Chương 30: Bên trong nhà vệ sinh nam.
"Tinh" thang máy kêu lên.
Ngọc Huyền vội rụt người lại, thả môi ra, cô sợ người bên ngoài nhìn thấy. Nhưng anh thì vẫn chưa hôn đã, nên giữ cô lại áp môi tới cưỡng hôn, cô tuy có chút dùng dằn nhưng không dám trái ý anh, để anh mặc sức hưởng dụng khoang miệng mình.
Bên ngoài có vài người định vào thang máy, thấy cảnh lãng mạn bên trong củng không vội tiến vào. Sau khi hôn đã rồi, anh mặc kệ những người kia lí nhí gì trong miệng, nắm tay cô vào nhà hàng Pháp sang trọng trên tầng. Cô đi theo sau, ngượng ngùng cuối gầm mặt vì ngại. Thang máy này đối diện nhà hàng, nên có rất nhiều người thấy được nụ hôn vừa rồi.
"Bà nội, con đến rồi." Đình Phong chào người phụ nữ lớn tuổi đang ngồi ở một bàn gần vách kính của tòa cao ốc.
"Hai đứa đến rồi. Ngồi đi." Bà Ngọc hiền hòa lên tiếng.
"Cháu chào bà Ngọc." Ngọc Huyền củng lên tiếng chào khi biết ai là người muốn gặp mình.
"Ưʍ. Hôm nay cháu thật xinh."
Nhà hàng phục vụ 3 phần ăn sáng và đồ uống, mọi thứ rất sang trọng.
"Đình Phong đã kể bà nghe nó có hành vi không tốt với cháu lúc đi công tác. Ba thật sự xin lỗi cháu vì dạy đứa trẻ này không ngoan." Bà Ngọc cất tiếng phá tan sự im lặng của 3 người.
Nghe được lời bà Ngọc, Ngọc Huyền như muốn nuốt trọng miếng thịt bò trong miệng, sao mà tên này lại đi nói việc như vậy cho người lớn nghe chứ. Cô quay sang, mắt lớn trừng anh.
Như hiểu cô đang trừng mình vì điều gì, anh lên tiếng giải thích:
"Vì ban đầu bà nói với anh, em là con của một vị ân nhân, nên khi mọi thứ xảy ra ngoài ý muốn, anh nghỉ nên nói cho bà biết."
Anh lại xoay qua nói với bà Ngọc:
"Mà bà đừng lo lắng, giờ con và Ngọc Huyền đang hẹn hò rồi, con là đứa có trách nhiệm mà."
"Hai đứa đã bắt đầu hẹn hò? Sao bà không biết tin." Bà xoay sang Ngọc Huyền như muốn xác nhận.
"Dạ, tụi con đang hẹn hò, nhưng con hơi ngại nên chưa dám công khai."
Ngọc Huyền rành mạch trả lời.
"Có thật không, hay lúc nãy đưa con đến đây nó ép con nói vậy." bà Ngọc lại tiếp tục hỏi
"Dạ không đâu ạ, tui con quen nhau được hơn một tháng rồi, sau chuyện đó Đình Phong tỏ tình và con đã đồng ý." Ngọc Huyền đáp.
"Ưm, nếu hai đứa thật sự ở bên nhau bà rất mừng. Đứa cháu này của bà có ăn hϊếp con hay làm con buồn, cứ nhắn cho bà một tiếng, bà sẽ xử lý nó thay con." Bà cười phúc hậu nói với Ngọc Huyền rồi ném cho Đinh Phong sắc mặt nghiêm khắc.
Chưa gì đã thấy bà thiên vị, anh không dám nói gì, cuối mặt ăn phần mình.
Một lúc sau.
"Nhưng mà chuyện đã lỡ rồi, hai đứa củng đã hẹn hò, bà thật sự củng muốn có đứa cháu dâu như cháu, hay là hai đứa sắp xếp cho hai bên nhà gặp mặt đi, dù gì củng biết nhau, được thì đính hôn luôn đi." Giọng bà Ngọc đều đều nói sau khi uống một ngụm cà phê.
