Có thể trốn được bao lâu, Lạc Băng Hà vẫn như cũ không chịu dừng tay.
Nếu như vậy, tội gì phải liên lụy người khác.
“Súc sinh...”
Đôi mắt đóng thật lâu đột nhiên mở ra, hết thảy đều nhìn không rõ. Mặc dù như vậy, xúc giác lại vô cùng mẫn cảm.
“Ngô...” Một cái ôm ấp cùng một cái hôn, nhiệt tình đến mức cảm giác như muốn đem chính mình ăn vào bụng.
“Sư tôn, Thẩm Cửu, Thẩm Thanh Thu.” Biểu tình này của Lạc Băng Hà, làm Thẩm Thanh Thu nhớ tới rất nhiều thứ.
Khi còn nhỏ Thu Hải Đường mang cho Thẩm Thanh một ít đồ ăn, Thẩm Thanh Thu hâm mộ Thu đại tiểu thư kim chi ngọc diệp, cái gì cũng không thiếu, chính mình lại tham ăn vô cùng.
Vạn phần từ chối, thật sự có thời điểm nhịn không được, mới phải cắn một miếng.
Bản thân mình đối với Lạc Băng Hà mà nói đúng như cảm giác thèm ăn vật kia, mặc dù không muốn, nhưng lại luyến tiếc buông tay.
“Ta tưởng...” Thanh âm khàn đến dọa người, nhưng Lạc Băng Hà hiểu.
“Hắn rất ngoan, so ngươi ngoan hơn nhiều.”
Nhìn tiểu gia hỏa bị Lạc Băng Hà ôm tới, tầm mắt Thẩm Thanh Thu liền lập tức dời không ra.
Thẩm Thanh Thu ngủ vài ngày, tứ chi đều vô lực. Chậm rãi vươn tay, do dự rất nhiều lần, vẫn là không dám chạm vào hắn. “Đôi mắt...”
“Đôi mắt giống ngươi, hung muốn chết a.”
Thẩm Thanh Thu không đáp trả Lạc Băng Hà, gắt gao nhìn chằm chằm vào đứa bé trong lòng ngực, đợi một hồi, lại duỗi tay ra chỉ vào cách không điểm trên môi tiểu gia hỏa một chút.
Tuy Lạc Băng Hà đã từng cảm nhận thân tình, duy hắn cầu Thẩm Thanh Thu mà không được. Có tiểu gia hỏa này, chính mình cũng không cần ghen ghét người khác có người nhà nữa đúng không...
Thẩm Thanh Thu giương mắt liếc Lạc Băng Hà một cái, lại phát hiện Lạc Băng Hà đang nhìn mình, ôn nhu không tả được.
“Hắn là nam hài hay là nữ hài?”
Một câu hỏi, lại đem Lạc Băng Hà hỏi tới ngốc, tâm tư của hắn đều đặt ở trên người Thẩm Thanh Thu, thật sự đúng là không chú ý tới các gì khác. “Muốn tự mình nhìn hay không?”
“Không cần nhìn, là nam hài.” Thấy Thẩm Thanh Thu vẻ mặt tức giận mà nhìn chằm chằm Lạc Băng Hà, thị nữ vội vàng mở miệng giải vây.
“Người so với súc sinh thật có tâm, nếu ngươi đối đứa nhỏ này tùy ý như thế, sao lúc trước không để ta cùng hắn chết đi.”
Lạc Băng Hà thấy Thẩm Thanh Thu giãy giụa muốn đứng lên, vội đem hắn ôm ở trong lòng ngực. “Ta một lòng đều ở trên người của ngươi, ngươi không tỉnh, chẳng lẽ lại trách ta?” Thẩm Thanh Thu sợ là người mà cả cuộc đời này Lạc Băng Hà đều cầu không được, rốt cuộc cũng xa không được.
“Hoa ngôn xảo ngữ thật dễ nghe, không bằng đi lừa gạt mấy vị cung phi của ngươi đi.” Thẩm Thanh Thu cường ngạnh gợi lên một nụ cười lạnh đầy trào phúng, kéo tay Lạc Băng Hà ra khỏi tay mình.
“Sư tôn, ngài vừa nói đói, đệ tử làm vô số loại cháo chờ ngài, ngài cũng không chịu tỉnh.” Giờ phút này ngữ khí của Lạc Băng Hà cực kỳ giống thời điểm hắn mới vừa vào thanh tịnh phong, tràn đầy thiếu niên nhu tình. “Đệ tử không có rảnh rỗi đi quản những thứ khác, người cũng muốn trách đệ tử sao?”
