Dạy Dỗ Cô Trợ Lý Cách Hư Hỏng

Chương 24: Đùa nghịch khi anh ngủ (H một tí cho vui)

Chương 24:

Ánh sáng vàng đèn đường loe loét trải khắp con đường vắng. Một chiếc taxi vẫn đang chậm chậm lăn bánh trên một con ngõ ở Bình Tân để tìm số nhà.

"Đã đến nơi cô cần rồi thưa cô." người đàn ông lái xe lên tiếng cắt ngang những dòng suy nghĩ miên man của Ngọc Huyền.

"Tiền của anh đây, không cần phải thối." Ngọc Huyền nhìn thấy số tiền trên máy đếm, nên lấy tiền đưa ông rồi vội xuống xe.

Bên trong cánh cổng đen lớn có một khu vườn rộng, phía sau khh vườn có một căn nhà 2 tầng rộng lớn. Nói là nhà nhưng nhìn vào một cái ai củng gọi nó là biệt thự, sự xa hoa, hào nhoáng bên trong không thể che đậy. Đình Phong sẵn sàng rời chỗ ở lộng lẫy như vậy để đến ở cùng cô trong một căn nhà nhỏ. Nếu đó không phải là biểu hiện của tình yêu thì nên dùng từ ngữ nào để đánh giá nó.

"Kíng kong" Tiếng chuông cửa ngân vang.

Bên trong một chiếc nhà gác có một người đàn ông đang đi đến, trên người là bộ đồng phục bảo vệ của tập đoàn King.

"Cho hỏi cô tên gì ạ?" người bảo vệ hỏi.

"Tôi là Ngọc Huyền." Ngọc Huyền trả lời.

"Cậu Quốc Nam đang chờ ở bên trong ạ."

Người bảo vệ mở cửa phụ cho cô vào, hướng cô vào phòng khách rộng lớn của căn nhà.

"Em đến rồi." Quốc Nam thấy cô tiến từ sân vào cất tiếng nói.

"Anh Phong đang ở đâu vậy anh?" Cô lo lắng hỏi.

Quốc Nam không nói gì, chỉ tay về hướng bếp. Theo hướng tay, cô vội chạy vào trong. Trước mắt cô, một người đàn ông cao to trong chiếc áo sơ mi xanh nhăn nhúm đang gục mặt lên bàn như một cái xác. Thấy được anh, lòng cô như bỏ xuống một tảng đá to.

"Anh giúp em đở anh ấy về phòng được không?." Cô quay sang nhìn Quốc Nam củng đang gục gặt trên ghế vì say khi phải bồi rượu cùng thằng bạn.

Quốc Nam cố gắng đứng dậy, đỡ Đình Phong lên phòng, Ngọc Huyền cầm lấy áo vest của Đình Phong, đi phía sau đề phòng trường hợp cả hai ngả nhào. Sau khi thả Đình Phong lật lên giường, Quốc Nam lảo đảo ra cửa, định đi về luôn nhưng lại có việc muốn nói với Ngọc Huyền nên xoay mặt vào trong phòng cất lời.

"Ngọc Huyền, anh chơi với nó củng mười mấy năm rồi, từ khi tụi anh ở mỹ du học. Từ trước đên nay, hầu như đêm nào nó củng tìm một cô gái để giúp nó giải quyết nhu cầu. Anh không thể phủ nhận thằng bạn anh có nhu cầu tìиɧ ɖu͙© khá cáo, hay một số suy nghĩ biếи ŧɦái của nó. Nhưng anh có thể giúp nó khẳng định, trong số họ, nó chưa bao giờ dùng từ bạn gái để diễn tả. Nó chỉ coi họ như bạn tình, và cả hai giải quyết nhu cầu tìиɧ ɖu͙© cho nhau. Đây là lần đầu tiên nó kể với anh về việc nó có người yêu, tuy anh không biết giữa em và nó phát sinh việc gì, nhưng nếu được, hãy nhường nó một chút. Thằng này nó ngang lắm, không biết nhường ai bao giờ."

Nghe Quốc Nam nói, cô lại thêm rối ren trong lòng. Đúng vậy, anh luôn ngang ngược, chỉ biết dùng tìиɧ ɖu͙© bắt cô chịu thua trong mỗi lần cô dỗi hờn, nhưng sau đó anh vẫn sẽ nhận sai và xin lỗi cô, cho dù cô đúng hay sai. Nhưng quan trọng hơn, cô cảm thấy ấm lòng, nếu như thật sự những lời Quốc Nam nói là thật, thì cô thật đặc biệt với anh, có thể trước đây anh từng qua lại với nhiều phụ nữ, nhưng anh bây giờ chỉ có cô, và cô củng là người yêu đầu tiên và duy nhất lúc này của anh.

"Thôi anh về trước, ở lại chăm sóc nó giúp anh." Quốc Nam nói rồi rời đi.