"Hộc.. Hộc..." Ngọc Huyền sặc khi nghe đề nghị của bà Ngọc.
Đình Phong vỗ tay lên lưng Ngọc Huyền giúp cô qua cơn sặc.
"Haiz, cháu trai bà còn chưa mong vợ, bà đã nôn cháu dâu như vậy." Đình Phong thở dài lên tiếng.
"Ăn chơi như anh thì nào muốn cưới vợ, anh còn muốn ăn chơi cho đã không bị ràng buộc thì có. Bà anh thì già rồi, mong có một đứa cháu dâu, mong được ẩm chắt rồi có chết củng mãn nguyện." Bà Ngọc nhàn nhạt nói.
"Bà đừng nói vậy, bà còn sống lâu với tụi con mà." Ngọc Huyền nắm lấy tay bà vuốt ve
Sâu trong lòng, cô củng rất thích bà Ngọc, tuy nói rằng những việc bà làm cho cô và mẹ là vì muốn trả ơn ba mình, nhưng nếu là người khác, có lẽ họ đã bỏ lại một cục tiền rồi biến mất, hay khi mẹ Huyền từ chối giúp đỡ sẽ vui mừng rời đi. Nhưng bà Ngọc luôn tìm mọi cách để trả ân tình này, Ngọc Huyền luôn thấy rỏ sự chân thành trong ánh mắt và hành động của bà.
"Ngọc Huyền nè" bà Ngọc chân thành nắm lấy tay cô "Trong phòng phẫu thuật khi bà và ba cháu nằm cạnh nhau, chúng ta đã có một lúc tỉnh táo nói chuyện trước cuộc phẫu thuật. Bà đã xin Việt để cháu hứa hôn cùng Đình Phong, nhưng ba cháu lại muốn mọi thứ tùy duyên. Bây giờ duyên của cả hai đã kết, bà thật sự mong cháu mau chóng trở thành cháu dâu của bà, để bà có thể chăm sóc cháu để vơi bớt gánh nặng ân tình trong lòng. Biết nói vậy có thể làm cháu không hài lòng, nhưng thật sự bà cảm nhận tuổi của mình có hạn, bà sợ bà không kịp chờ thấy ngày cháu về sống cùng bà.
Ngọc Huyền nghe lời bà nói, lòng cô rối bời, đến việc công khai hẹn hò cùng anh cô còn chưa dám, giờ bà Ngọc lại đề nghị đính hôn làm cô không biết nói sao. Mấp mấy miệng tính nói gì đó nhưng thu lại. Đình Phong thấy tình cảnh khó xử này thì lên tiếng.
"Bà à, bà đừng lo lắng, việc biến cô gái này thành vợ cháu, cứ để cháu bà lo, cái bà cần lo bây giờ là phải sống thật khỏe mạnh, để hôm đám cưới bọn cháu còn có sức mà đeo vàng cho cô dâu Ngọc Huyền."
Ngọc Huyền nghe anh nói mà đỏ cả mặt, người gì mà tự tin đến không tưởng, lại còn khéo chọn lời mà nói, nhưng biết làm sao được, cô thích những điều này ở anh. Ngượng ngùng véo hông anh một cái.
"Ui...." anh kêu lên khi bị nhéo, còn bà Ngọc thì vui vẽ thưởng thức đôi trẻ này.
"Cháu nói được thì làm được đấy, đừng để bị Ngọc Huyền đá rồi lại vát mặt mo đến gặp bà" Bà ngồi thẳng người kɧıêυ ҡɧí©ɧ đứa cháu trai của mình.
"Bà không cần kɧıêυ ҡɧí©ɧ, cháu sẽ bất chấp mọi thủ đoạn để mang cháu dâu này về cho bà." anh bỉ ổi khẳng định.
"Được, để bà xem cháu làm được đến đâu." bà dửng dưng đáp lời.
