Edit: Bối tiểu yêu và Mây
❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️
Nụ cười của Tư Vân Tà dần dần dày lên, cuối cùng trong mắt hiện lên vài tia ý cười, vòng tay ôm eo cô, ôm chặt không buông, yêu diễm lại tà tứ, khiến người ta hoa mắt.
"Làm thế nào để chứng minh?"
Một âm thanh đầy truyền cảm, chậm rãi vang lên.
Nghe không ra một tia không vui, dường như cơn tức giận vừa rồi đã biến mất trong nụ hôn.
Cô chớp mắt, làm sao có thể chứng minh được?
Cái này còn muốn chứng minh ??
Tựa như hiểu được cô đang suy nghĩ gì, Tư Vân Tà nhàn nhạt nói theo.
“Cùng cái kia tạp toái dây dưa không ngớt phía trước, lại có ghi âm bút yêu đương ở phía sau, Tuyên tiểu thư mới tự tin bảo mình thích thì làm sao mà chứng minh được”.
Nghe như chuyện phiếm.
Khi tức giận, mở miệng một tiếng Chi Nhi, nhưng lúc này hết giận, ngược lại là thành Tuyên tiểu thư.
Nhưng lại là làm khó Tuyên Vân Chi.
Khuôn mặt vô tội nhìn hắn
"Tôi tưởng nói một chút liền sẽ tốt lên, nhưng tôi cần phải chứng minh sao?"
"Tuyên tiểu thư không phải sẽ chịu trách nhiệm về lời nói của chính mình sao?"
Tuyên Vân Chi
"."
Cô sống đến thế này, lần đầu tiên nghe thấy điều này.
Thật kỳ lạ khi nói rằng bầu không khí căng thẳng và yên tĩnh vừa rồi lại bùng lên thành bong bóng màu hồng.
Hai người đang nói chuyện, ngoài cửa truyền đến một giọng bàn luận, sau đó liền nghe thấy giọng nói của Đường Nhất.
"Tư tiên sinh, có người muốn gặp Tuyên tiểu thư."
Tuyên Vân Chi nghe thấy có người tìm cô, liền đẩy Tư Vân Tà đang ôm cô ra, định đi xem một chút.
Nhưng cái tên này không những không có buông tay, ngược lại là kéo qua một bên cái ghế, để nàng ngồi xuống, dắt nàng tay.
"Vào đi."
Tư Vân Tà người này làm chuyện, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, hắn cũng chưa từng bận tâm đến người khác.
Giống như thân phận siêu sao hiện tại của hắn, hận không thể để ánh mắt của cả thế giới đổ dồn vào trên người hắnhắn.
Người này không có ý thức tránh xa những điều kiêng kỵ.
Quả thực là lôi kéo tay cô, dựa vào trên bàn trang điểm trước mắt thưởng thức, đem tâm tình không để ý.
Cửa phòng nghỉ ngơi mở ra, rầm rầm tiến đến không ít người.
An đạo diễn, Âu Dương Mông, Triệu Mạn, Tần La, còn có Mộng Vũ Văn.
Đứng mũi chịu sào chính là Triệu Mạn, trên tay cầm hộp trang sức, đi giày cao gót một cách tức giận
"Tuyên Vân Chi! Tâm tư bẩn thỉu của cô thật đúng là làm tôi lau mắt mà nhìn!"
Giọng nói sắc nhọn, vênh vang đắc ý.
Tuyên Vân Chi sững sờ, cau mày
"Cô đang nói cái gì?"
Triệu Mạn khẽ cười, hai tay ôm ngực.
"Đừng tưởng rằng tôi không biết, cô nhất định ghen tị với Vũ Văn nên trộm chiếc nhẫn trong lúc mọi người không chú ý đúng không ?!"
Mộng Vũ Văn từ một bên hai mắt đỏ bừng, vươn tay kéo cánh taytay Triệu Mạn.
"Man tỷ, chỉ cần cô ấy trả lại là xong, không cần truy cứu cái khác.."
Triệu Mạn đau lòng nhìn Mộng Vũ Văn, giọng nói chỉ tiếc rèn sắt không thành thép
"Vũ Văn, cô chính là tâm quá lương thiện, cho nên cô mới dễ bị bắt nạt!"
Nói xong lại trừng mắt nhìn Tuyên Vân Chi.
"Đem chiếc nhẫn giao ra, quỳ xuông xin lỗi Vũ Văn, chúng tôi có thể giải quyết riêng, nếu không, tôi sẽ cho cô thân bại danh liệt!"
Tuyên Vân Chi xoa xoa mi tâm, nàng không có bất kỳ cảm xúc nào khác, chỉ cảm thấy ồn ào.
"Chứng cứ đâu?"
"Chứng cứ? Chúng tôi sớm phát hiện ra, cô chắc chắn không có thời gian để bán những món đồ ăn cắp được. Chỉ cần kiểm tra túi xách của cô, không chừng liền giấu ở chỗ nào."
Trong khi nói, một trợ lý nhỏ mang theo một chiếc túi màu đen xuất hiện trước mặt Âu Dương Mông.
"Tổng giám đốc Âu Dương, đây là túi Tuyên Vân Chi mà Triệu Mạn tỷ vừa rồi nhờ tôi lấy."
Đôi mắt thâm thúy Âu Dương, ánh mắt không hề rời khỏi trên người Tư Vân Tà, trầm mặc một hồi
"Mở ra."
"Vâng, tổng giám đốc."
Cùng với đó, những thứ bên trong chiếc túi xách màu đen đều được đổ ra ngoài.
Sau đó, một viên kim cương màu hồng xuất hiện trong mắt của mọi người.