Edit: Bối tiểu yêu
❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️
Tuyên Vân Chi nhìn chiếc nhẫn kim cương lớn từ túi xách đen của mình rơi xuống nền nhà, suýt chút nữa không nhịn được mà cười thành tiếng.
Mánh khóe vụng về trăm ngàn kẻ hở này, cũng có người tin?
Cô tò mò ngoái đầu, nhìn Triệu Mạn và phản ứng của mọi người.
Mộng Vũ Văn một bên ngạc nhiên nhìn chiếc nhẫn kim cương hồng, như là không tin, thốt lên
“Nhẫn kim cương của em!”
Nói rồi, cũng không đi tới mà lại rúc vào lòng Âu Dương Mông, tầm mắt nhìn về phía Tuyên Vân Chi
“Chị Vân Chi, chị trộm thật sao?”
Đôi mắt Âu Dương Mông nheo lại, mang theo nguy hiểm, bảo vệ Mộng Vũ Văn chặt chẽ trong ngực,
“Cô còn có lời nào để nói?”
Rõ ràng, mục đích của việc hỏi tội chính là muốn trừng trị Tuyên Vân Chi.
Tư Vân Tà liếc mắt một cái, khóe môi mang theo nghiền ngẫm, nghiêng đầu cùng Đường Nhất nói gì đó.
Đường Nhất cung kính gật đầu, sau đó rời đi.
An đạo diễn nhìn chiếc nhẫn hồng, lại nhìn nhìn Tuyên Vân Chi, thở dài không nói gì.
An đạo diễn ở phía trung lập nên có thể nhìn rõ tình huống này hơn, rõ ràng là đám người Âu Dương Mông này đến đây chính là muốn khiến cho Tuyên Vân Chi thân bại danh liệt, còn nhẫn do ai trộm cũng chẳng quan trọng.
Bởi vì mọi người đều nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương rơi từ túi xách của Tuyên Vân Chi ra, dù cô không lấy, cũng hết đường chối cãi.
Triệu Mạn hừ lạnh một tiếng, trong mắt toàn là cao ngạo
“Tuyên Vân Chi, cô còn lời nào muốn nói?”
Tần La nhăn mày, nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên mặt đất, đi đến, cầm lên.
Như suy tư gì
“Mọi chuyện vẫn chưa được điều tra rõ ràng, Triệu tiểu thư tốt nhất đừng vội vàng kết luận.”
Nói xong, đem nhẫn đặt trên bàn.
Tần La dù sao cũng là ảnh hậu, bối cảnh cũng không phải dạng tầm thường.
Triệu Mạn ngữ khí yếu đi, nói
“Tần tiểu thư, chúng tôi cũng không phải nhằm vào Tuyên Vân Chi, chỉ là có người tận mắt nhìn thấy cả quá trình Tuyên Vân Chi ăn cắp, nếu không chúng tôi sao có thể hoài nghi cô ta mà không có lý do?”
Vừa nói, một nhân viên rạp hát đi đến, nói
“Là tôi tận mắt nhìn thấy Tuyên tiểu thư trộm nhẫn.”
Tuyên Vân Chi nhướng mày, giương mắt nhìn về phía nhân viên rạp hát, là một cậu thanh niên, nhìn bộ dáng trắng trẻo sạch sẽ đàng hoàng, hơn nữa nghe ngữ khí kiên định hữu lực, rất đáng tin.
Cô mỉm cười
“Cậu nhìn thấy tôi trộm khi nào?”
“Nửa giờ trước, tôi nhìn thấy cô ngồi cạnh địa điểm vừa quay xong, bởi vì tôi phụ trách đạo cụ nên muốn tiến lên dọn dẹp, nào ngờ bắt gặp cô đang ngó ngang ngó dọc, bộ dáng bất an, có lẽ do quá khẩn trương nên cô không nhìn thấy tôi, sau đó cô đưa tay tìm hộp đựng nhẫn được cất cẩn thận trong hộp trang sức màu bạc, đem chiếc nhẫn bỏ vào trong túi. Ngay sau đó, Tần La tiểu thư đi tới.”
Ngữ khí khẳng định, giống như thật sư tận mắt nhìn thấy.
Chậc, nghe như thật.
Cô nghiêng đầu, chậm rãi dò hỏi,
“Vậy cậu thấy rõ tôi mặc quần áo màu gì, trên tay đeo trang sức gì?”
Nhân viên kia lời lẽ chính đáng,
“Chính là bộ đồ cô đang mặc.”
“Cho nên, tay của tôi cũng không đeo trang sức như bây giờ?”
“Đúng vậy!”
Nhân viên kia nhanh chóng khẳng định trả lời.
Một tay Tuyên Vân Chi đùa nghịch sợi tóc tán loạn, ý cười trên môi chậm rãi biến mất.
Sau đó, không nói nữa.
Mà lấy Triệu Mạn cầm đầu, ánh mắt mọi người tất cả đều chăm chú vào người Tuyên Vân Chi.
Châm chọc, khinh thường, kinh ngạc, rất nhiều cảm xúc từ từ hiện lên trên mặt của mọi người.