Nói đến cùng Lạc Băng Hà chẳng qua chỉ mới hai mươi mấy tuổi, nếu không phải bị Thẩm Thanh Thu đố kỵ chèn ép, cũng sẽ không có các loại tao ngộ này. Nghĩ đến đây, sự ghen ghét trong lòng Thẩm Thanh Thu đối với Lạc Băng Hà cũng giảm đi vài phần.
Thấy Thẩm Thanh Thu không nói lời nào, Lạc Băng Hà quay đầu nói. “Trước tiên đem hài tử ôm xuống đi.”
Thẩm Thanh Thu đẩy Lạc Băng Hà ra, đợi một hồi, mới nói. “Vậy, cháo đâu?”
Lạc Băng Hà ngẩn người mới hoàn lại tinh thần, vội cười một cái. “Ta đây liền đi làm ngay.”
Nhìn cái miệng nhỏ đang uống cháo của Thẩm Thanh Thu, Lạc Băng Hà yên lặng cân nhắc.
Bản thân mình vì sao lại sợ hắn rời đi? Nói đến cùng Thẩm Thanh Thu đã từng tìm đủ mọi cách hại Lạc Băng Hà hắn.
Vậy mà nay hà tất phải lưu lại mệnh của hắn.
Bởi vì những mặt khác đều quá tốt, nên thả xuống không được? Cho nên mới cảm thấy cái ngụy quân tử Thẩm Thanh Thu này như trong gió sa, thế nào cũng phải bắt lấy?
Lạc Băng Hà suy nghĩ hồi lâu, vẫn như cũ vô pháp thuyết phục chính mình.
“Muốn ăn thứ khác.” Trong ngoài đều vô pháp chạy thoát, không sai khiến Lạc Băng Hà nhiều lần, Thẩm Thanh Thu không thể giải sầu.
Lạc Băng Hà phục hồi tinh thần lại, theo bản năng khẽ hôn trán Thẩm Thanh Thu một chút. “Bây giờ ngươi không thể chịu được gió, ta không thể mang theo ngươi đi ra ngoài ăn, ngươi muốn ăn cái gì, cứ việc nói cho ta. Dù sao ngươi đều là người của ta, nên sủng.”
“Ai là người của ngươi? Tiểu súc sinh không cần quá đề cao chính mình.” Thẩm Thanh Thu như là đang bị nhục nhã, ngữ khí liền lập tức thay đổi.
“Đừng tức giận, đã trở thành cha hài tử, không sợ bộ dạng tử sẽ dọa đến tiểu gia hỏa sao?” Lạc Băng Hà nói, duỗi tay sờ sờ mặt Thẩm Thanh Thu. “Nhìn kỹ ta một chút, giống tiểu gia hỏa không?”
Thẩm Thanh Thu thật sự nhìn Lạc Băng Hà một cái. “Giống hay không giống thì làm sao, hắn rốt cuộc vẫn là hài tử của ta.”
“Sư tôn, đừng giả vờ, vừa rồi khi ngươi nhìn ta rất ôn nhu.” Lạc Băng Hà cười khẽ, tuy không muốn thừa nhận, nhưng hắn xác thực muốn nói, nhắc tới hài tử, trong đáy mắt Thẩm Thanh Thu liền nổi lên chút mặt khác cảm xúc.
Thẩm Thanh Thu nhíu nhíu mày, trong lúc vô tình cắn lên môi dưới. Dường như chợt nhớ tới cái gì, ánh mắt lập tức liền sáng.
“Ta nhớ rõ có người vừa mới nói, nếu ta có thể tỉnh lại, liền đưa ta trở về Thương Khuynh Sơn.” Thẩm Thanh Thu đã mất hết tu vi, rõ ràng không muốn gặp lại những tu sĩ đó, nhưng lại cố tình nhắc tới việc này, là muốn làm khó Lạc Băng Hà.
“Được, không nghĩ tới thời điểm ngươi đau khóc còn có thể nghe được mấy lời này.”
“Ngươi...” Thẩm Thanh Thu không nghĩ tới hắn sẽ trả lời như vậy, tức giận đến ngữ khí lại nóng nảy chút. “Vậy tiểu súc sinh có phải nên thực hiện lời hứa hay không?”
“Súc sinh thì sao có thể giữ lời, sư tôn nói đùa.” Nhìn Thẩm Thanh Thu thần sắc ảm đạm đi không ít, bộ dáng quay đầu đi, Lạc Băng Hà ngơ ngẩn.
“Việc này ta nhớ kỹ, tốt xấu gì cũng phải chờ ngươi có thể chịu được gió thì mới đi.”
Thẩm Thanh Thu vẻ mặt kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Lạc Băng Hà. “Thật sự?” Hắn thật sự chịu thả mình đi?
“Ta chỉ đưa ngươi trở về.” Nói trắng ra là, Lạc Băng Hà đã đoán chắc Thẩm Thanh Thu sẽ luyến tiếc, thả không thoát.