Nghe hai bà cháu nói chuyện, Ngọc Huyền thở dài không thôi.
__________________________
Sau bửa sáng muộn, tên khốn Đình Phong gợi ý cùng nhau xuống dưới tầng dạo trung tâm thương mại. Ngọc Huyền được bà Ngọc nắm tay đưa đi khắp nơi, cái nút chặn hậu môn cọ sát từng hồi bên trong, làm cô khó khăn di chuyển, hắn ta lại đi sau lưng hai người, nhìn cái mông nhíu lại của cô lúc lắc mà mở nụ cười khoái trá.
Nhân lúc bà Ngọc nói chuyện điện thoại, cô quay người lại đấm liên tục lên vai anh.
"Đồ khốn chủ nhân, anh trêu em, bên trong cúc hoa khó chịu quá." Ngọc Huyền nói nhỏ chỉ để anh nghe.
"Chỉ khó chịu thôi sao, có cần anh cho tay vào kiểm tra qυầи ɭóŧ không, chắc em lại làm nó ướt sũng dâʍ ŧᏂủy̠ rồi phải không." Đình Phong vừa nói, vừa đưa tay xuống dưới váy.
Ngọc Huyền thấy bàn tay bất chính của anh thì vội cản lại xoay người chạy đến bên bà Ngọc.
"Hai đứa ở lại đây chơi đi, bà có chút việc cần xử lý nên về trước." bà Ngọc tạm biệt sau khi nghe điện thoại, rồi rời đi.
Bà Ngọc vừa đi một lúc, Đình Phong tiến đến sau lưng Ngọc Huyền, thì thầm vào tai: "không chạy theo bà để được bảo vệ khỏi anh à?"
Cô cắn môi dưới, liếc nhìn anh đang đứng phía sau, dặm lên chân anh một cái rồi bỏ đi, nhưng không biết phải đi đâu. Anh đi theo cô, đưa tay nắm lấy tay Ngọc Huyền, dẫn cô đi về hướng nhà vệ sinh, kéo cô vào bên trong nhà vệ sinh nam, tiến vào buồng ở trong cùng rồi khóa cửa lại.
"Anh làm gì vậy, đây là nhà vệ sinh nam mà, nhỡ có ai thấy thì sao." cô sợ hải nói.
"Không quan tâm, gọi anh là chủ nhân, nô ɭệ mèo con muốn được lấy nút chặn hậu môn ra thì phải biết nghe lời." anh bá đạo trả lời.
Cô củng đến bó tay với tên này. Nhưng nếu thật sự được lấy nút chặn cúc hoa ra cô sẽ ngoan ngoãn.
"Dạ mèo con muốn, xin chủ nhân lấy nó ra." cô nhanh chóng vào vai.
Anh đẩy cô vào sát cửa, vạch váy cô lên ngang bụng, hai ngón tay hư hỏng chà sát lên đáy qυầи ɭóŧ.
"Chẳng phải không thích bị nông cúc hoa sao, sao lại chảy nước ướt sũng qυầи ɭóŧ thế này." Anh dùng ngón cái, xoa xoa mật dịch dính trên 2 ngón tay trước mặt Ngọc Huyền minh họa.
"Em.... Em.... Không biết... Tự dưng nó chảy nước, em không có muốn." cô lắp bắp trả lời, bản thân cảm thấy thật mất mặt, sáng nay còn phản đối việc bị nông cúc hoa, giờ thì lại cảm thấy sướиɠ vì dị vật nằm bên trong hậu môn.
Anh quỳ xuống, bắt cô cầm lấy tà váy mình giơ lên, cởϊ qυầи lót cô ra, đặt lên mũi hít sâu, rồi cất vào túi áo thun. Anh nâng chân cô lên vai phải mình, dùng lưỡi thô ráp liếʍ láp âm môi nhớp nháp nước, tay trái không ngừng xoa nắn mật đậu. Như chưa thỏa mãn, anh bắt đầu đưa lưỡi vào lối nhỏ chật hẹp của âm hoa, liếʍ láp, chọc ngoáy.
