽ có thể tự nuôi sống bản thân và mẹ mình mà không cần phải nhìn mặt ai cả.
“Ôn Ninh, cô lại đây một chút.” Ôn Ninh đang làm bảng biểu mà An Thần dạy cô trên máy vi tính, lúc này anh ta gọi cô: “Tôi có chuyện muốn nhờ cô.”
Chiều nay Lục Tấn Uyên sẽ tham gia một bữa tiệc, nói là bữa tiệc, nhưng thật ra là một cuộc gặp gỡ dưới hình thức bữa tiệc.
Lục Tấn Uyên cũng đúng lúc có kế hoạch là nhân cơ hội này để nói chuyện, An Thần lại phát hiện vừa bỏ qua một thứ quan trọng, anh ta không thể rời khỏi đây nên đành phải để Ôn Ninh đi.
Sau khi Ôn Ninh nghe xong, chuyện này thật ra cũng không phải vấn đề gì to tát, nhưng khi nghĩ đến loại dịp tụ tập quý bà, quý cô, cô có chút kinh hãi.
Mặc dù trước đó Ôn Ninh cũng không phải chưa từng đi, nhưng sau này vì Ôn Lam nhiều lần hãm hại, mỗi lần xuất hiện trong mắt mọi người, cô luôn bị nhiều ánh mắt không mấy thiện cảm khác nhau nhìn vào. Thời gian trôi qua, cô dần không còn tham gia những buổi chiêu đãi như vậy nữa.
Điều này cũng khiến cho vòng bạn bè của cô bị thu hẹp, ngoại trừ Bạch Dịch An, người cô đã biết từ khi còn nhỏ.
“Tôi có thể sẽ làm không tốt? Sẽ trì hoãn việc của anh ấy.” Ôn Ninh do dự.
“Chuyện vặt vãnh như vậy thì sợ gì chứ? Cô nói muốn trở thành nữ doanh nhân độc nhất vô nhị thì phải thực hiện từ bước đầu tiên.” An Thần vỗ vai động viên.
Ôn Ninh gật đầu, nói cũng đúng, nếu cứ ở trong thế giới nhỏ của chính mình, cô sẽ không bao giờ trưởng thành.
Đáp ứng việc này, Ôn Ninh nhanh chóng bắt taxi đến nơi đã định.
Nhìn hội trường bày biện lộng lẫy và xinh đẹp, cô hít một hơi thật sâu, đang định đi vào, nhưng đột nhiên nghe thấy một âm thanh quen thuộc bên cạnh.
“Đạo diễn Chu, anh đừng nóng vội như vậy.”
Ôn Ninh vừa nghe liền biết đó là giọng nói của Ôn Lam. Chỉ khác với giọng nữ thần mà cô ta thường cố ý giữ, bây giờ cô ta nói với cái kiểu cố ý giả vờ cười khúc khích, Ôn Ninh toàn thân nổi da gà.
Nhưng mà người mà cô ta gọi là đạo diễn Chu lại không nghĩ như vậy, ngược lại là rất hữu dụng, sờ lên mu bàn tay trắng nõn của Ôn Lam, một đôi mắt múp míp ánh lên du͙© vọиɠ.
Ôn Ninh có chút tò mò khi nhìn thấy bức tranh này, vì vậy yên lặng núp sau cây cột một bên nhìn nó.
Ôn Lam thực sự đã nắm tay với một người đàn ông trông lớn tuổi hơn cả Ôn Khả Mặc, còn rất thân mật?
Còn bộ dáng mập mạp như con lợn cùng cái bụng bự của người đàn ông béo ú nhìn mà muốn buồn nôn, Ôn Lam ngay cả loại người này cũng có thể ăn, thật quá độc.
Trong khi đang nói chuyện, đạo diễn Chu định hôn lên miệng Ôn Lam, nhưng bị cô ta nhẹ nhàng tránh ra: “Đạo diễn Chu, nữ chính của bộ phim của anh đừng để người ta đi, em còn nhỏ tuổi, làm được hay không anh cũng rõ mà, anh cho em một cơ hội nha.”
Ôn Lam quyết định yêu cầu mọi chuyện đương nhiên có lý do của cô ta.
Sau khi tuyên bố chia tay với Dư Phi Minh, nữ chính của bộ phim do nhà họ Dư đầu tư sản xuất lớn tự nhiên thay đổi.
Đà đi lên mạnh mẽ của Ôn Lam bỗng chốc bị chững lại, điều đáng xấu hổ nhất là một tác phẩm mà cô ta đặt nhiều kỳ vọng cũng sụp đổ, danh tiếng không tốt, không kiếm được nhiều tiền, lượng người tìm kiếm cô ta đóng phim cũng giảm dần.
Tuy nhiên, trong làng giải trí, nếu không có sự xuất hiện trong vài ngày tới, khán giả sẽ không thương tiếc mà quên đi cô ta. Vì vậy, Ôn Lam không còn cách nào khác là dùng những cách mà cô ta không thích để quyến rũ những đạo diễn đó được quay trở lại với một vai diễn tốt.
Chỉ cần có thể ổn định lại theo đà này, sau này nhất định sẽ tìm được điểm đến tốt hơn Dư Phi Minh, Ôn Ninh nhất định sẽ quỳ lạy cô ta xin lỗi.
“Yên tâm, chỉ cần em làm cho anh đây vui vẻ, nếu không phải nữ chính thì em còn có thể là ai? Thứ hai tuần sau, anh sẽ đợi em ở phòng 1574 khách sạn Minh Tịnh.”
Ôn Ninh từ xa nghe được số phòng, nhìn thấy trung niên mập mạp nhét vào Ôn Lam thẻ phòng, lập tức khẳng định Ôn Lam đã cùng đường bí lối, phải bán cả bản thân mình.
Tuy nhiên thấy hai người chuẩn bị rời đi, cô cũng không dám nghe nhiều, nhanh chóng rời khỏi đây. Lúc rời đi cô không để ý nhẵm phải một cái lon dưới chân phát ra tiếng động nhẹ khiến tim cô đập dữ dội, chỉ có thể bỏ chạy vì sợ bị họ phát hiện.
Ôn Lam và đạo diễn Chu sửng sốt, vừa ngẩng đầu thì Ôn Ninh đã chạy mất rồi, chỉ thấy một bóng người ở phía sau.
“Không sao, có lẽ là người qua đường thôi.” Giám đốc Chu không để ý, dù sao ông ta cũng có danh tiếng ở bên ngoài, không hề sợ hãi.
Ngược lại, có được một người phụ nữ như Ôn Lam thì việc đi chơi, khoe mẽ cũng có giá trị lớn.
Ôn Lam sửng sốt, hình tượng của cô ta là một ngọc nữ thuần khiết, tốt bụng, nếu có người biết cô ta vướng vào người như đạo diễn Chu thì coi như xong.
Vì vậy, cô ta nhìn chằm chằm bóng lưng đang mất dần, hình như người đó sắp đi dự tiệc, cô ta nhất định phải chú ý một chút.
Ôn Ninh chạy tới cửa hội trường, nhìn thấy Ôn Lam dường như không có đuổi theo, liền thở phào nhẹ nhõm, chỉnh sửa quần áo chuẩn bị đi vào, nhưng Lục Tấn Uyên vừa bước ra thì thấy dáng vẻ thở hổn hển của cô liền cau mày.