Chương 10:
Đình Phong nở một nụ cười, âu yếm nhìn cô trợ lý nhà mình đang hô hấp chật vật. Anh với tay tháo chiếc cà vạt đang trói cô, nắm tay cô đặt lên lưng mình, hạ thân hoạt động trở lại, anh nhẹ nhàng rút côn ŧᏂịŧ ra, chỉ chừa lại đầu côn ướt sũng bởi dâʍ ŧᏂủy̠ bên trong, rồi lại từ từ tiến vào đến tận cùng hoa tâm, anh lập đi lập lại liên tục khiến đầu óc cô mụ mị trở lại.
"Ah..... Hít......" Ngọc Huyền rên rĩ trước cử động của anh, hít thở không thông.
Sau khi lêи đỉиɦ, từng tất da non bên trong hoa huyệt Ngọc Huyền càng thêm mẫn cảm, cô cảm nhận rỏ con da^ʍ long quái ác bên dưới tiến ra rút vào, anh cố tình làm thật chậm để xúc giác của trợ lý Huyền cảm nhận rỏ ràng và vẽ lên hình ảnh côn ŧᏂịŧ cự đại của ngài Tổng vào trong bộ nhớ. Nhưng giữa vô vàn kɧoáı ©ảʍ cùng ham muốn là một tia khó chịu trong cô.
"Bụp.. Bụp.. Bụp.." cô đấm liên tục vài cái lên vai anh, ánh mắt giận dỗi.
"Kinh nghiệm thực tiễn của sếp thật nhiều..." cô nói với giọng điệu trêu chọc.
"Chẳng phải nhờ anh giỏi nên có ai đó dưới thân anh sung sướиɠ tột đỉnh sao?" Anh lươn lẹo trả lời.
Cô biết khoảng nói bậy còn lâu cô so được với tên sếp biếи ŧɦái này nên không muốn cùng anh dây dưa, cố tỉnh táo quay lại chính sự.
"Anh trả lời câu hỏi trước đó của em?"
Anh vẫn im lặng, vẫn thúc côn ŧᏂịŧ vào bên trong âm huyệt mềm mại của Ngọc Huyền, hai tay nắm lấy dây váy trên vờ vai trắng nõn của cô lúc này ẩn hiện vài vết xanh đỏ anh lưu lại, ngắm nhìn xương quai xanh tinh xảo của cô một lúc, anh chậm rãi hạ dây áo xuống để lộ bộ ngực căng tròn khẽ động bên trong chiếc áo ngực xanh dương gần như cùng màu với chiếc váy. Anh hành động chậm rãi, tâm trạng hồi hộp như con đề đang chờ nghe kết quả xổ số, mà củng phải, anh đang dò tấm vé số định mệnh đời mình.
Ngọc Huyền củng không còn ngại ngùng hay phản ứng, cái cần phải giữ kỹ củng đã cho anh thỏa thích tận hưởng nên giờ phút này cô củng không muốn tiếc với anh bộ ngực căng dưới lớp áo ngực, cô hơi nâng lưng mình lên để anh choàng tay vào, chưa tới một giây anh đã nhanh chóng tháo được khóa áo ngực, mỗi sự chuyên nghiệp của anh gợi lên trong cô một chút bực dọc, cô cố thít thành hang động quanh côn ŧᏂịŧ anh như một cách giải tỏa uất nghẹn.
Đình Phong chăm chú nhìn vào bầu ngực trắng bên trái, tâm trạng hồi hộp dâng trào trong anh cùng sự hưng phấn, bất giác anh trở nên mạnh bạo, anh nhịp nhanh hơn bạo lực hơn.
"AHHH.... ƯM.... Sếp.... Anh chậm... Chậm lại chút.... Anh sắp... phá hư... Bên trong em...." Bị anh mạnh bạo xâm hại, trợ lý Huyền cất cao giọng, hạ thể căng đầy đón nhận, cô ngẩng cao đầy, mắt nhìn đèn trần thủy tinh sang trọng, miệng mở to rên xiết và cố lấy không khí vào khoang phổi, anh đang giày vò cô nhưng sao cơ thể Huyền lại thèm khát đến vô tận sự dày vò này, như cơn ngứa giữa lưng có người gãi giúp, nước chảy ra ngày một nhìu, bên dưới tâm trải giường giờ đây đã ướt sủng một vùng, loang lỗ.
