Chương 11:
Ánh sáng ban mai nhàn nhạt, ấm áp rọi chiếu qua ô kính cửa sổ to sát đất (là cửa sổ lớn không thể mở, cao từ trần xuống đến nền nhà, như kiểu một vách tường bằng kính trong) vào bên trong gian phòng, sưởi ấm lên 2 thân thể trần trụi, lõα ɭồ đang say giấc bên nhau. Nữ nhân với làn da trắng sáng mịn màn, bầu ngực mềm mại no tròn phập phồng theo hơi thở đều. Nam nhân bên cạnh với làn da trắng chỉ kém cô gái đôi chút, từng khối cơ rỏ rệt nổi lên khắp người là thành quả của những buổi lên tạ siêng năng, giữa hai chân tiểu nam nhân nằm hướng lên trên, dù là trạng thái bình thường nhưng củng đã có uy thế hơn người.
Ánh nắng nhẹ nhàn tiến đến đôi mắt đẹp của Ngọc Huyền khiến cô hơi rời giấc ngủ, trong mơ hồ, cô trở mình ôm lấy chiếc gối ôm như thường ngày cố nướng thêm một chút trước khi chuông báo thức vang. Nhưng gối ôm của cô hôm nay hơi lạ, nó to hơn, một vòng tay cô ôm không đủ, lại còn không được mềm, cô vùi mặt vào gối ôm, mùi củng thật lạ, không phải mùi của cô, nhưng mùi lạ này làm cô thoải mái. Cô vẫn muốn ngủ, cô mặc kệ sự lạ lẫm này, vùi mặt thật sâu vào gối ôm, hít lấy một hơi thật sâu rồi tiếp tục ngủ.
Lúc Ngọc Huyền xoay qua ôm Đình Phong làm anh giật mình dậy, xoay mặt thấy hành động đáng yêu cô gái nhỏ bên thân, anh bất giác mĩm cười, ngủ nướng thôi mà sao vẫn có thể làm người khác nhìn đến thích thú như vậy. Đưa tay xoa đầu Ngọc Huyền rồi anh tiếp tục ngủ nướng theo cô.
Nửa giờ sau, nắng bên ngoài đã căng hơn, chói chan hơn đánh thức Ngọc Huyền. Đầu cô có chút đau nhẹ do rượu, mắt mở ra, một khối ngực cường tráng trước mắt mình làm Ngọc Huyền giật mình ngồi thẳng dậy. Thân thể trần chuồng bên cạnh làm cô hoảng hốt xoay mặt đi, lấy chiếc chăn bên cạnh che lên tiểu nam nhân uy dũng bên dưới cùng hạ thân anh. Những luồng kí ức gián đoạn đêm qua truyền về não bộ, Ngọc Huyền đau đầu nhớ lại.
"A" Ngọc Huyền giật mình, tên khốn này cả đêm qua để cô cùng hắn nằm lõα ɭồ như vậy mà không hề kéo rèm che cửa sổ kính lại, chẳng lẽ muốn cho cả thế giới thấy bên trong có gì. Quấn một cái chăn khác, cô rón rén tiếng đến kéo rèm lại. Củng may đây là tầng 12, bên kia kính là mặt biển, chắc không có ai nhìn thấy gì, Ngọc Huyền thở ra an tâm.
Ngẫn ra một lúc, cô dọn mỹ phẩm mình mang theo ở trên bàn kính, nhặt áo ngực và qυầи ɭóŧ của mình lên, cầm lấy túi xách của mình rồi lén lút tiến ra bên ngoài. Đóng cửa lại, nhìn nhưng dấu vết dính dớp cùng vùi tanh tinh tịch trên cơ thể, cô khó chịu, tiến vào nhà tắm, gột rửa dấu vết cuộc giao hoan trên cơ thể mình. Nước ấm xả trên thân thể làm cô có thoải mái hơn. Lúc nãy, khi thấy dấu tϊиɧ ɖϊ©h͙ dưới hạ thân, cô đoán trong lúc cô ngất đi sau khi lêи đỉиɦ tên sếp kia đã bắn trực tiếp vào bên trong. Điều này làm cô bực bội, nếu thực sự anh ta thương cô thì nên tự giác bắn ra ngoài chứ không cần chờ nhắc nhở hay yêu cầu từ cô.
