Bảo Bối, Thật Muốn Cùng Em!

Chương 101: Ngoại truyện 1: Câu chuyện đầu năm (H+)

Vào buổi tối đầy sao se lạnh cuối năm, ở ban công của một căn nhà gỗ đầy hoa, một cặp tình nhân đang ngồi sát bên nhau.

Cả hai trùm chiếc chăn ấm, cùng nhau uống chút rượu chờ một năm kết thúc rồi đón một năm mới bình an.

"Hạo, đây là năm thứ 20 chúng ta ngồi đây rồi sao?" Tựa đầu lên vai Lục Vũ Hạo, miệng nhấp chút rượu Lâm Bội Bội cười khẽ hỏi.

"Ừm, là năm thứ 20."

Từ lúc nhỏ, nhóm người bọn họ thường đến căn nhà này mừng tết, và năm nào lúc mà tất cả mọi người đi ngủ thì 2 người cũng đều cùng nhau ngồi ngay vị trí đang ngồi cùng nhau nói lại những chuyện trong năm, sau đó đến thời điểm hết năm thì lại thi ai nhanh chúc năm mới hơn...

Và năm nay cũng vậy, hai người cũng chờ những kia chìm vào giấc ngủ thì lại đến ban công ngồi.

Lúc này, trên bầu trời đầy sao, một luồn ánh sáng màu đỏ lóe lên, "bùm" kết thúc một năm, một năm nữa lại đến.

"Lão công~ năm mới tốt đẹp!"

"Lão bà~ năm mới vui vẻ!"

"Ha, năm nay là em nói trước! Em thắng! Anh phải lì xì nhiều hơn cho em!" Tiếng cười của Lâm Bội Bội vang lên, ríu rít như con chim sơn ca đầu mùa xuân bắt đầu hót.

"Anh sẽ lì xì nhiều hơn mà." Lục Vũ Hạo cũng cười theo cô sau đó lại thấp giọng bổ sung: "Nhiều hơn 20 con tϊиɧ ŧяùиɠ được không nào?"

Nói rồi bưng mặt cô qua hôn lên môi cô gấp gáp:"Ưm~..." Một tay khác giữ chiếc gáy cô, đè cô xuống nền gỗ mát lạnh.

Nụ hôn mãnh liệt, anh như con thú, không chút lưu tình mà mạnh mẽ mυ'ŧ lấy môi dưới rồi môi trên của cô, sau đó đưa lưỡi vào khoang miệng thơm mát, câu lấy chiếc lưỡi nhỏ và ra sức day dưa, cắn rồi lại gặm, tha thiết hôn.

Qua một hồi, hai môi dứt ra, hơi thở nặng nề, hồng hộc phả ra chóp mũi của đối phương.

Lục Vũ Hạo nhìn khuôn mặt đã có chút nhiễm tình, dần dần ướŧ áŧ của cô, lại cúi đầu hôn xuống cần cổ trắng nõn nhưng vẫn còn mấy dấu hôn mờ mờ từ tối hôm qua, hôn xuống, mυ'ŧ xuống, cắn xuống, lại liếʍ nhẹ, dấu cũ chưa tan lại được hôn đè lên, nơi chưa có lại có một dấu mới phủ xuống.

Lâm Bội Bội ban nãy bị nụ hôn của anh làm cho thiếu dưỡng khí, vẫn chưa suy nghĩ được gì, bây giờ được lưu thông lại không khí liền hai tay chống ở ngực anh, đẩy đẩy ra: "Không được... Không được đâu!"

Người đàn ông đang gặm nhắm sự mềm mại ở thịt vυ' nghe giọng khẩn thiết của cô liền ngẩn đầu dậy, đôi mắt đã có chút nhiễm tơ máu: "Sao em?" Giọng anh khàn khàn, tràn đầy mùi du͙© vọиɠ.

"Chúng ta đang ở bên ngoài..." Đôi mắt cô nhìn vào anh như đang cầu xin.

"Không sao đâu. Mọi người đi ngủ hết rồi." Khuôn mặt của anh không hề có chút lo sầu mà ngược lại càng hứng thú tươi cười.

