“Môi đẹp như vậy, cố tình lại không hảo hảo nói chuyện.”
Thẩm Thanh Thu ho nhẹ một tiếng. “Nhạc Thanh Nguyên mệnh còn ở trong tay ngươi, ta sao dám?”
“Ngô ân...” Không đợi Thẩm Thanh Thu nói hết lời, Lạc Băng Hà liền hôn lên.
Kỹ tốt hôn của Lạc Băng Hà tốt đến dọa người, Thẩm Thanh Thu thậm chí đã quên, một ngụm cắn xuống. Chỉ là ngơ ngác mở to mắt, đến chính mình đỏ mặt cũng chưa phát hiện.
“Thật mềm.” Một nụ hôn kết thúc, Lạc Băng Hà xoa xoa môi của Thẩm Thanh Thu. “Đừng nói dến người khác, ta kỹ thuật khá tốt, về sau sẽ dạy ngươi được không?”
“Ta ngại dơ.”
“Ta đây giao cho tiểu gia hỏa, hắn sẽ dùng được.” Lạc Băng Hà gợi lên khóe miệng, điểm yếu của Thẩm Thanh Thu, hắn sợ là đã tìm được.
“Tùy ngươi, chờ một tháng sau, đưa ta về Thương Khuynh Sơn.” Thẩm Thanh Thu đợi một hồi lâu mới trả lời, nói ra lại là câu này.
Hắn chỉ là muốn trở về nhìn xem, cũng là xin lỗi Thất ca.
“Ân, được.” Dù sao thì Thương Khuynh Sơn không có ai có thể ngăn được Lạc Băng Hà, hắn đáp ứng đương nhiên dứt khoát. “Trước tiên nói rõ ràng, chỉ đưa ngươi một người trở về.”
Thẩm Thanh Thu giương mắt nhìn Lạc Băng Hà một chút. “Kia... Tiểu gia hỏa có tên sao?”
“Không có.” Lạc Băng Hà đáp dứt khoát, đột nhiên nhớ tới cái gì, còn nói thêm. “Tuy rằng không biết nên gọi là gì, nhưng ta cảm thấy nhũ danh kêu Giao nhi không tồi.”
Thẩm Thanh Thu ngẩn người. “Kiều nhi? Ngươi không cảm thấy cái tên này không giống nam hài tử sao.”
Lạc Băng Hà niết qua tay của Thẩm Thanh Thu, ở trong lòng bàn tay hắn viết một chữ Giao. “Cao tự đầu giao, sư tôn nhận thức sao?”
“Ngươi...” Mặt Thẩm Thanh Thu lập tức liền đỏ. “Súc sinh.”
“Không thích sao? Đệ tử thực thích cái tên này.”
“Nếu muốn khinh nhục người, động thủ thấy máu càng thích hợp hơn, tiểu súc sinh đừng miệng lưỡi lắt léo.” Thẩm Thanh Thu lập tức ném tay Lạc Băng Hà ra, oán hận mà nhìn hắn một cái.
“Không cần thấy mấu, đệ tử động động tay thấy điểm khác cũng được.” Lạc Băng Hà nói, gợi lên sợi tóc của Thẩm Thanh Thu hôn lên sườn cổ hắn. “Thời điểm hủy đi ăn nhập bụng, cực lạc cũng chưa chắc thấy máu, sư tôn có phải cũng nên minh bạch hay không.” ( Thật ra đoạn này mình cũng ko hiểu rõ:’(
“Ngươi...” Thẩm Thanh Thu hít sâu vài lần vẫn không lấy lại được bình tĩnh, một phen đẩy Lạc Băng Hà ra, dọc theo mép giường nôn khan.
“Khụ... Khụ khụ...”
Nhìn Thẩm Thanh Thu gò má ửng đỏ, cả người phát run, Lạc Băng Hà xoay người lấy tới một chén nước ấm.
“Rất không thoải mái sao?” Ôm bả vai Thẩm Thanh Thu đem nước đưa tới bên miệng hắn, Thẩm Thanh Thu lại trực tiếp nghiêng đầu tránh đi.
“Không, rất thoải mái, so ở thủy lao tốt hơn rất nhiều.” Thẩm Thanh Thu duỗi tay cọ cọ môi. “Làm ta sống mà không dám chết như vậy, mới là tra tấn lớn nhất đối với loại người như ta, tiểu súc sinh ngươi chính là muốn như vậy đúng không?”
“Không thể bớt tranh cãi lại sao?” Lạc Băng Hà nhíu nhíu mày. “Mới vừa tỉnh lại tính tình đã lớn như vậy, cái tính thích giận dỗi của sư tôn khi nào có thể sửa được a.”
“Giận dỗi?” Thẩm Thanh Thu trừng mắt nhìn Lạc Băng Hà một cái. “Giận dỗi cũng chỉ là đối với bằng hữu thân thiết, đối với cái súc sinh như ngươi, ghê tởm mới đúng.”
“Đến tận bây giờ, vẫn không thể sao?” Lạc Băng Hà dùng ngón tay quấn lấy tóc Thẩm Thanh Thu, nhẹ nhàng quơ quơ.
Thẩm Thanh Thu tĩnh một hồi, rồi lại mở miệng nói. “Ta muốn tắm rửa.”
“Hiện tại không được.”
“Có mùi máu, ngươi không ngửi được sao.” Đệm chăn đều thay đổi sạch sẽ, duy nhất người vẫn như cũ, Thẩm Thanh Thu thật sự khó chịu vô cùng.
Trên người dính má, đau đớn ký ức liền vứt đi không được, như thế nào có thể an giấc.
“Không thích máu như vậy, trước kia ở thủy lao như thế nào không cầu ta tha a?” Lạc Băng Hà ôm thật chặt Thẩm Thanh Thu. “Sợ ta cười nhạo?”
“Tiểu súc sinh có phải hay không cho rằng mọi chuyện toàn bộ đều như ý của ngươi.” Chính mình xin tha, ở dưới Lạc Băng Hà, không đáng.
“Những tra tấn đó ngươi nên chịu, thiếu còn liền trả.”
Lạc Băng Hà yên lặng một hồi lâu, đứng dậy run lên vạt áo. “Chờ ta trong chốc lát.”