Mất hết tu vi, trở về hoặc lưu lại, đều trốn không thoát sự ghen ghét của người khác. Người duy nhất cùng mình huyết mạch tương liên, cũng không phải là Thẩm Thanh Thu hận ý.
“Ta đây có thể trở về nhìn hắn sao.” Do dự lâu như vậy, rốt cuộc cũng sẽ luyến tiếc hoàn toàn buông tay, liền coi như khinh thường Lạc Băng Hà, cũng không thể không gặp mặt tiểu gia hỏa.
“Không thể.” Lạc Băng Hà nhìn chằm chằm đôi mắt Thẩm Thanh Thu, cười cười. “Nếu đệ tử mang theo tiểu gia hỏa lên thanh tịnh phong đến gặp sư tôn, sư tôn nguyện thưởng ly trà sao?”
Thẩm Thanh Thu cúi đầu ngây người một trận, khi ngẩng đầu lên cố ý giả bộ chua ngoa. “Luận trà mà nói, ngươi nên quỳ xuống dâng trà cho ta.”
“Nếu ngươi nguyện ý, ta liền kính một lần.” Lạc Băng Hà đột nhiên ôm lấy Thẩm Thanh Thu, nghiêng đầu khẽ hôn sườn mặt của hắn một chút.
“Ta không muốn.” Thẩm Thanh Thu liếc nhìn Lạc Băng Hà một cái. “Lúc trước ngươi kính trà, ta hất ngươi một lần, hiện tại như cũ, thà rằng hất đi cũng không tiếp.”
“Cũng đúng, không tiếp liền không tiếp đi, hiện tại cũng không nên tiếp.” Lạc Băng Hà cười khẽ một tiếng. “Nên ngươi cử án tề mi.”
“Súc sinh, sớm hay muộn ta cũng sẽ gϊếŧ ngươi.” Thẩm Thanh Thu duỗi tay bắt lấy tay Lạc Băng Hà đang sờ lên mặt mình, vô cùng tức giận mà nói.
“Như thế nào gϊếŧ? Đem ta ép khô đến chết?” Lạc Băng Hà không có tránh ra, ngược lại trước khuynh khẽ hôn xuống môi Thẩm Thanh Thu. “Đừng tức giận, cho tiểu gia hỏa chừa chút đường sống không tốt sao, chẳng lẽ Cửu Nhi muốn cho hắn giống ngươi với ta sao?”
Thẩm Thanh Thu sửng sốt một hồi lâu, mới hồi phục lại tinh thần.
“Ngươi sẽ che chở hắn đi...” Thẩm Thanh Thu huyết mạch, sao có thể cam tâm để người khác khi dễ.
Nhưng chính mình đã sớm không có cách để che chở tiểu gia hỏa, thì có thể như thế nào đây?
“Sẽ không, tiểu súc sinh không hiểu này đó.” Lạc Băng Hà nhìn chằm chằm đôi mắt Thẩm Thanh Thu, lại bồi thêm một câu. “Ta che chở ngươi đã thực không dễ dàng.”
Thẩm Thanh Thu đồng tử run một chút, nhẹ mím môi. “Có ý tứ sao? Thương hại ai đâu?”
“Không, thích ngươi mà thôi. Ta đây, cố tình lại thích một tên cặn bã như ngươi vậy.” Lạc Băng Hà ngồi ở mép giường.
“Không bỏ xuống được, không trách ta.”
Thẩm Thanh Thu quay đầu chuyển qua, cố ý không nhìn Lạc Băng Hà. “Ta phản kháng không được.”
“Ta không cưỡng bách.” Thấy Thẩm Thanh Thu không muốn trả lời, Lạc Băng Hà lặp lại một lần. “Nếu ngươi không muốn dù chỉ là một chút, ta sẽ không cưỡng bách.”
Hắn thật sự không muốn nhìn thấy bộ dạng Thẩm Thanh Thu bị mình bức đến tự tuyệt.
“Ta đây nói, ta không thích ngươi, ta ghét ngươi, đủ rồi sao?” Thẩm Thanh Thu nắm chặt chăn, dù sao chút tự tôn này đã bị giẫm đạp tàn phá đến bất kham, hà tất sống chết chống lại.
“Không cần ghét.” Lạc Băng Hà nâng lên cằm Thẩm Thanh Thu. “Không cần ghét, ngươi muốn cái gì, ta đều cho.”
“Ta muốn dựa vào chính mình, để cho người khác đều phải ngước nhìn ta, không cần xem ánh mắt của người khác mà sống, làm người người vui vẻ, không cần bị khinh nhục giẫm đạp, ngươi có thể cho ta?” Thẩm Thanh Thu giương mắt, cười khẽ một chút. “Ta nhận, tùy ngươi thượng, ta nên bị tra tấn.”