Sau khi tắm xong cô mới nhận ra mình không có quần áo mặt, bộ đồ hôm qua mặc cùng 2 bộ váy mới đã gửi dịch vụ giặt ủi của khách sạn. Chiếc váy xanh duy nhất thì nằm dưới thân Đình Phong cô không giám rút ra sợ lại đánh thức con sói ác. Lấy bộ đồ lót đen cô mang theo mặc vào, khoát tạm lên mình bộ quần áo tắm có sẵn trong phòng vệ sinh khách sạn, cột dây áo lại cô bước ra ngoài, đặt túi sách lên chiếc bàn kính trước mặt thở dài ngồi xuống sô pha, thu mình lại nghiền ngẫm suy nghĩ.
Cô hận bản thân tối qua sao lại quá chén để rồi mọi sự thành ra như thế này, nhưng cô lại hận gã sếp biếи ŧɦái bên trong hơn. Người yêu sao? Vợ sao? Mẹ các con anh sao? Đến cái việc tự ý thức xuất ra ngoài bảo vệ cô anh còn không làm được thì lời anh nói đáng tin sao. Những câu ngôn tình kia 50% là diễn xuất, 40% là từ sách giáo khoa soạn sẵn, 10% là dối tra, 0% thật lòng. Đúng là có đứa ngu mới tin, và đứa ngu đó đêm qua còn hưng phấn dưới thân anh. Cô cắn chặt môi tự trách mình.
Nghĩ một lúc, cô đưa ra quyết định. Ngọc Huyền mở máy tính trên bàn, soạn một mẫu đơn xin nghĩ gửi vào mail cho anh. Cô quyết định thà chấm dứt luôn lúc này chứ không muốn bị anh chơi đùa. Đêm qua anh sung sướиɠ cô củng được thỏa mãn nên thôi cứ xem như tình một đêm vậy. Cô tắt máy tính, ngồi lại vào gốc sô pha gặm nhấm sự ngu ngốc của mình.
"Ting.. Ting.."
Tiếng điện thoại làm Phong giật mình, anh chòm dậy lấy điên thoại, có một mail mới, như thói quen anh mở lên xem, là đơn xin thôi của Ngọc Huyền. Anh hơi buồn cười, mới sáng dậy mà cô gái ngốc này đã làm loạn, không thấy cô trong phòng, anh đoán cô bên ngoài phòng khách. Nhẹ nhàng đứng dậy, mở cửa thấy cô ngồi sát gốc sô pha, gối đầu lên đầu gối, úp mặt xuống. Anh kệ cô, đi vào nhà vệ sinh giải tỏa bầu tâm sự, tắm rửa sạch sẽ rồi ra thu phục cô sau. Hệ thống cách âm làm tốt vai trò trong phòng, Ngọc Huyền vẫn không biết anh đã rời phòng ngủ, vào phòng tắm vệ sinh sạch sẽ, một lần nữa tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bước ra đứng ở cửa nhà vệ sinh nhìn cô, hai tay dùng khăn lau đầu.
Mùi thơm từ sữa tắm của anh nồng nàn khắp phòng, Ngọc Huyền ngửi thấy, bất giác ngẩn đầu lên nhìn, thấy anh đang đứng sừng sững trước cửa phòng tắm.
"A!! Anh mặt quần áo vào đi Tổng giám đốc" cô ré lên, cuối mặt xuống gối khi thấy dươиɠ ѵậŧ sừng sững của anh đang chĩa về cô.
Đêm qua cô đã thấy nó nhưng trong cơn say, còn lúc này đây, cô hoàn toàn tỉnh táo, cô sợ hãi nó. Anh mặ kệ, thả khăn lau mặt xuống, hùng dũng tiến về phía cô, dừng lại trước mặt cô. Mặt cô đang hướng xuống đất, thấy đôi chân anh ở phía trước mình nên lại ngẩn mặt lên, cô vô tình, anh cố ý để đầu quy bất giác đang chĩa về cô, vuốt từ trán cô xuống sóng mũi đến vành môi trên. Cô hoảng hốt không thôi, dúng sức đây anh ra, xoay mặt qua bên. Anh bị đẩy lùi, chụp lấy đôi tay cô, đè chúng ra sau ghế sô pha, làm cả người Ngọc Huyền ngã ra sau, tựa lưng vào ghế. Anh dùng tay phải, tháo dây áo tắm cô ra, bộ nội y đen gợi cảm như ẩn như hiện bên trong kí©ɧ ŧɧí©ɧ con sói trong anh đến tột độ.