Ngọc Huyền lúc này không thấy được đôi mắt hài lòng của anh khi nhìn chầm lên bộ ngực trần đang nhún nhảy theo dịp dập của chiếc máy khâu. Anh đã thấy được cái anh mong mỏi, nốt son nhỏ cạnh đỉnh tuyết sơn. Nhưng trong mắt là hàng loạt cảm xúc khó tả xen lẫn, có chút vui mừng, có chút hối lỗi, còn chút toan tính kèm theo một chút khó xử. Anh đã định sẽ nhận tội cùng cô gái đêm ấy khi gặp lại, nhưng giờ đây khi biết cô gái đó và Ngọc Huyền là một anh cảm thấy thật khó mở lời.
Một cảm giác thít chặt mãnh liệt quanh côn ŧᏂịŧ làm anh tỉnh táo lại, giờ phúc này cái anh cần làm là đền bù cho Ngọc Huyền sự sung sướиɠ mà cô không cảm nhận được đêm đó chứ không phải là lúc nên dùng để suy nghĩ điều gì vì lúc này anh củng không thực sự tỉnh táo.
"Sếp ơi.... Em lại... Muốn... Ra"
Cô bắt đầu nắm bắt được cảm giác cơ thể, cô muốn nói cho anh biết để anh có thể giúp cô thêm sung sướиɠ. Nhưng không, cô đã sai khi tin tưởng vào một con sói. Anh bổng dưng dừng lại, không cho cô thêm một ngàn đồng cử động nào. Dùng lưng ngón tay vuốt lên khuôn mặt ngẩn ngơ của cô trêu chọc. Cô bực dọc, tên khốn này giờ phút này vẫn muốn trêu cô, cô mặc kệ hắn, cố gắng tự cử động cơ thể nhưng không được, tay trái cuồn cuộn cơ sau cổ đang giữ chặt vai cô, bụng dưới rắn chắc của anh đè nặng lên bụng dưới mềm nhũng của cô, một chút di chuyển củng không được, cô muốn khóc rồng với gã này.
"Không phải muốn nghe câu trả lời của anh sao? Phải tỉnh táo lại để nghe chứ?" Anh trêu trọc nói
Cô tức điên với tên hôn quân trên cơ thể mình, sao lại chọn lúc này bàn chính sự chứ, rỏ ràng anh muốn chơi khăm cô đây mà. Bực bội, ngọc đấm liên tục lên vai anh, nhưng anh vẫn rất điềm tỉnh.
"Em sao thế? Em muốn gì hả?" Anh tỏ vẻ chân thành hỏi.
Cô ngượng ngùng gật đầu cùng sự bực bội, rỏ ràng hắn biết rỏ mọi thứ lại giả vờ trêu cô.
"Thế trợ lý Ngọc Huyền cần anh giúp gì?" anh lại "chân thành" hỏi.
Khi nãy được anh đắm trong kɧoáı ©ảʍ, cô không ngại thốt ra những lời lẽ da^ʍ đảng nỉ non. Nhưng lúc này anh không mang những kɧoáı ©ảʍ đến cho cô, khiến cô có chút tỉnh táo, chỉ còn lại lý trí cùng uất nghẹn, làm sao cô có thể mở lời. Cô tràn đầy bức bối trong lòng, một bên là liêm sĩ một bên là ham muốn. Đoán được diễn biến tâm trạng cô, anh cho tay xuống xoa nắn hạt đậu nhỏ ở môi trên, kỹ thuật tinh tế khơi lên thèm muốn trong cô. Cáng cân bên trong cô bắt đầu lệch, thèm muốn bắt đầu che đi liêm sĩ. Cô khẽ rên. Anh lại dừng tay đưa cô về lại trạng thái minh bạch.