Khi Quốc Nam rời đi, cô đóng cửa phòng lại, giúp anh cởi giày và vớ, cần thận cởi từng chiếc nút áo sơ mi, để lộ ra từng góc cạnh cơ ngực săn chắc. Thật khó khăn để cởi được chiếc áo của anh ra, vì cơ thể anh quá nặng với cô. Tháo chiếc nịt quần ra, cô kéo chiếc quần tay đen xuống, để lộ một cây đại bổng chưa biến hình bên trong qυầи ɭóŧ, tuy là như vậy, nó vẫn không mất đi vẽ uy dũng của mình. Cô cởi bỏ chiếc qυầи ɭóŧ để giải phóng cho toàn bộ hạ thân Đình Phon, rồi cố gắng kéo cơ thể trần chuồng của anh nằm lên giường gọn gàng. Cô đi vào nhà vệ sinh, lấy một chái chậu hứng nước ấm rồi dùng một cái khăn mặt lau cơ thể cho anh, Ngọc Huyền như một cô vợ ngoan hiền giúp chồng khi anh đi nhậu say về, cô tỉ mỉ lau sạch sẽ côn ŧᏂịŧ anh vì có điều cô muốn thử.

Trong mấy cái phim tình cảm cô hay xem, vẫn hay có cái tình tiết nam chính bị ép uống say đến gục rồi để ác nữ cướp giống sau đó ép cưới. Nhưng theo cô nghĩ, lúc say như ngất thế này, làm sao có thể thực hiện được điều đó, sẳn dịp có vật thí nghiệm ở đây, lợi dụng anh không biết gì cô củng muốn thử.

Sau khi đã cất chậu nước đi, cô leo lên giường, chui vào giữa hai chân anh, cố gắng mở nó ra rồi gác 2 đầu gối lên 2 cái gối, đây là một trong những tư thế giúp hạ thân anh thoải mái khi cô liếʍ láp côn ŧᏂịŧ cho anh ngày thường. Côn ŧᏂịŧ vẫn mềm xèo nằm nghiêng một bên.

Đây là lần đầu tiên mà cô chơi đùa cùng nó khi nó còn nhỏ, những lần trước, chỉ cần mở quần anh ra thì nó đã bật ra đập lên mặt cô trong trạng thái the Hulk rồi. Cô chậm rải nắm nó trong lòng bàn tay, vuốt nhẹ, xoa nắn.

"Không ngờ lúc nó nhỏ lại dễ thương như vậy, chơi đùa thật thích." Cô thì thầm.

Nếu tên này biết được cô lợi dụng hắn đang say giấc mà đùa nghịch đứa nhỏ bên dưới thì chắc sẽ cho cô ăn nó đòn mất. Nhưng mặc kệ, cô cứ tinh nghịch vui đùa như nựng một tiểu sủng vật. Cô mở miệng, ngậm chú voi con vào miệng, lấy lưỡi ngoe ngoảy nó bên trong miệng.

"Phóc" Âm thanh khi cô ngậm chặt côn ŧᏂịŧ nhỏ rồi mụt mạnh kéo nó rời ra khỏi miệng, sau đó cô thấy nó rơi phịch xuống bụng anh thảm hại làm cô vui thích đến cùng cực, không ngờ con da^ʍ long hay ăn hϊếp cô củng có ngày bị cô đối xử như vậy. Trong cô một cảm giác trả thù hiện lên. Anh vẫn luôn hành hạ cô, giờ thời cơ đến rồi, cô phải tranh thủ.

Mở lấy trong túi xách của mình, cô lấy ra một ít thun đen cột tóc, cô tuốt côn ŧᏂịŧ xuống, để lộ đầu quy nhỏ đõ sẫm lồi ra. Tinh nghịch, cô lấy thun giãn ra rồi trồng lên côn ŧᏂịŧ anh thành từng vòng. Giờ cái côn ŧᏂịŧ nhỏ bị cô tạo hình như một đòn bánh tét, cô cười hí hí vui thích, lấy điện thoại ra chụp lại tác phẩm của mình.

Chưa thỏa thích, cô lại bày thêm trò, anh vốn dĩ ưa sạch sẽ nên đã triệt lông hạ thân từ lâu. Cô tìm được một cây viết bi trên bàn, cô tinh nghịch vẽ một đầu voi dễ thương quanh côn ŧᏂịŧ mà chiếc vòi chính là tiểu sủng vật be bé này, thích thú với bức tranh 3D sống động, cô lưu lại một tấm trong điện thoại. Sau đó cẩn thận lấy khăn tẩm xà phòng vệ sinh sạch sẽ hình vẽ, cô không muốn ngày mai anh dậy sẽ phát hiện cô nghịch dại, và cô củng khẳng định, say như ngất rồi thì con hàng củng bé xíu không lên được, làm gì có chuyện có bầu như trong phim.