Lục Vũ Hạo không để thời gian cho cô phản ứng, chen vào giữa hai chân cô, ép nó dang rộng ra, kéo chiếc qυầи ɭóŧ sang một bên, nhìn chằm chằm vào tiểu huyệt múp míp mềm mại của cô.

Anh giữ hai tay cô lên đầu, "Chụt" Lục Vũ Hạo cúi người, hôn ngay vào tiểu huyệt rồi lượn chiếc lưỡi một đường quanh tiểu huyệt ấy.

"A~... đừng mà..." Cô rên lên một tiếng mị hoặc sau đó lại ngậm chặt môi lại vì sợ người khác sẽ nghe thấy.

"Em nằm yên, không có chuyện gì hết mà!" Anh ngước mặt lên nói rồi mặc kệ sự giãy giụa của cô, lại cụp mặt vào hoa môi, môi dán lên đó, từng chút hôn lên, sau đó lại vươn lưỡi ra, liếʍ quanh một đường, chen lưỡi vào hai môi thịt, liếʍ đến âm đế đang dần sưng cứng rồi lại cố gắng chen chúc vào đường hầm nhỏ, cảm nhận sự nóng ấm, co chặt. Anh hôn rồi lại mυ'ŧ, phát ra từng tiếng chậc chậc rồi dần dần lại có thêm tiếng chóp chép do nước từ bên trong ồ ạt chảy ra. Lưỡi của anh như con rắn, chui vào bên trong liền ngo ngoe, đầu lưỡi liếʍ quanh vách tường, bên trong chảy ra bao nhiêu nước anh liền hút bấy nhiêu mật ngọt ấy.

Lâm Bội Bội bị anh liếʍ 2 từng hoa môi cùng vách tường ấm chặt, vừa cảm thấy ngượng ngùng trong tình cảnh này nhưng cũng cảm thấy thoải mái, dễ chịu, thậm chí bên trong dần có một sự ngứa, trống rỗng, muốn anh lắp đầy. Ban đầu, cô vùng vầy không thôi, nhưng bây giờ, hai chân cô kẹp lấy cổ anh, hai tay được thả ra luồn vào mái tóc mềm mại của anh như muốn đẩy đầu của anh vào sâu hơn.

"A~ ha... Hạo~ ư..." Hành động của anh càng ngày càng kịch liệt, như mô tả tốc độ ra vào của côn ŧᏂịŧ mà nhanh chóng kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô.

Ngay lúc này, bụng dưới cô có một trận dâng trào của sóng nước, từ tử ©υиɠ bắn ra một dòng nước ngọt ngào mà ái muội.

Lục Vũ Hạo hút hết tất cả mật dịch, anh thẳng lưng dậy, tay đưa lên khóe miệng quệt đi một chút dịch dính nơi đó rồi đưa lưỡi ra liếʍ, sau đó tay anh đưa xuống đũng quần tây đã dựng lên một túp lều, tiếng sột soạc của ma sát vải vang lên, anh kéo quần xuống, tiếp theo, Lâm Bội Bội cảm nhận được sự nóng ấm như đốt lửa.

Bụng nhỏ bằng phẳng của cô vẫn còn hóp vào căng lên liên tục, tiểu huyệt cũng co rút không kém, đôi mắt cô mơ màng nhìn đến anh đang đưa tay quệt những vệt nước ở khóe môi liếʍ vào miệng, thần kinh của Lâm Bội Bội tê dại, hô hấp dồn dập, cả người nóng rang.

Lục Vũ Hạo lại cởi từng cúc của chiếc váy ngủ trắng của cô, sau đó lại kéo qυầи ɭóŧ ra, cơ thể cô bày ra trước mắt anh, dù đã trùm mềm, cơ thể cũng nóng rực nhưng từng sợi lông tơ của cô cũng run lên bởi gió lạnh bao quanh.

Người đàn ông nhìn cơ thể của hài lòng ngắm nghía cô, tay bắt đầu mò mẫn thân thể của cô.

