Dạy Dỗ Cô Trợ Lý Cách Hư Hỏng

Chương 25: Bửa sáng. (H nhiều)

Chương 25: Bửa sáng.

Ngoài trời, nắng đã lên cao, len lỗi qua từng hàng cây ngọn cỏ bên ngoài khu vườn. Một tia nắng, xuyên qua cửa sổ vuốt ve lên khuôn mặt nhỏ bé xin xắn của Ngọc Huyền làm cô thức giấc. Mở mắt ra, cô thấy mình đã ở trên giường, không thấy Đình Phong đâu. Sợ anh vẫn còn giận mà lánh mặt mình cô hốt hoảng chạy đi tìm vừa la to.

"Đình Phong... Đình Phong... Anh ở đâu..."

"La loạn cái gì. Anh ở trong bếp." Anh cau có lên tiếng, mới sáng sớm cô lại phát điên cái gì không biết.

Nghe tiếng anh, cô lao nhanh vào bếp, ôm chằm lấy anh từ phía sau lưng, cọ cọ mặt mình lên lớp áo sau lưng anh như một chú cún con nhớ chủ.

"Chùi ke lên lưng anh?" Anh bỉ ổi lên tiếng phá đi tâm trạng hạnh phúc của cô.

Tên này vẫn luôn làm cô tuột mood, hờn dỗi đấm lên lưng anh một cái rồi lại ôm lấy mà áp mặt lên.

"Em xin lỗi, ngày hôm qua đã trách oan anh, đừng giận em nhé." Cô nũng nịu lên tiếng.

"Để xem em có thể làm gì cho anh hài lòng mà bỏ qua." anh lên tiếng.

Có một mặt trời đang áp lên lưng anh, cô ngượng ngùng khi nghe anh nói. Ngọc Huyền vẫn đang mặc chiếc váy trắng cùng bộ nội y đen ngày hôm qua. Cô thả anh ra đứng lùi lại tựa vào bàn, kéo vai áo thấp xuống để trễ ra chiếc áo ngực ren lưới, bầu ngực căng, trắng nõn, cùng đầu ti hồng hào ẩn hiện sau lớp vải lưới đen vô cùng gợi cảm. Cô nắm hai tà váy kéo cao ngang bụng, để lộ ra chiếc quần lọt khe chử T bằng vãi ren lưới màu đen huyền bí. Cô muốn trêu anh một tí vì hôm qua cô mất công chuẩn bị những thứ này nhưng lại bị bỏ lơ vì anh.

"Anh dừng tay lại một chút, hôm qua em có chuẩn bị một bất ngờ để chuộc tội với anh, anh quay lại xem đi." cô mời mọc

Anh hơi bất ngờ khi nghe cô nói chuẩn bị sẵn một bất ngờ cho anh. Sự tò mò khiến anh nhanh chóng xoay đầu lại nhìn. Hình ảnh cô nóng bỏng trước mắt làm anh không ngậm được miệng mình lại, xoay cả người qua để nhìn chầm chầm lấy cô. Chiếc váy trắng bên ngoài thể hiện rỏ ngoại thể của cô, ngây thơ, trong sáng, như một công chúa trong hoạt hình disney, nhưng bộ nội y tình ái ẩn hiện bên trong làm cô dụ hoặc anh đến không ngờ, cô công chúa disney của anh đang xuất hiện trong một bộ hoạt hình hentai, con hàng dưới thân anh căng lên đến muốn xé quần lao ra.

Anh đã thấy cô không mặc gì, đã thấy cô mặc nội y thông thường dù là bất kể màu gì, nhưng đây là lần đầu cô mặc nội ý tình thú, và còn là tự nguyện mặc cho anh xem, cái váy trắng anh mua cho cô, kết hợp cùng bộ nội y cô chọn không ngờ trong giây phúc này lại làm anh thỏa mãn nhãn quan đến như vậy, kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh đến cùng cực.