"Cô gái nhỏ, em muốn gì?"
Cô do dự cất tiếng:
"Em muốn..."
"Muốn gì?" Anh rút côn ŧᏂịŧ ra, đóng lại vào trong thật mạnh. Gằn giọng hỏi cô.
Cô ngại ngùng không nói, cho tay xuống chạm vào một chút côn ŧᏂịŧ còn bên ngoài cơ thể với đôi mắt nhìn anh mong chờ. Anh vẫn chưa hài lòng. Dùng sức, thúc mạnh, chèn đến lút cán vào trong cô, không chừa lại chút nào bên ngoài cho cô ám chỉ. Thủ thì vào tai cô:
"Nói rỏ cho anh nghe em muốn gì?"
Đỉnh hoa tâm bị thúc mạnh, cô rít lên: "Ah....." cô thở hổn hểnh cất tiếng:" Em... Em muốn.... Dươиɠ ѵậŧ sếp..."
"Muốn thì xin anh đi." anh vẫn ghì chặt đầu côn ŧᏂịŧ lêи đỉиɦ hoa tâm.
"Xin... Sếp.. Cho em..."
"Nói cho anh nghe em xin gì?"
"Xin... Sếp cho em... Dươиɠ ѵậŧ..."
"Của ai" Giọng điệu anh nhỏ nhẹ dụ dỗ.
"Dươиɠ ѵậŧ.... Của sếp... Xin cho em...." cô cầu xin trong tiếng thở không thông. Mặt xoay sang bên không dám nhìn thẳng mặt anh. Ngượng ngùng cùng xấu hổ. Trong lòng có chút giận anh, sao cứ thúc ép cô nói ra những câu xấu hổ này.
Anh mãn nguyện trước biểu hiện ngoan ngoãn của cô, bắt đầu thưởng cho cô, anh nhấp mạnh và nhanh, thao lấy hoa huyệt cô mạnh bạo. Cô thắt lại thành động, cảm nhận từng nhịp nhấp, cơ thể lại căng lên, rung thành nhịp, hoa huyệt đạt đến đỉnh cao trào, tưới thật nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ lên thanh hung khí, xiết chặt tấm lưng to lớn của hung thủ trong vòng tay bé nhỏ. Sướиɠ, cô sướиɠ đến tột cùng.
Sau một lúc để cô thỏa mãn, anh ôn nhu ngấm nhìn cô, ngấm nhìn định mệnh đời mình. Dùng ngón tay trỏ trêu đùa một lọn tóc đen óng của Ngọc Huyền, rồi lại giữ cổ cô, cho ngón cái vào bên trong chiếc choker xoa nhẹ phần da cổ mềm mại, mĩm cười gian xảo cất lời.
"Trợ lý Huyền nói xem, nếu có một cô gái biết nhiều chuyện xấu của anh, có thể làm anh mất đi hình tượng trước công chúng, danh dự có thể tiêu tan, thì anh nên làm gì cô ta?"
Cô có hơi sợ trước hành động anh vuốt ve cổ và câu hỏi này của Đình Phong, bổng dưng một câu thoại trong phim cổ trang hiện lên trong đầu cô "chỉ có kẻ chết mới có thể giữ bí mật." cô hơi rùng mình vì suy nghĩ bên trong đầu, ánh mắt cảnh giác nhìn anh.
"Ha ha" anh bật cười cốc lên đầu cô khi thấy biểu cảm này, chắc cô lại đang nghĩ anh là một kẻ máu lạnh xấu xa "Đang nghĩ gì vậy, anh không phải một đại ác nhân đâu."
"Vậy anh sẽ làm gì để em giữ bí mật?" Cơn kɧoáı ©ảʍ qua đi, men rượu trong cô củng dần vơi đi, cô dùng chút tỉnh táo bàn chính sự.
"Em nói xem loại người nào sẽ giữ tốt bí mật?" anh ôn nhu hỏi
"Người chết" Cô trả lời thẳng toạc như lời thoại phim được soạn sẵn.