Đình Phong rút dây áo tắm ra khỏi chiếc áo, bắt lấy 2 tay cô cột chặt lại, chừa lại một đoạn dây, quấn nó quanh lòng bàn tay trái rồi dùng sức tay trái kéo 2 tay cô qua khỏi đầu, ghịt lên thành ghế sô pha để cô ngã ngửa ra ghế. Dùng tay phải bắt lấy cằm Ngọc Huyền, bắt cô đối mặt với mình.
"Em có biết tội ăn ngon xong bỏ trốn đáng bị phạt như thế nào không?" Anh gằn giọng nói từng chử vào tai cô.
"Không! Em không có bỏ trốn!" hành động của anh lúc này làm cô sợ.
"Ah.... Em đau.... Thút thít..." Cô thét lên khi anh cho tay vào trong áo tắm, véo mạnh đầu nhủ ẩn bên trong chiếc áo ngực đen. Mắt cô ngấn nước như muốn khóc. Cô sợ.
Anh lại giữ cằm, nâng mặt cô về phía mình.
"Đồ đạt củng đã thu dọn xong, đã gọi điện thoại nhờ lễ tân mang quần áo giặt ủi lên, soạn xong một thư xin thôi việc gửi cho anh. Nếu giờ này anh chưa dậy, em đã rời khỏi đây, bắt xe về Hồ Chí Minh, đoạn tuyệt mọi liên lạc có phải không.
"Không có, em không có" Cô lắp bắp chối, không hiểu vì sao những gì cô đang suy tính anh đều biết rõ làm cô không nghĩ ra cách chối tội. Cô càng không ngờ rằng anh có thói quen kiểm tra mail qua điện thoại.
"Lại còn không thành thật" anh vừa dứt lời, cho tay vào trong áo ngực, véo đầu nhủ bên kia một cái.
"Ah... Đừng mà... Đừng véo ti em nữa..." cô ré lên, nước mắt cô bắt đầu lăn nhẹ trên má.
Anh lau đi vết nước mắt, lần tay xuống bên dưới, chà sát lên đáy chiếc qυầи ɭóŧ đen ướt đẩm, miệng mĩm cười nham hiểm, cất giọng trêu chọc
"Bên trên đau đến rơi nước mắt, mà bên dưới vẫn thoải mái đến ra nước sao"
Bị anh nói trúng tim đen cô càng như uất nghẹn. Cơ thể cô sao có thể hư hỏng như vậy. Từ lúc thấy anh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cùng côn ŧᏂịŧ cự đại, bên trong đã bắt đầu rụt rịch. Khi anh trói cô, khi anh nhéo lấy đầu nhũ hoa, mỗi lần đều làm âm môi lại thít chặt lại, một ít nước rỉ ra làm ướt lớp vãi qυầи ɭóŧ.
Anh tách đáy qυầи ɭóŧ sang bên, bắt đầu xoa nắn mật đậu cô, dần dần đi xuống miệng hoa huyệt, vân vê âm môi, chà sát lên xuống khe hẹp âʍ đa͙σ, mật thủy rỉ ra ướt đầu ngón tay anh. Một lúc sau, anh đồng thời đặt ngón trỏ và ngón giữa ở cửa u cốc, vân vê nhẹ nhàng rồi chậm rãi tiếng vào.
"Ah...... Đừng..... Em xin anh.... Dừng lại đi.... Em không muốn nữa....." cô cầu xin anh trong tiếng rên.
"Để anh kể cho trợ lý Huyền nghe, đêm qua người yêu anh củng là vợ anh và còn là mẹ của các con anh củng như em lúc này, ban đầu củng chống lại việc này như em, nhưng đến giửa đêm lại không ngừng rên rĩ xin anh cho cô ấy dươиɠ ѵậŧ to lớn này, xin anh làm mạnh hơn." Anh nói từng chử, từng chử một chậm rãi, rỏ ràng vào tai cô. Khiến mặt cô đỏ bừng lên vì xấu hổ, cô gái đêm qua cầu xin anh những điều đó chẳng phải cô còn có thể là ai khác. Cô xoay mặt đi, không để cho anh toại nguyên, không để cho anh thấy được bộ mặt sượng cứng đỏ bừng này.