Anh mất kiểm soát, lao đến giữ lấy cô, cho tay cọ xát mạnh lên đấy chiếc qυầи ɭóŧ, miệng ngậm lấy môi cô mυ'ŧ chặt. Cô vùng vẫy, muốn bỏ chạy. Không phải cô không muốn cho anh, nhưng cô còn chưa đánh răng rửa mặt, bụng nhỏ củng căn lên vì mắc tè, anh chà sát tay làm cơn mắc tè của cô càng khó nhịn, nếu anh cứ tiếp tục, cô sẽ không nhịn được mà tè ra đây mất. Cô chỉ muốn trêu anh một tí, rồi bỏ chạy, không ngờ phản ứng của anh lại nhanh và mãnh liệt như vậy, đúng là nghịch dại. Cô thở gắp khi anh thả miệng cô ra mà cuối xuống ngoạm lên đầu ti hồng qua lớp vãi lưới.

"Ưʍ... Đừng... Tha cho em.... Em đang mắc tè.... Một lát ăn sáng xong... Bao nhiêu... Em củng cho anh.... Tha.... Tha cho em.... Ưʍ...." cô mếu máo van xin, cô mắc lắm rồi.

Thấy vẻ mặc tội nghiệp của cô, anh biết cô nói thật nên thả cho cô đi, cô chạy loanh quanh tìm nhà vệ sinh vì nhà anh quá rộng và cô mới đến lần đầu. Thấy bộ dáng tội nghiệp lóng ngóng của cô, cùng dáng đi với hai chân cứ nhíu vào nhau để nhịn tiểu làm anh buồn cười không ngừng được miệng, chạy nhanh đến ẳm cô lên tay, định giúp cô vào nhà vệ sinh, nhưng một tia quái ác lại nổi lên trong anh. Đình Phong không đưa cô vào nhà vệ sinh gần nhất ở dưới tầng, mà cố tình ẳm cô lên tầng vào phòng mình, một trong những nhà vệ sinh xa nhất. Thấy Ngọc Huyền bấu chặt cổ anh, quặn quẹo hạ thân cố nhịn tiểu làm anh vừa lòng hả dạ.

"Đêm qua dám đùa nghịch quái ác với tiểu đệ ông. Giờ đừng trách ông ác độc." Đình Phong thầm nghĩ nhìn biểu hiện nhăn nhúm của cô.

Trên đường đi, lâu lâu anh còn cố ý sốc cô lên một cái, làm mồ hôi mẹ, mồ hôi con Ngọc Huyền ứa ra, chỉ một chút là vỡ đê đến nơi. Nhưng mà tình cảnh thực tế lúc này củng không khá hơn bao nhiêu, anh vừa ẩm cô vào được đến nhà vệ sinh thì lại sốc cô thêm một cái thật mạnh làm nước tràn bờ, đê đập toang hoang. Cô giấu gương mặt ngượng đến không thể ngượng hơn vào ngực anh, mặc kệ bên dưới nước lũ tràn bờ, tràn ngập mênh mông, "sống chết mặc bây".

"Xiiiiiiiii....." Anh cố tình phát ta tiến như xi em bé đi tiểu làm cô muốn chết quách đi cho xong, nhục, quá nhục rồi, nhục đến không thể nhục hơn, lớn đến từng tuổi này còn tè dầm trước mặt bạn trai. Nhưng cô đâu nào biết, kẻ thủ ác vẫn đang hài lòng nhìn khuôn mặt ngại ngùng đỏ bừng của cô. Nướ© ŧıểυ làm ướt sủng qυầи ɭóŧ cô, ướt luôn chiếc váy trắng cùng quần, áo anh.

"Thả em xuống." cô ngượng ngùng nói.

"Dám tè lên váy anh mua cho còn tè lên cả người anh!!?" Anh giả vờ quở trách.

Cô giận dỗi dậm chân dùng dằn, đấm lên ngực anh.

"Tất cả là tại anh, người ta đang mắc tè còn cọ sát âʍ đa͙σ người ta mạnh bạo như vậy. Đã vậy còn sốc em lên làm gì." Cô hờn trách.

"Ơ hay, còn ngang ngược như vậy. Để coi anh làm sao trừng trị em."