Củng đã khuya, cô bắt đầu buồn ngủ, nhưng người anh toàn mùi rượu làm cô hơi khó chịu nên quyết định nằm trên sô pha trong phòng mà ngủ.

___________________

5h sáng, thói quen thức sớm cùng cơn khát khô làm Đình Phong tỉnh giấc.

Anh lòm chòm ngồi dậy với cái đầu đau như búa bổ. Một lúc sau, anh giật mình phát hiện mình không mặc gì, hôm qua anh uống cùng Quốc Nam tại nhà, cho dù Nam hay bà giúp việc thì củng không có ai dám lột trần anh. Anh vũ mạnh chiếc chăn, trong ánh sáng lờ mờ của bình minh qua ô cửa sổ, anh hy vọng không phải thấy một bóng dáng đàn bà nào trên giường mình, thật sâu trong nội tâm anh sợ mình say rồi lại không giữ lời hứa với Ngọc Huyền.

"Phù" Anh thở ra thành tiếng khi xác nhận chỉ có một mình mình trên giường, nhưng vẫn thắc mắc ai là người cởi đồ anh ra. Không lẽ chơi với nhau lâu như vậy, Quốc Nam đùng một cái muốn lột trần lột trụi anh??!!

Anh rùng mình trước suy nghĩ đáng sợ vừa rồi. Cố lọ mọ đi đến tủ lạnh trong phòng lấy một chai nước, mở ra mà tu cho qua cơn khát. Trong ánh sáng mờ ảo của đèn tủ lạnh, phản chiếu về phía đối diện sô pha, một cô gái đang say giấc với chiếc váy trễ vai trắng, khuôn mặt dù là ngủ vẫn làm cho anh mê đắm không ngừng, là Ngọc Huyền, chắc chắn là cô ấy, vì sao cô ấy lại ở đây. Một dấu hỏi còn to hơn việc vì sao anh lại trần truồn hiện ra. Anh thấy cô vẫn đang say ngủ nên không muốn gọi cô dạy, nhẹ nhàng đến vuốt ve khuôn mặt người con gái anh yêu thương. Bao nhiêu buồn bực, khó chịu ngày hôm qua đã bị nét hiền dịu ngây thơ trên khuôn mặt này nhấn chìm. Làm sao để có thể nổi giận trước khuôn mặt nhỏ bé mị hoặc này. Anh không cưỡng lại được, cuối đầu hôn lên đôi môi mềm của cô. Mùi rượu từ miệng anh xộc vào miệng làm cô hơi khó chịu, mơ màng tỉnh giấc.

"Đồ khốn, anh có lấy cái miệng đầy mùi rượu ra cho em ngủ không, mai còn phải đi làm." Nói xong lại lật ra ngủ tiếp.

Anh bật cười trước con sâu ngủ này, nhẹ nhàng bế cô lên giường, kéo chăn lại cho cô rồi đi vào nhà tắm. Anh nhận ra cơ thể mình đầy mùi rượu làm cô khó chịu nên không nằm trên giường ngủ củng anh mà nằm trên sô pha. Từ ngày thành người yêu anh, cô trợ lý khó chịu cái gì thì đều thuận miệng gọi anh là đồ khốn, ban đầu anh khó chịu vì hai từ này, nhưng càng nghe càng thấy dễ thương. Cô ngây thơ đến mức khi bực bội anh, muốn chửi rủa, nhưng lại chẳng biết bao nhiêu ngôn từ xấu xa, nên chỉ nói ra được mấy từ như vậy.

Sau khi rời nhà tắm, lấy một chiếc quần đùi mặc vào, mở máy tính lên kiểm tra lại camera, anh muốn biết vì sao cô ở đây.

Sau khi đoán được Quốc Nam gọi cô tới, anh hài lòng với thằng bạn chí cốt, lúc nãy còn lỡ nghĩ oan cho nó. Dự định tắt đi sau đoạn Quốc Nam rời đi, nhưng lại tò mò xem cô làm gì tiếp theo. Anh vẫn xem tiếp.

Một nụ cươi thỏa mãn nở trên môi anh, trên màn hình máy tính, Ngọc Huyền như một cô vợ nhỏ chăm sóc cho anh. Nhưng rồi hai đầu chân mày anh cau lại với nhau, anh thấy rỏ ràng cô đang trêu đùa thằng nhỏ mềm nhũn của mình. Quả thật to gan.

Anh tắt máy tính, đến ngồi cạnh giường nhìn cô vẫn đang phì phò trong giấc ngủ, một chút bực bội cùng buồn cười trong anh. Thì ra củng có những thứ cô muốn làm nhưng vì sợ anh nên chưa bao giờ cô dám thực hiện. Nhưng trước hết nợ củ cùng nợ mới anh phải thu lại cho đủ rồi mới cho cô lợi ích.