Anh hơi thụt đầu lại nhìn cô, từ bao giờ giá trị nhân phẩm của anh trong lòng cô lại thấp đến như vậy. Hơi bực dọc, anh véo mạnh lên đầu nhủ hoa.
"Ah... Em đau... Đừng gϊếŧ em" cô gào thét trong cơn đau nơi đầu nhũ truyền đến. Nhưng mặc kệ cơn đau bên trên, phía dưới âm hoa thít chặt lại một vòng, kẹp chặt côn ŧᏂịŧ anh. Biểu hiện của cô được anh cảm nhận rỏ rệt, với kinh nghiệm của một dân chơi chuyên nghiệp, anh nhận ra điều gì đó.
"Nếu em còn nói ngốc nửa, anh sẽ lại véo ti em đấy." Anh vừa nói vừa dùng đầu ngón tay vẽ một vòng quanh đầu ngực nhỏ như hạt đậu, chuyển động ngón tay tinh tế trên quần ngực màu hồng nhạt rồi bất ngờ bóp lấy hạt đậu nhỏ hồng một lần nửa.
"Ưʍ.... Em xin lỗi... Em không giám nói vậy nữa..." Huyền rên lên cầu khẩn, âʍ đa͙σ không ngừng co thắt.
Anh mĩm cười thỏa mãn với biểu hiện của cơ thể bên dưới, đúng như những gì anh mong đợi. Anh lại ôn nhu vuốt ve, thì thầm vào tai cô, hạ thân bắt đầu chuyển động ra vào chậm rãi.
"Với anh chỉ có bản thân, người thân và người yêu là sẽ biết cách giữ bí mật cho anh thôi. Vậy em muốn trở thành người thân của anh hay người em yêu của anh." thân dưới anh ra vào nhịp nhàng cùng nhịp điệu anh thì thầm bên tai Ngọc Huyền tội nghiệp.
"Ưʍ... Em và anh... Làm sao có thể... Thành người thân..." cô lại tận hưởng kɧoáı ©ảʍ anh mang đến.
"Có 2 cách, một là làm vợ anh, hai là mẹ của các con anh. Vậy để em giữ bí mật cho anh, anh nên biến em thành người yêu, hay là vợ anh, hay làm mẹ các con anh, hay là cả 3 phương án trên." anh nhịp nhàng điều khiển điều khiển côn ŧᏂịŧ, đánh giá từng cảm ứng nhỏ cơ thể cô. Chăm chút từng điểm mẫn cảm bên trong âm huyệt ướt sũng của Ngọc Huyền.
Giờ phút này anh như một hiện diện chí tôn trong cô, anh khiến eo cô vặn vẹo vì sung sướиɠ, làm hoa huyệt co rút vì kɧoáı ©ảʍ, lại hóa phép cho đầu óc cô lâng lâng vì hạnh phúc bởi cơn bão thính ngập tràn trong lòng. Cô trân người, cắn chặt răng, yên lặng cảm nhận từng đợt sống trào trong lòng. Cô mặc kệ sau đêm nay anh đối xử với cô ra sao, mặc kệ ngày mai anh tồi tệ với cô thế nào, lúc này đây cô chọn tin anh, tận hưởng từng chút sự ưu tú của anh.
Cơn sóng cao trào lại nhen nhóm đến, nhưng lần này nó thật mạnh mẽ, lần đầu tiên cô cảm thấy cảm giác cao trào của mình có thể to lớn như vậy. Ngọc Huyền vòng tay ghịt chặt đầu anh đến, cưỡng đoạt lấy môi anh, vòng 2 chân kẹp chặt hông anh, dùng hết sức cơ bụng nâng đầu và hạ thân lên, để môi được thơm chặt lấy môi anh, để lưỡi được chạm vào từng ngóc ngách sâu bên trong miệng anh, để hoa huyệt nuốt trọn vẹn từng chút một chiều dài côn ŧᏂịŧ, các vòng cơ âʍ đa͙σ liên tục co bóp mãnh liệt, tham lam tiếp nhận con da^ʍ long cự đại, cảm nhận rỏ rệt từng đường gân nổi lên bên trên nó. Cô ngẫn đầu, ép đầu anh vào lòng ngực mình, mở to miệng thở khó như thể cô vừa ngoi lên mặt nước sau khi bị nhấn chìm.