Anh đóng cửa lại. Đẩy cô đến dưới vòi sen. Vặn van cho nước ấm xã lên cơ thể cả hai, quần áo ướt sủng. Anh say mê hôn lấy môi cô, bên dưới hạ thân quần đùi của anh đã rơi xuống sàn. Một chân Ngọc Huyền đã bị giữ trên khuỷu, tay còn lại anh kéo đáy qυầи ɭóŧ sang bên, dẫn đường cho côn ŧᏂịŧ thô bạo tiếng vào bên trong hoa huyệt mềm mại của Ngọc Huyền.

"Ưʍ... Em sướиɠ....." Ngọc Huyền rên lên.

Trong phòng tắm, từng tiếng da thịt va đập vang lên, cùng tiếng thở của hai cổ thân thể trần trụi, tiếng rên không ngừng của cô gái làm không gian chung quanh trở nên mị tình.

___________________

Ngọc Huyền từ cầu thang đi xuống phòng ăn, bước tới đã thấy Đình Phong loay hoay dọn 2 đĩa thức ăn lên bàn. Cô bẽn lẽn đứng nép vào góc cánh cửa nhìn anh. Sau khi tắm xong, cô mới nhận ra là không có đồ mặc, mở tủ quần áo của anh ra hy vọng tìm được một bộ quần áo nữ bên trong, nhưng tất nhiên là không có, vì nếu có cô đã lao xuống tra khảo anh dù cho cơ thể mình lõα ɭồ. Cô đành lấy tạm một chiếc áo sơ mi trắng của anh mặt vào, bên trong hoàn toàn thả rông. Đi từng bước xuống cầu thang, gió cứ lùa qua khe chân làm âʍ đa͙σ có một cổ cảm giác trống trải. Thấy cô đứng đó trong chiếc ao sơ mi của mình. Thằng nhỏ của anh lại ngóc đầu dậy, cộm lên chiếc quần thun, anh củng không mặt qυầи ɭóŧ, điều này làm Ngọc Huyền thấy rỏ ràng.

"A.. Anh biếи ŧɦái." Cô kêu lên rồi quay mặt đi, nhưng mắt vẫn liếc nơi cộm lên trên quần thun.

"Em mới là đứa biếи ŧɦái, xem đầu ngực em nhô lên trên lớp vải áo kìa, thấy rỏ ràng hạt đậu đỏ của em. Còn bên dưới em kìa, cái mu múp máp của em ẩn ẩn hiện sau cái vạt áo, rỏ ràng là gợϊ ɖụ© anh." anh dùng những từ ngữ dâʍ ɖu͙© nhất nói với cô.

Nghe lời anh nói, cô đảo mắt quanh cơ thể mình, ngượng ngùng đến chính mặt, cô xoay người úp vào tường. Anh thấy cô như vậy càng thêm đắc ý, nhẹ nhàng đi đến sau lưng cô, tuột nhẹ quần mình xuống để côn ŧᏂịŧ cự đại chĩa ra, từ từ hạ người cho côn ŧᏂịŧ tọt qua giữa hai chân cô rồi ôm chặt bụng cô ghịt về phía mình.

"Oa.. Hôm nay anh mới biết nha. Bên dưới Ngọc Huyền củng có côn ŧᏂịŧ giống anh." Anh đẩy mạnh hông cho côn ŧᏂịŧ của anh xuất hiện ra phía trước Ngọc Huyền rồi buông lời trêu cô.

Nghe lời anh nói, cô cuối xuống nhìn. Tà áo sơ mi phập phồng, tạo ra một góc nhìn cứ như cái côn ŧᏂịŧ đó mọc từ người Ngọc Huyền mà ra. Cô xấu hổ đến chết mất với tên người yêu xấu xa này. Cô cúi gầm mặt xuống để anh không thấy vẻ mặt cô bây giờ.

"Anh đừng trêu em nữa mà, em đói bụng sắp ngất rồi." Cô xấu hổ nói.

Anh dùng tay kẹp hai chân cô chặt lại, đặt côn ŧᏂịŧ mình giữa khe, cọ sát một chút cho thoải mái rồi mới thả cô ra, mặc lại quần rồi dẫn cô vào ghế ngồi.