Anh lại tăng thêm cử động tay, kỉ thuật vẫn luôn điêu luyện, ngón cái bên ngoài đặt lên đầu mật đậu không ngừng day, ngón trỏ và ngón giữa bên trong không ngừng móc lên phía trên thành âʍ đa͙σ, nơi điểm G của cô ẩn nấp, bản thân cô củng đã nhiều lần tìm nó khi tự tay mình làm, nhưng chưa bao giờ cô tìm được, anh chỉ mất một đêm, đã có thể dò được mọi ngóc ngách bên trong, thử hỏi người đàn ông này có phải thật không đáng tin.
Trên bầu ngực phải, anh mở to miệng, áp trọn vẹn quần nhũ hồng nhạt của cô vào trong, răng anh kề nhẹ lên hạt đậu hồng bé xíu của cô, làm tinh thần cô luôn căng lên vì sợ bị anh cắn làm bên dưới nước không ngưng tứa ra, ướt sủng 2 ngón tay bên trong. Đầu lưỡi sần sùi liên tục liếʍ lấy đầu nhủ mang đến cho cô muôn vàn kɧoáı ©ảʍ.
"Ah.... Em đau....." cô ré lên khi anh bất ngờ cắn lên đầu nhũ hoa, đầu cô lắc liên tục, dãy giụa cơ thể. Nước mắt lại rơi trên gương mặt trắng hồng. Bên dưới, hoa huyệt thắt lấy ngón tay anh liên tục, co bóp dữ dội, nước tràn trề. Anh ngẩn đầu nhìn cô, nở nụ cười gian xảo, bên dưới ba ngón tay liên tục làm việc của mình. Ngọc Huyền căng người lên, ưỡn mạnh đôi tuyết lê về phía trước, miệng mở thật to lấy hơi. Món đã lên mâm, anh không hề từ chối, cuối đầu ngâm lấy đầu nhủ vừa bị cắn còn chút đau mυ'ŧ chặt như đứa trẻ bú mẹ, bên trong lưỡi quần vũ liên hồi. Cảm giác sung sướиɠ do đầu ngực bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, chùng một chút sợ hải anh lại cắn hạt đậu nhỏ của mình đẩy cô đến tột cùng kɧoáı ©ảʍ, biết cô sắp lêи đỉиɦ, 3 ngón tay bên dưới hoạt động nhanh hơn, mạnh hơn, chính xác hơn làm cả cơ thể cô run rẫy, mười đầu ngòn chân co chặt lại.
"Ahhhhhhhhhh........." cô rên lên một tiếng dài, cả người giật liên hồi, bên trong âʍ đa͙σ thắt lấy 2 ngón tay bắn nước không ngừng. Bên ngoài, lỗ niệu đạo cô căng cứng, một ít nước bắn ra văng lên người anh. Anh để cô tận hưởng kɧoáı ©ảʍ sau cao trào.
"Hư quá đấy cô bé, anh giúp em đạt đỉnh cao sung sướиɠ mà cô gái nhỏ bên dưới còn bắn nước lên người anh." Anh mỉa mai trêu chọc.
Cô bị anh trêu, ngượng không tả nổi, hy vọng có thể tìm một cái hố chui vào.
"Em xin lỗi, em thật sự không cố ý, em không tự chủ được. Nhưng rỏ ràng vì Sếp trêu chọc bên dưới của em mà." Cô tìm cách thanh minh cho mình.
Anh bổng dưng thô bạo, lật cô quỳ lên trên ghế, 2 tay bị trói chống lên thành ghế bắt cô chu mông về phía anh. Tay phải bạo lực nắm chiếc qυầи ɭóŧ đen kéo mạnh xuống, treo trên đùi, bộ mông tròn trịa, trắng phau phau của cô trưng ra trước mắt anh, lần đầu tiên anh được thấy mông cô, nó rất trắng, trắng đến nổi phảng lại một ít ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào. Anh đưa cao tay.
"Chát..." anh vã vào chiếc mông trắng căn đầy tạo thành một gợn sóng trong thật thích mắt.
"A....." cô la lên khi bị đánh
"Không có trách nhiệm từ bao giờ là ưu điểm của trợ lý Huyền vậy." anh hỏi cô gái đang thút thít trên ghế, miệng cô mấp mấy định nói gì đó.
"Chát... Á....." lại một cái tát mông giáng xuống.
"Em lại định mở miệng phủ nhận trách nhiệm nửa đúng không" anh tiếp tục chất vấn.