"Ưʍ.... Ah... Đình Phong... Cho... Cho em... Ra..."
Cảm nhận được những mãnh liệt từ cô, anh củng không còn tự chủ được tinh hoàn và côn ŧᏂịŧ, anh không thể nín nhịn được thêm nữa, anh muốn giải phóng tận cùng du͙© vọиɠ cùng cô. Anh nhấp liên tục, anh nhấp mãnh liệt như dùng sức cả đời luyện tập chỉ để dùng cho giờ phút này, anh mạnh mẽ, anh bạo lực thao chiếc âm huyệt nhỏ bé mỏng manh của cô. Dưới tác động của anh, 2 cánh môi Ngọc Huyền đỏ au lên, đau rát vì bị da thịt anh va đập, bên trong củng không khá hơn, côn ŧᏂịŧ anh dường như to thêm vài vòng, căng chặt bên trong đường ống, ma sát bao lực lên từng lớp da thịt non, có chút khô nóng dù cơ thể Ngọc Huyền cố gắng tiết ra rất nhiều da^ʍ mật lên con da^ʍ long tàn bạo khổng lồ của anh nhưng vẫn không đủ, đỉnh hoa tâm không ngừng bị đầu côn đấm vào đên tê đau. Nhưng đầu óc cô trống rỗng, cơn đau dưới hạ thân không làm cô vơi đi kɧoáı ©ảʍ mà còn muốn được nhận nhiều hơn, kɧoáı ©ảʍ lớn lao hơn, hận không thể để anh thao chết mình.
"Ưʍ.... Ưʍ.... Anh làm em đau.... Nhưng... Sướиɠ.... Phá hỏng... Bên trong em đi.... Đưa em lên... Đỉnh đi.... Nữa... Cho... Nhiều hơn... Nữa.... Ưʍ..... Ah... Em ra.. Em ra rồi... Anh ơi.............."
Ngọc Huyền co rút cơ thể liên hồi, mật dịch đầy ứ bên trong đổ đầy lên trên côn ŧᏂịŧ, bắn mạnh một dòng nước lên đầu côn, cửa niệu đạo củng bắn ra một dòng nước lên mu anh, chảy dài xuông tấm trãi giường.
Đình Phong cảm nhận bên trong hoa huyệt cô trợ lý có hàng vạn cái miệng nhỏ đang liếʍ láp quanh côn ŧᏂịŧ anh, một dòng nước ấm bao quanh côn ŧᏂịŧ làm anh thoải mái đến căn chặt.
"Hừ..." anh cắn chặt răng, toàn bộ cơ bắp trên thân căng cứng, đóng thật mạnh vào sau bên trong âm hoa, một dòng tinh khí bắn mạnh vào.
"Phù.." Một lúc sau anh thở ra, thả lỏng cơ thể, rút từ từ côn ŧᏂịŧ đang nhỏ dần khỏi hoa huyệt cô, vẫn không quên dùng tay xoa nhẹ mật đậu cùng âm đế bên ngoài.
Dươиɠ ѵậŧ rút hoàn toàn ra, một dòng nước trắng đυ.c chậm rãi chảy ra khỏi cửa hoa huyệt, chảy xuống môi dưới, chảy vào giữa khe mông rồi rĩ lên tấm trải giường thành một vũng. Anh tinh nghịch quệt lấy, trây lên nốt ruồi trên ngực trái, xoa chất nhầy khắp ngực cô rồi lại tách môi xoa tϊиɧ ɖϊ©h͙ quanh lưỡi cô gái đã lã đi sau cao trào và ngủ thật sâu.
Anh mĩm cười, nằm xuống, đặt đầu cô lên cánh tay, thơm nhẹ lên trán rồi ngủ đi.