Ngọc Huyền đang say sưa thưởng thức bửa sáng, bỗng dưng bên dưới hoa huyệt một cảm giác nhột nhạt truyền đến, cô cúi đầu xuống nhìn thì thấy ngón chân anh đang cọ cọ lên âm môi. Cô giận dữ trừng mắt nhìn anh, cô lấy tay đẩy chân anh ra.

"Lấy tay ra, tiếp tục dùng bửa sáng." Anh vừa ăn phần mình, vừa ra lệnh, một phong thái điểm đảm như thể không biết hạ thân cô đang bị ai chọc ghẹo.

"Nhưng.... Nhưng..." cô ấp úng định nói gì đó, nhưng lời nói lại nuốt vào miệng khi anh ngẫn mặt nhìn cô với ánh mắt nghiêm khắc.

Bửa ăn diễn ra, cả hai không nói gì với nhau, anh thì ung dung thưởng thức bữa sáng, còn chân thì chuẩn bị cho món tráng miệng của mình. Trái ngược với anh, bửa ăn sáng này dài như một thế kỉ với Ngọc Huyền, dưới ghế giờ đây đã loan lỗ mật dịch của cô, đầu ngón chân anh dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠, miệng Ngọc Huyền phát ra những tiếng rên nho nhỏ qua đống đồ ăn trong khoang miệng mình.

Ban đầu cô cảm thấy nhột nhạt khó chịu khi anh chọc phá hoa huyệt, nhưng dần dần cơ thể cô bị anh kí©ɧ ŧɧí©ɧ, khiến bên dưới hoa huyệt từng chút, từng chút kɧoáı ©ảʍ truyền về não bộ, dần dần những kɧoáı ©ảʍ nho nhỏ bên trong làm cô ngứa ngáy, cô muốn nhiều hơn, cao trào hơn, giờ đây một cảm trống rỗng xuất hiện trong tâm trí Ngọc Huyền, cô muốn thứ thô to dưới hạ thân anh. Cô liếʍ một cây xúc xích, mυ'ŧ nó trước mắt anh, cô muốn trả đũa, cô muốn làm anh ham muốn mà lao đến thỏa mãn cô, nhưng thật sự cô chỉ là tân sinh trước một thành viên lâu năm như anh trong cuộc chơi tình ái này.

Những thứ cô làm, chỉ làm bản thân Ngọc Huyền khao khát anh hơn, còn anh vẫn dửng dưng dùng bửa như vậy. Anh quan sát rõ diển biến cơ thể cô, anh củng đã động dục, nhưng anh là chủ nhân, phải thể hiện một phong thái mà một người làm chủ cuộc chơi nên có.

"Cây xúc xích đó hình như hơi bé để làm em ngon miệng." Anh nói cùng giọng điệu mê hoặc.

"Anh ơi, có thể cho em cây xúc xích to hơn được không... Ưʍ..." Ngọc Huyền trả lời trong cơn kɧoáı ©ảʍ anh mang tới từ những ngón chân.

"Nếu muốn có thể xin chủ nhân của em." Anh ngẫn mặt nhìn cô nói.

Cô ngượng ngùng, ấp úng.

"Xin... Ưʍ... Xin chủ nhân... Cho em... Được ăn... Xúc xích của anh... Ưʍ..." Cô rêи ɾỉ van xin.

"Anh vẫn đang ăn sáng, nếu muốn nô ɭệ của anh có thể bò dưới gầm bàn nếm thử vị xúc xúc bằng miệng trên, sau khi ăn xong, anh sẽ đút xúc xích cho miệng dưới." Anh nhẹ giọng dụ dỗ, rồi thu chân mình lại.

"Dạ thưa chủ nhân." Nói xong cô hạ người xuống, bò vào gầm bàn, đến dưới hạ thân anh, cô nhẹ nhàng kéo quần thun xuống, để côn ŧᏂịŧ căng cứng đập mạnh lên mặt cô như anh đã dạy. Bằng những gì cô học được, Ngọc Huyền tận tình phục vụ chủ nhân dùng bửa sáng.

Anh hài lòng vì sự ngoan ngoãn của cô, nên sau khi dùng xong bữa đã đặt cô lên bàn ăn mà đút xúc xích cho miệng dưới như đã hứa.

Hàng loạt âm thanh xấu hổ vang vọng trong phòng bếp.