Nghe anh nói cô lắc đầu ngòay ngoạy nhưng không dám mở miệng vì sợ lại bị đánh. Nhưng không như cô mong muốn
"Chát.... Á....." lại một cái tát rơi xuống mông cô, ba cú vỗ vừa rồi rơi chính xác lên cùng một vị trí, khiến giờ dây địa phương hiện lên một vệt đỏ hồng trên làn da trắng sáng.
Anh lấy điện thoại, mở chế độ ghi âm, lặng lẽ úp điện thọai lên mặt bàn không cho cô biết, rồi anh nâng cằm, xoay mặt Ngọc Huyền về phía mình.
"Đêm qua, ai là người hưởng thụ cơ thể ngon lành của Tổng giám đốc?" anh gằn giọng hỏi
"Dạ.. Là em!"
Ngọc Huyền đắng chát trả lời trong nước mắt cùng tức tối, từ bao giờ con mồi như cô lại thành kẻ ăn thịt. Chỉ có mình cô hưởng thụ cơ thể anh thôi sao.
"Chát..... Ưʍ....." một cái tát rơi trên mông cô
"Em là ai? Trả lời lại cho anh thật chính xác? Đêm qua, ai là người hưởng thụ cơ thể ngon lành của Tổng giám đốc?"
"Dạ là em, Ngọc Huyền trợ lý của tổng giám đốc." cô thút thít trả lời.
"Vậy đêm qua ai là người rên rĩ nỉ non xin anh cho dươиɠ ѵậŧ, xin anh làm mạnh lên?" Anh vuốt ve bờ mông ửng đỏ, chậm rãi hỏi.
"Dạ là Ngọc Huyền"
"Vậy lúc nãy, em làm nước bắn lên người anh, là do em sai hay anh làm sai?"
"Dạ em làm sai"
" Vậy trợ lý Huyền nghĩ xem có nên đền bù những tổn thất trên cho anh không"
Ngọc Huyền im lặng, không biết nên nói gì.
"Chát..... A......"
"Dạ có, dạ có, trợ lý Huyền phải đền bù cho anh... Thút thít..." cô trả lời anh trong uất ức.
"Vậy nói xem, em nên làm gì để đền bù?" Anh đòi hỏi.
"Dạ em không biết, anh có thể nói cho em biết không?"
Anh xoa xoa mông tròn của cô cất lời:
"Đêm qua anh nói rồi, làm người yêu anh, làm vợ anh, làm mẹ các con anh."
"Không thể" cô lắc đầu từ chối.
"Chát... Chát... Chát....." anh vỗ liền 3 cái lên mông cô.
"A..... Em đau.... Thút thít..." Ngọc Huyền gào lên sau khi bị đánh đòn
"Trợ lý Ngọc Huyền nói anh nghe, em sẽ làm gì để đền bù cho anh?" Anh gằn giọng hỏi.
"Thút thít... Trợ lý Ngọc Huyền sẽ làm bạn gái anh..... Làm vợ anh..... Làm mẹ các con anh....... Hít.... Hít....." cô uất ức trả lời anh
"Được! Anh đồng ý làm người yêu em, làm chồng em, làm cha của các con em." anh mặt dày trả lời, rồi nở nụ cười hài lòng. Tắt ghi âm, cất điện thoại.
Một lúc sau, anh giơ cao tay phải trên mông cô. Ngọc Huyền thấy tay anh giơ cao, cơ thể cô căng thẳng chuẩn bị cho một cú tát mông, hoa huyệt căng chặt lại, một giọt da^ʍ mật đặc quánh rỉ ra từ âm môi, chảy xuống chiếc qυầи ɭóŧ đen, kéo thành sợi chỉ bạc óng ánh, mị hoặc, kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhãn quan Đình Phong đến cực độ. Bàn tày anh lao xuống, đặt nhẹ lên mông cô, xoa nắn vùng đỏ hồng do dấu tay của mình để lại.
"Ưʍ...." một tiếng rên thoải mái của Ngọc Huyền vang qua kẻ răng.
"Chờ mong anh đánh lên đôi mông này à." Giọng anh nhỏ nhẹ dụ hoặc.
"Không có, em không muốn bị đánh." cô lắc đầu ngoày ngoạy.
"Vậy thì người yêu của anh phải ngoan mới được." Anh xoa nhẹ, cúi xuống hun lên mông cô.
________________
Trong chương có này có tình tiếc sm nhưng mình không thông báo trên tiêu đề nhằm tạo sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ khi xem. Các chương sau củng vậy.
Xin lỗi nếu điều đó ảnh hưởng đến trải nghiệm đọc của bạn.