Bảo Bối, Thật Muốn Cùng Em!

Chương 45: Em là bảo bối của anh! 1(H+)

"Bội...!" Lục Vũ Hạo tay cầm côn ŧᏂịŧ mà ấn ấn bên ngoài huyệt nộn, nhẹ nhàng đẩy hai cánh hoa môi ra, qυყ đầυ dán vào khe hở lỗ nhỏ, giữ đầu dưới của que thịt dài nóng rực, cọ qua cọ lại giữa hai đùi, rất có kỹ xảo mà đẩy ra hai cánh hoa mẫn cảm, đâm thọc hoa hạch trên lỗ nhỏ.

"Bội, anh vào!" Anh cúi người xuống ôm lấy tấm thân ngọc ngà đang ửng đỏ lên vì ngại ngùng, vì chút men say, và cũng... vì anh mà thì thầm. Giọng anh khàn khàn, tràn đầy sắc dục; hơi thở nóng, dồn dập nồng đậm mùi hoocmon nam giới phả vào cần cổ và tai cô.

Lâm Bội Bội đỏ mặt ngượng ngùng. Tay đưa vòng qua cổ anh mà ôm anh sát lại, phát ra một ưm như mèo kêu gợi dụ.

Được sự đồng ý, Lục Vũ Hạo men tay xuống dưới hoa động cô, tay tách hai cánh môi ra rồi ấn đại qυყ đầυ nóng bỏng, đỏ rực vào.

"Bội, em siết chặt quá! Anh không vào được!...Ngoan, thả lỏng một chút sẽ không sao!" Ấn được qυყ đầυ vào bên trong huyệt nộn, Lâm Bội Bội bất giác kêu lên một tiếng nhỏ rồi siết chặt lại, không thể bao chứa anh. Lục Vũ Hạo bị cô ép chắt qυყ đầυ liền hít một chút khí lạnh, da đầu tê rần mà sung sướиɠ, anh nhỏ giọng nói, tay xoa xoa hai bối thịt đỏ hỏn của cô.

"Ưm~...Anh...anh to quá... từ từ thôi..." Cô kêu nhỏ.

Lâm Bội Bội cố gắng thả lỏng cơ thể ra, tay bấu chặt lấy da thịt của anh, mị mị mắt.

Lục Vũ Hạo cảm thấy cô đang dần thả lỏng thì cũng điều chỉnh lại một chút tư thế. Ngay sau đó, điểm ngay đôi môi đỏ ngọt của mà mυ'ŧ mạnh thật mạnh và tiếp theo, anh thẳng lưng một cái, một đường mạnh mẽ xông pha tiến vào hoa động và phá ngay tấm trong trắng của cô.

Bởi bị dị vật thô to khai phá, cảm giác vừa lạ vừa đau khiến Lâm Bội Bội vô thức hút lấy thiệt giỏi cự vật, siết chặt.

"Ư...Bảo bối..." Anh rên lên.

"Hạo, anh...Hạo... Em, em...đau..." Ở khóe mắt của cô đã có vài giọt nước động lại, đôi môi vì đau mà cắn chặt, móng tay cô ngấu trên tấm lưng của anh, làm ra mấy vệt đỏ, máu như muốn bứng ra. Lâm Bội Bội nhỏ giọng kêu những tiếng mê luyến lòng người.

"Không sao, bảo bối... Sẽ không đau nữa đâu...Em thả lỏng lại một chút đi, đừng kẹp chặt quá... nếu không anh hư mất..." Tay anh lại xoa xoa giữa hai phần hai người giao hợp, rồi lại vuốt ve tấm lưng cô mà trấn an.

Lâm Bội Bội vừa nhả người ra, Lục Vũ Hạo liền kéo côn ŧᏂịŧ ra ngoài vách động một chút mà trên thanh côn ŧᏂịŧ nhưng sợi tơ máu.

"Đúng vậy... ngoan... thả lỏng như vậy... em chặt quá..." Nói rồi anh đii nhẹ vào bên trong cô.

Lút cán. Côn ŧᏂịŧ đã nằm hoàn toàn vào mật động của cô. Cảm nhận từng cái ấm áp, từng cái thoải mái, từng cái vui sướиɠ, cảm nhận cái kɧoáı ©ảʍ mà hàng nghìn cái miệng bên trong cô đang mυ'ŧ, đang cắn, đang gậm lấy anh.

Lục Vũ Hạo nhẹ nhàng vuốt ve giúp cô thả lỏng rồi chậm rãi rút ra phân nửa côn ŧᏂịŧ mà trên thân có dính chút tơ máu trong sạch của cô, rồi lại chậm rãi đẩy vào.

"A~...Hạo,...nhẹ nhẹ chút..." Cô có chút cao giọng khi anh bắt đầu ma sát với thành vách của cô mặc dù anh đã chậm rãi nhưng với tấm thân xử nữ vừa mới phá này, có lẽ vẫn chưa chịu được.

"Ngoan, cố chịu một lát, sẽ thích ngay thôi. Anh thương..." Lục Vũ Hạo chầm chậm chuyển động.

Lâm Bội Bội thật chịu không nổi mà hơi dựng người lên, đưa lưỡi liếʍ môi anh một cái rồi cùng anh day dưa.

Và đúng như lời anh nói, cơ thể cô dần quen với kích cỡ của anh, vẫn còn đau, nhưng vừa đau vừa thích.

"Ưʍ...a...a..."

Lâm Bội Bội không kìm nén được kí©ɧ ŧɧí©ɧ kỳ lạ ập tới, ngân nga rêи ɾỉ. Tiếng rên của cô cùng những cái vặn vẹo cơ thể khiến Lục Vũ Hạo không còn nhẫn nhịn được nữa. Anh vắt lấy hai chân của cô lên tay của mình rồi ép chân cô lên quả đồi đang rung lắc theo nhịp điệu, như vậy cả cửa huyệt đều lộ ra làm anh càng hưng độ mà đâm vào nhanh hơn, sâu hơn.

Nhìn một bên tiểu bạch thỏ cứ đung đưa, anh lại càng vui sướиɠ mà cúi xuống hôn, liếʍ nắn quả vυ' trắng nõn.

Huyệt đạo người con gái kín đáo, sâu thẳm, dính ẩm ướt, bên trong hơi nóng. Bức tường thịt khít chặt kẹp lấy côn ŧᏂịŧ, những nếp uốn thịt ma sát qυყ đầυ nhạy cảm, kɧoáı ©ảʍ tăng lên.

Anh đem đến cho cô vô vàn cảm xúc khiến cô không thể diễn tả hết, chỉ có thể nằm dưới thân người đàn ông này mà uốn éo rêи ɾỉ.

"Ư...Hạo...nhanh quá, em không chịu được...!"

"Ư...ưʍ...ah...ah~...ư...ư...Hạ..o...Hạo..."

Lục Vũ Hạo dường như không còn là anh nữa, cô mơ hồ thấy mắt anh đen hơn cả màu đen, xoáy vào cô. Cả cơ thể người thiếu nữ phải gồng lên để đón nhận từng cái đâm mà người đàn ông đâm tới rồi ra những âm thanh dâʍ đãиɠ "bạch bạch". Côn ŧᏂịŧ không ngừng ma sát hoa động mềm mại, lại nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ bôi trơn, phát ra những tiếng phốc phốc dâʍ ɖu͙©.