"Ưʍ.... Đừng mà chủ nhân..... Em sẽ rên lên mất...." Cô cố gắng kiềm lại giọng mình, sợ bên ngoài có người nghe thấy.
Nhưng anh không buôn tha, cho ngón giữa tay phải vào bên trong hoa huyệt Ngọc Huyền bắt đầu móc lên điểm G, lưỡi liếʍ lắp hạt mật đậu nhỏ nhỏ trên âm môi. Kɧoáı ©ảʍ liên tục đổ lên cơ thể Ngọc Huyền, cô thở khó khăn, hạ thân run rẫy uốn éo.
Say khi đã nhấm nháp đã đời vị dâʍ ŧᏂủy̠ cô, anh dứng dậy đè vai ép cô ngồi xỗm xuống, tháo dây nịt, tuột 2 lớp quần xuống rồi lôi côn ŧᏂịŧ sững sửng ra bắt cô ngậm lấy. Cô củng ngoan ngoãn ngậm lấy liếʍ mυ'ŧ.
Được một lúc, anh nâng cô đứng dậy ép vào tường, hôn lên môi cô, tay phải nâng chân Ngọc Huyền trên khuỷu tay, tay trái nắm lấy côn ŧᏂịŧ cạ lên âm hoa. Biết anh sắp tiến vào, cô đẩy đầu anh ra cất lời:
"Ở đây không được... Mọi người sẽ nghe tiếng chúng ta.... Về nhà đi.... Em sẽ chiều anh...." cô khẩn thiết cầu xin.
"Gươm đã ra khỏi vỏ, đừng mong anh thu về, muốn không ai nghe thấy thì em cố gắng đừng rên thành tiếng." nói xong, anh nhướng người đưa đương vật vào.
"Khoan đã, nút chặn hậu môn còn phía sau cúc hoa, anh lấy nó ra đã." cô vừa nói vừa cố dùng tay đẫy mu anh ra.
Nhưng sức lực nhỏ bé đó không đủ để cản anh. Anh trừng mắt nhìn, hôn môi cô mạnh bạo, hạ thân dùng sức, đẩy dươиɠ ѵậŧ tiến vào trong hoa huyệt đã nhòe nhoẹt nước đến lút cán.
"Ưʍ......" tiếng Ngọc Huyền kêu lên bị môi anh chặn lại, tay không ngừng đập lên vai anh vì cơn đau dưới hạ thân, không rỏ là đau ở tiểu huyệt hay đau ở cúc hoa, nhưng cô đau, một cảm giác bị lắp đầy đến chật cứng.
Đình Phong củng dừng lại, không di chuyển nổi. Anh không ngờ lúc này các cơ âʍ đa͙σ lại kẹp chặt anh đến như vậy, mém tí nữa không giữ được mà xuất ra.
Anh thả môi cô ra, liếʍ những giọt nước mắt đang lăn trên má hồng.
"Chủ nhân là đồ khốn, chủ nhân làm em đau." cô hờn dỗi trách móc.
Anh không nói gì, lấp lại cái miệng cô bằng môi mình, tay xoa nắn mật đậu. Được một lúc, Đình Phong cảm nhận được tiểu huyệt đã thả lỏng, anh mới bắt đầu chậm rãi di chuyển.
"Ưʍ... Ưʍ..." Ngọc Huyền sau một lúc đau đớn bắt đầu cảm nhận cơn sướиɠ khoái.
Anh chậm rãi rút ra gần hết côn ŧᏂịŧ, rồi lại chậm rải nhét nó vào trong, rướn mạnh, làm đầu côn thít mạnh vào cửa tử ©υиɠ, rồi lại chậm rãi rút ra. Động tác này làm từng thớ thịt Ngọc Huyền cảm nhận trọn vẹn từng chuyển động của anh. Kɧoáı ©ảʍ không ngừng đỉnh lên từng hồi trong cô theo từng nhịp cắm sâu của anh.
