Nhật Ký Dưỡng Thành Nữ Bá Vương

Chương 32: Rồi sẽ tìm được hạnh phúc của riêng mình

Sau khi Phong Li Dạ đi thăm Tần tướng quân, không ngừng nghỉ chút nào lại đã đến doanh trại để chỉnh đốn quân doanh.

Trong phòng tướng quân, Sở Vi Vân nhẹ nhàng nâng Lý phu nhân đang mềm nhũn bên cạnh giường tướng quân lên.

“Phu nhân, có Dạ ca ca ở đây, nhất định sẽ có thể trấn thủ Mạc thành cho Tần tướng quân. Phu nhân đừng đau lòng quá, Tần tướng quân cũng không muốn nhìn thấy phu nhân như thế này.”

Không ngờ, quận chúa kiêu ngạo lại chủ động đến đỡ mình dậy.

Lý phu nhân vừa kích động lại vừa cảm động. “Quận chúa, tôi tự mình đứng dậy là được rồi.”

“Không sao, chúng ta đều là phụ nữ, ở đây, không có quá nhiều phép tắc.” Giọng nói Sở Vi Vân nhẹ nhàng đến mức như muốn chảy nước ra đến nơi vậy.

Nàng ta nhẹ nhàng nói: “Dạ ca ca là người thân của Tần tướng quân, Tần tướng quân cũng là người thân của Vân nhi.”

Lý phu nhân cảm thấy kinh ngạc: “Quận chúa, người và Thế tử gia…”

“Dạ ca ca và ta là tri kỷ.”

Sở Vi Vân đỏ mặt, lập tức cúi đầu xuống, vừa xấu hổ vừa buồn: “Bây giờ, Dạ ca ca đã có… đã có vương phi rồi. Ta chỉ cần có thể hàng ngày nhìn thấy Dạ ca ca, cuộc đời này cũng không có gì hối tiếc.”

Lý phu nhân nhìn thấy nàng ta buồn như thế, trong lòng cũng cảm thấy đáng tiếc. Lúc trước đã từng nghe qua, công chúa và Thế tử gia kết hôn.

Bây giờ có vẻ như, Cửu công chúa độc ác trong truyền thuyết đã chặt đứt tình yêu và chia rẽ cặp tình nhân này. Nếu không, tại sao bên cạnh Li thế tử có Vân quận chúa, còn Cửu công chúa kia lại không thấy đâu? Có thể thấy được, Cửu công chúa ở trong lòng của Thế tử gia, thật sự không được sủng ái, thậm chí còn bị chán ghét.

“Quận chúa, người có trái tim nhân hậu, nhất định phải mạnh mẽ. Ta tin rằng sẽ có ngày người tìm được hạnh phúc của riêng mình.”

Mặc dù Sở Vi Vân không nói, nhưng, nhìn ánh mắt của nàng ta sáng lên. Nàng ta gật đầu, nhỏ tiếng nói: “Ừ.”



Sau khi Sở Khuynh Ca dọn vào phủ tướng quân, lẽ ra phu nhân của tướng quân phải đến thỉnh an, nhưng Lý phu nhân lại không đến.

“Công chúa, người đừng tức giận, nghe nói Tần tướng quân bị thương nặng. Nên phu nhân của tướng quân bận chăm sóc ông ấy, vì thế…”

“Trông ta có giống như đang tức giận không?” Sở Khuynh Ca ngắt lời Xảo nhi.

Xảo nhi còn muốn nói gì đó, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Cô ta ra cửa, rất nhanh quay trở lại, trong tay còn cầm một cái hộp.

“Sớm như vậy đã tới rồi sao?”

Hai mắt Sở Khuynh Ca sáng lên, lập tức đặt bản đồ địa hình xuống, qua đón tiếp, thấy Xảo nhi ngạc nhiên liền cầm lấy chiếc hộp từ trong tay Xảo nhi.

Xảo nhi nghi ngờ hỏi: “Là đồ tốt gì đây?”

Công chúa sinh ra đã là cành vàng lá ngọc không bao giờ thiếu thứ gì. Còn có bảo vật nào có thể khiến nàng thích thú như vậy?

Nhưng, nhìn nàng lấy ra mấy thứ, chỉ là mấy cây kim bạc, mấy con dao kỳ dị hay gì đó. Mặc dù hình dạng kỳ quái chưa nhìn thấy bao giờ.

Xảo nhi lẩm bẩm trong miệng: “Công chúa muốn những thứ này làm gì vậy?”

“Ngươi thì hiểu cái gì?” Sở Khuynh Ca hưng phấn đáp.

Điều quan trọng nhất là nàng vốn tưởng rằng ở thời đại này không thể có người tạo ra những thứ tinh xảo như vậy.

Không ngờ lại có người có thể tạo ra nó, thậm chí giống hệt như nàng yêu cầu, nàng mặc áo choàng bước nhanh ra ngoài: “Lam Vũ, là vị sư phụ nào làm ra vậy? Ta muốn đi gặp hắn!”

Nàng còn rất nhiều đồ, muốn người đó giúp đỡ làm cho!

“Là một thợ rèn ở Nam thành, nếu công chúa muốn gặp, ngày khác thuộc hạ sẽ đưa hắn đến gặp công chúa.”

“Không cần ngày khác, chính là bây giờ, ngươi dẫn ta đi gặp hắn!”

Sở Khuynh Ca cất đồ vào túi chuẩn bị rời khỏi phủ đại tướng quân, vừa đi qua hành lang liền nghe thấy hai người phụ nữ khóc ở bên kia cửa cung.

“Tướng quân của chúng ta thật… thật có phải là không được rồi không?”