Bãi đỗ xe không một bóng người, vị trí xe của hai người còn ở góc khuất, không dễ dàng phát hiện.
Quả thật Phó Tư Duyên tức giận, Triệu Kim Mạn ôm lấy cổ anh, đánh giá gương mặt đẹp trai, ngày thường cô không có thời gian cẩn thận quan sát Phó Tư Duyên.
Cô chỉ biết anh đẹp trai từ nhỏ đến lớn.
Triệu Kim Mạn sờ tay lên mặt anh, cô phát hiện Phó Tư Duyên có một vết sẹo mờ ở gần mí mắt phải nhìn kỹ mới thấy.
Cả người cô ngồi trên đùi anh, cọ chỗ này, ôm chỗ kia.
Phó Tư Duyên nắm lấy bàn tay làm loạn trên mặt mình, dùng môi ngậm lấy ngón tay cô, đầu lướt ướt áp mυ'ŧ ngón tay Triệu Kim Mạn.
“Mạn Mạn, anh muốn giấu em đi, em chỉ giỏi trêu hoa ghẹo nguyệt.”
Triệu Kim Mạn liên tục hôn anh, hôn xuống yết hầu gợi cảm, cười đến giảo hoạt ngày càng giống tiểu hồ ly, “Anh nói em? Chính anh cũng trêu hoa ghẹo nguyệt mà.”
“Hửm?” Phó Tư Duyên nâng mông cô, lòng bàn tay hướng vào trong váy, cách lớp quần rèn xoa nắn bờ mông cong vểnh, mông cô mềm mại khiến anh muốn ngừng mà không ngừng nổi.
“Mạn Mạn, anh có tính chiếm hữu cao nếu thấy em đứng bên cạnh người đàn ông khác anh sẽ không vui.”
Phó Tư Duyên là đàn ông đương nhiên cảm nhận được ánh mắt trần trụi của Tống Đình Sầm khi nhìn Triệu Kim Mạn.
Chỉ là, Triệu Kim Mạn là người phụ nữ của Phó Tư Duyên, không phải anh ta muốn là có thể động vào.
Anh vừa nói, vừa cởi nút áo sơmi của cô, từng nút lại từng nút, lòng bàn tay ấm áp mang theo khí nóng.
Nhiệt độ trong xe dần cao lên, ngoài cửa xe có tiếng còi.
Triệu Kim Mạn bị dọa đến mức bụng căng thẳng, mật dịch ngọt ngào từ hoa huyệt chảy ra.
“Có người, làm sao đây?” Triệu Kim Mạn nói để Phó Tư Duyên trừng phạt mình nhưng chỉ là lời nói thôi.
Cô cúi đầu nhìn ngón tay Phó Tư Duyên đang cởϊ áσ ngực mình ra, sự lạnh lẽo khi không có vải vóc giữ ấm khiến cô run lên.
“Chẳng phải có người sẽ càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ sao? Mạn Mạn thích kí©ɧ ŧɧí©ɧ hay không kí©ɧ ŧɧí©ɧ?”
Triệu Kim Mạn muốn khóc, cô muốn đào một cái hố để nhảy xuống. Đương nhiên cô thích kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhưng đây là nơi công cộng không thích hợp để hoan ái đâu.
Cô khẽ cắn môi dưới, lắc đầu không nói lời nào. Phó Tư Duyên duỗi tay chạm vào cửa động, nơi đó sớm đã ướŧ áŧ một mảng. Anh kéo qυầи ɭóŧ của cô ra, để vào túi quần tây.
Giơ ngón tay dính chất lỏng trong suốt cho Triệu Kim Mạn nhìn, “Mạn Mạn ướt như vậy mà nói không muốn à?”
Triệu Kim Mạn nhìn mật dịch của mình, thầm mắng bản thân không có tiền đồ, chưa làm gì mà đã nhiều nước đến thế?
Cô không muốn nhận thua, Triệu Kim Mạn có sự hiếu thắng cao, cô không muốn Phó Tư Duyên nghĩ mình là người có lá gan nhỏ vì thế cô ôm cổ anh, dùng âʍ ɦộ không mảnh vải che chắn cọ vào côn ŧᏂịŧ.
Cô ôm cổ Phó Tư Duyên không ngừng cọ, “Ngứa quá.”
Triệu Kim Mạn nhỏ giọng rên, cô ngửa đầu cảm thấy mình sắp đến cao trào nên cọ nhanh hơn, cự vật của anh đang mềm cũng bị cô làm cho cứng.
Phó Tư Duyên nhấc eo cô, bế cô lên biến tư thế của cô thành ngồi xổm. Triệu Kim Mạn ngồi xổm trước mặt anh. Ngón tay Phó Tư Duyên cắm vào cửa hoa huyệt, chạm vào âm hạch nhấn xuống, hỏi cô, “Sướиɠ không?”