Một lúc sau, bên ngoài có tiếng người đi vào, điều đó làm Ngọc Huyền sợ hãi, cố đẩy bụng anh, để anh dừng lại. Nhưng nói về sức, cô chưa bao giờ thắng anh, mặc kệ cô ngăn trở, anh vẫn mạnh mẽ ra vào hoa huyệt. Ngọc Huyền đành buông một tay ra, mắt đẹp nhìn anh như cầu xin, tay che chặt miệng để không phát ra tiếng kêu.
Nhưng ngược lại với sự lo lắng của Ngọc Huyền, cơ thể cô lại càng thấy sướиɠ hơn trong cảm giác lén lút, vụиɠ ŧяộʍ này, các vòng cơ ở hoa huyệt và cúc hoa thích chặt lại, làm cô cảm nhận rỏ sự hiện diện của côn ŧᏂịŧ to lớn và nút chặn hậu môn bên trong cơ thể.
Cô nghe được tiếng người bên ngoài sau khi dội nước nhà vệ sinh đã đi ra rửa tay, cô mông người bên ngoài nhanh rời đi vì cô sắp lêи đỉиɦ rồi, cô sợ mình không giữ được miệng mình không kêu lên khi lêи đỉиɦ. Anh cảm nhận rỏ rệt những co rút liên hồi của hoa huyệt, biết rỏ cảm giác hồi hộp này làm cô sướиɠ hơn và đang muốn lêи đỉиɦ, anh tăng tốc độ nhấp và lực ra vào, với ý định bắt cô ra khi người kia vẫn còn ở đây.
Anh đã thắng, quá trình tăng tốc của anh khiến cô không chịu nỗi, hoa huyệt co rút liên hồi, từng cơn thắt mãnh liệt bên trong âm hoa. Chỉ là sự co thắt mãnh liệt của cô hôm nay rất chặt khi cúc hoa phía sau bị nút chặn căng đầy, làm anh giữ được nữa mà củng muốn xuất ra.
"Ưʍ.." cô cắn chặt răng, cố giảm tiếng rên da^ʍ đảng của mình xuống mức thấp nhất. Hoa huyệt liên tục co thắt, bắn ra mật dịch xối ướt đầu côn ŧᏂịŧ.
"Xà...." anh với tay gạt nước nhà vệ sinh để tiếng ồn che lấp tiếng cô.
Rồi thô bạo đẩy côn ŧᏂịŧ vào thêm vài cái nửa đến khi không nhịn được, gồng chặt cơ thể mình, côn ŧᏂịŧ giật lên liên hồi đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ hòa cùng dâʍ ŧᏂủy̠ của Ngọc Huyền.
"Hừ... Hừ..." anh thở ra nặng nề, cảm nhận cơn sướиɠ tận cùng sau khi bắn tinh.
Sau khi người bên ngoài đã rời đi, anh rút côn ŧᏂịŧ ra, để tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy từ âm môi xuống đất, một ít rỉ lên đùi non. Ngọc Huyền vẫn đang thở hổn hển trên vai anh.
"Phốc..... Ưʍ...." Đình Phong dứt khoát rút nút chặn cúc hoa ra, một cảm giác sướиɠ khoái đến lạ tràn ngập bên trong Ngọc Huyền, cô phải dùng hết sức ép hai tay bịch chặt miệng mình để không phát ra tiếng kêu to.
Sau một hồi cao trào, Ngọc Huyền mắt đẹp mở to trừng trừng nhìn anh hờn dỗi, muốn giật lại qυầи ɭóŧ trong túi áo Đình Phong nhưng anh lại giấu ra sau lưng, cố mãi vẫn không lấy lại được cái quần từ tay anh. Biết tên này cố tình trêu mình, cô mặc kệ thả váy xuống che lại hoa huyệt nhòe nhoẹt nước, lén lút chạy ra ngoài tìm vào nhà vệ sinh nữ.