Bàn tay to lớn của người đàn ông nắm lấy khỏa vυ' xúc cảm tốt, mềm mại như thạch trái cây mà nắn bóp, xoa xoa đều rồi lại niết niết làm cô khẽ ngâm nga. Sau đó miệng của anh lại bao chụp lấy đầṳ ѵú cô hút hút, cắn cắn, một bên vừa xoa, một bên vừa mυ'ŧ như muốn đôi nhũ chảy ra sữa, kí©ɧ ŧɧí©ɧ từng tế bào của cô.

Ở phía dưới, anh bắt đầu không yên phận, dươиɠ ѵậŧ ma sát với môi huyệt và âʍ ѵậŧ.

Nó không kìm chế được nữa rồi, Lục Vũ Hạo lại ngậm môi lưỡi của cô, chen chúc qυყ đầυ vào hang động, đâm lút cán!

"Phụt" một tiếng, côn ŧᏂịŧ một đường ma sát với vách tường chặt chẽ, nóng ấm, co rút vô cùng, đâm thẳng vào sâu bên trong, đỉnh hôn lên miệng tử ©υиɠ.

"A~" Cả hai cùng run lên, khẽ siết chặt cơ thể đối phương, rêи ɾỉ một tiếng từ kɧoáı ©ảʍ.

Dươиɠ ѵậŧ nằm trong đường hầm, cảm nhận sự co chặt, ẩm ướt đang không ngừng ngậm cắn, quấn chặt nó.

Từ mũi anh phát ra tiếng hừ, bị bao chặt như này anh vừa thấy thoải mái nhưng cũng lại đổ mồ hôi không ngừng vì phải nhẫn xuống cảm giác muốn bắn, "Em yêu, đừng cắn chặt anh như thế! Thả lòng đi nào!" Anh vỗ một cái lên mông cô.

"Ư~" Lâm Bội Bội bị vỗ không những không thả lỏng mà lại càng co rút đến lợi hại, như hưng phấn cắn nuốt lấy cái nóng bỏng đang kí©ɧ ŧɧí©ɧ vách tường của mình.

Lục Vũ Hạo mị mị mắt cười nhìn cô, không gấp gáp thao vào mà nhẫn nại để cô thả lỏng, cảm nhận từng cái co vào thả ra của tiểu huyệt như nhịp thở, trên trán đã ẩn nhẫn mồ hôi.

Qua một hồi cố gắng thả lỏng, tiểu huyệt ngưng co rút lại mà liếʍ mυ'ŧ mã mắt và thân gậy càng chút càng chút trướng căng như muốn nổ tung, sâu bên trong hoa huyệt lại bắt đầu ngứa ngáy, khó chịu, muốn bị thao lấp.

Lục Vũ Hạo như con giun nằm trong bụng của cô, biết cô muốn gì liền hăng hái đáp ứng, hôn hôn môi mềm rồi hưng phấn thao đâm vào.

Côn ŧᏂịŧ thô dài bên trong tiểu khu nhẹ nhàng đâm rút. Đâm nhẹ qυყ đầυ vào hôn lên cửa tử ©υиɠ, sau đó dần dần rút ra, khi chỉ còn lại qυყ đầυ thì mới đâm lại vào. Cảm nhận được tiểu huyệt đã không có cảm giác gì không thoải mái với cái đâm của anh, tốc độ và lực đâm dần dần nhanh lên và mạnh hơn.

"A... ha~ ân..." Lâm Bội Bội nằm dưới thân anh đón nhận từng cái đâm rút thao vào làm cho miệng huyệt căng trướng ra của anh, gắt gao mà liếʍ mυ'ŧ đại du͙© vọиɠ của anh mặc cho càng mυ'ŧ vào, côn ŧᏂịŧ lại càng hăng hái đâm vào rồi khiến cho chảy nước, ướt đẫm nơi giao tranh và nền gỗ phía dưới.

Lục Vũ Hạo khóe miệng cong lên, hưng phấn vô cùng với phản ứng của cô, thấp giọng đã tràn đầy mùi tìиɧ ɖu͙© hỏi: "Bảo bối, thoải mái sao? Anh đâm em thoải mái sao?" Ngay lúc hỏi, qυყ đầυ bỗng nhiên đỉnh đến đâm vào mạnh hơn, hơi đổi góc độ đâm, đâm đến một chỗ thịt mềm.

"A! Hạo... Chỗ đó... ân... a~" Lâm Bội Bội không kiềm được giọng hét chói tai bởi cái đâm của anh, tay quơ lên làm bể chai rượu ở trên đầu, từ tử ©υиɠ trào ra càng thêm nhiều nước.

"Hả? Em yêu, nơi này sao?" Anh khẽ dùng qυყ đầυ cọ sát một chút, thấp giọng vào tai cô hỏi.

"Ân~...ha..." Lâm Bội Bội bị cọ cho chân nhũn ra, mềm mại như nước, kɧoáı ©ảʍ từ tao huyệt chạy đến sóng lưng làm nó tê dại rồi lại xông thẳng lên đại não như muốn bị đánh úp cho hư không, trống rỗng, chả suy nghĩ được gì mà chỉ có khao khát được anh thao vào sâu nữa.

"Ha, xem là nơi này rồi!" Bây giờ, Lục Vũ Hạo hoàn toàn dùng sức đâm đến thịt mềm gồ lên ấy, mỗi cú thúc rồi vang lên tiếng bạch lớn như khi đánh vào bãi nước lớn, ướt sủng.

Tay cũng hoạt động không ngừng, xoa xoa niết niết vυ' to và eo mềm. Lưỡi rắn mê muội vành tai yếu ớt, liếʍ mυ'ŧ rồi phả hơi thở nóng vào. Kɧoáı ©ảʍ chồng chồng chất chất ập đến, thao túng đầu óc Lâm Bội Bội khiến cô như đứng trên đỉnh núi, đón từng đợt kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm run rẩy đại não và thân thể, cả người như điên dại, như chìm vào bể thống khoái không thể nào thoát ra, tầng lớp kí©ɧ ŧɧí©ɧ đánh mạnh từ sống lưng đến đại não lại truyền con tim đập nhanh mạnh. Trong cái ôm của Lục Vũ Hạo, Lâm Bội Bội lại một lần nữa run rẩy triều xuy, cô lãng kêu một tiếng, bắn tung tóe ra nước da^ʍ tưới trên đỉnh qυყ đầυ của anh.

Lục Vũ Hạo nhìn cô cao trào, như có lòng tốt mà muốn rút côn ŧᏂịŧ sưng cứng ra, nhưng bụng Lâm Bội Bội thả rút, co thắt một hồi, âʍ đa͙σ xoắn chặt lại mấp mấy, quấn quýt lấy anh.

Anh mị mắt cười nhìn bộ dáng mềm nhũn không còn chút sức nào mà nằm bẹp trên lòng ngực của anh nâng giọng kêu rên lại thấp thấp thở nặng, lại một lần nữa kịch liệt thao làm.

"Không... Hạo, đừng mà... một chút... chậm một chút a~ ... ân~"

Lục Vũ Hạo như con thú lao vào con mồi cắn xé, như kẻ điên lên cơn nghiện say mê với ma túy của mình, như một cơn bão lớn không ngừng cuốn lấy đất cát mà dây dưa hòa quyện vào nhau. Anh thay phiên ăn hút cắn vυ' lớn, đồng thời điên đảo thao lộng tiểu huyệt với tốc độ và lực đảo không hề giảm mà chỉ có tăng.

Làm đến lúc kia, Lâm Bội Bội cảm thấy nền gỗ dưới thân kót két như muốn gãy, tiểu huyệt run rẩy cao trào lần nữa, Lục Vũ Hạo mới bắn tinh.

Năm mới, thời tiết vẫn rất lạnh, gió vυ't qua từng cơn nhưng giữa hai người chỉ có tầm mền cùng đối phương cũng đủ đốt cháy nhau!