Chương 104: Giao dịch
- Tiểu huynh đệ, tình báo này của ngươi, cho dù có liên quan đến tiên cổ, nhưng thời gian trôi qua đã lâu, hiện tại có nói cũng vô dụng.
Qua một lúc, Thương Yến Phi đáp sau khi đã căn nhắc cẩn thận.
Phương Chính gật gù, hắn thừa biết Thương Yến Phi sẽ nói như vậy, bất quá hắn cũng đã sớm chuẩn bị một chút về cái này, liền nói.
- Quả thật. Bất quá đó không phải là tất cả. Thanh Mao sơn bị băng phong là do Bắc Minh Băng Phách tự bạo, nhưng chắc ngài đã nhận tình báo, bên dưới lớp băng hoàn toàn không có người sống, nói đúng hơn đều là bị gϊếŧ chết trước khi bị băng phong. Những người này làm sao lại chết? Thần bộ Thiết Huyết Lãnh tại sao lại chết ở Thanh Mao sơn? Còn có, vì sao Phương Niệm Dung của Tiên Hạc Môn lại đến Nam Cương, còn bám theo một cổ sư bình thường là ta? Thương Yến Phi đại nhân, ngài không tò mò sao?
- Những tình báo này, ta đảm bảo với ngài, ngoài ta ra sẽ không ai cung cấp cho ngài đầy đủ cả, ngay cả Phương Chính, Bạch Ngưng Băng, hay thậm chí là bản thân Phương Niệm Dung cũng không thể. Bởi vì mỗi người bọn họ chỉ biết được một phần, không thể biết được toàn bộ. Hơn hết, ngoài ta ra, trong số bọn họ, sẽ không có người muốn đem việc này ra nói. Không tin ngài có thể thử.
Thương Yến Phi trầm mặt.
Quả thật là ngoài Phương Chính ra, không còn ai có thể cũng cấp toàn bộ tình báo cho Thương Yến Phi. Nhưng mà những tình báo này, thật sự cùng Thương gia không có quan hệ, đem đổi một cái hoàng lê lệnh cũng không được.
- Ngài có thể không cần, nhưng tin rằng sẽ có người cần, chẳng hạn như Thiết gia.
Phương Chính thấy Thương Yến Phi im lặng, liền bồi thêm một câu.
Một câu này làm Thương Yến Phi không khỏi nhìn lại Phương Chính.
Thương Yến Phi đúng thật là cũng có dụng ý này, chỉ là không muốn trước tiên nói ra, không nghĩ Phương Chính nhìn có chút non nớt trong giao dịch lại nói ra nhanh như vậy.
Phương Nguyên có tài kinh thương là việc Cổ Phú biết, nhưng Cổ Phú muốn mời chào Phương Nguyên, vì vậy tình báo này sẽ bị giấu lại, ngay cả trong Cổ gia cũng không có người biết, Thương Yến Phi là người ngoài lại càng không biết.
Thương Yến Phi vừa gặp Phương Chính, đã nhận ra Phương Chính đối với việc kinh thương không có kinh nghiệm, còn rất non nớt, cho nên muốn chèn ép hắn. Chỉ là, Phương Chính này cũng không quá mức non nớt, ít nhất vẫn còn rất nhanh trí.
- Cho dù Thiết Huyết Lãnh nổi danh Nam Cương, nhưng chỉ như vậy, tình báo về cái chết của hắn cũng không quá mực đáng giá.
Thương Yến Phi lúc này lại lắc đầu, ngầm thừa nhận việc Phương Chính nói.
- Ngái nói không sai, nhưng tin là ngài cũng đã nhận ra rồi đi.
Phương Chính tự tin mỉm cười.
- Thiết Huyết Lãnh có một người con gái gọi là Thiết Nhược Nam. Công bằng mà nói, Thiết Nhược Nam này so với mười vị thiếu chủ hiện tại của Thương gia, tiền đồ có hơn chứ không kém. Rất nhanh thôi, nàng ta sẽ trở thành thiếu chủ Thiết gia, sẽ tỏa ánh sáng mà không ít tiền bối như ngài sẽ cảm thán.
- Thiết Nhược Nam nuôi chí lớn, đồng thời cũng đối với cái chết của Thiết Huyết Lãnh rất để ý. Để có thể điều tra ra sự thật, đảm bảo Thiết gia sẽ bỏ ra cái giá không nhỏ cho tình báo này. Thương Yến Phi đại nhân, ngài nói xem đúng không?
Thương Yến Phi khẽ gật đầu, xong cũng khẽ lắc đầu.
Những gì Phương Chính nói, người ở địa vị cao, tầm mắt rộng như Thương Yến Phi đương nhiên cũng nhận ra. Bất quá, muốn tận dụng tình báo này, còn phải trải qua quá trình căn nhắc, phải tính toán cẩn thận, lựa chọn thời điểm phù hợp.
Phương Chính thấy Thương Yến Phi lắc đầu, vẫn không từ bỏ, duy trì vẻ bình thản, nói tiếp.
- Còn có một cái tình báo liên quan khác, đó chính là lí do Thiết Huyết Lãnh đi tới Thanh Mao sơn. Việc này bao gồm hai lí do, một trong số đó chính là cái chết của Cổ Kim Sinh. Mà ta, không chỉ biết hung thủ là ai, còn biết động cơ là gì, thi thể ở đâu. Này đó tình báo, đối với Cổ gia đang lục đυ.c giá trị không tệ đi.
Thương Yến Phi hơi giật mình, sau đó cười, thâm dò nói.
- Lạc Hành huynh đệ, không nghĩ tới ngươi lại rõ ràng nhiều việc như vậy, đây là do vị ở phía sau cung cấp cho ngươi?
Phương Chính liền cười ta mị, đáp lại.
- Ngài nói xem.
- Xem ra nhưng tình báo này không gây tổn hại cho ngươi, bằng không ngươi cũng không sản khoái đem nó ra đổi như vậy. Hoặc là nói, ngươi cho rằng cả Cổ gia, thậm chí Thiết gia đều không thể làm gì ngươi.
Thương Yến Phi lại tiếp tục thâm dò.
Phương Chính lại chỉ cười, từ chối trả lời.
Bất quá, im lặng cũng là một đáp án. Thương Yến Phi cũng đã biết đáp án đó là cái gì.
- Không để siêu cấp gia tộc vào mắt, thậm chí là Thiết gia còn có cổ tiên tọa trấn cũng không để ý. Người phía sau Phương Nguyên, địa vị tuyệt đối không nhỏ, hơn nữa, Phương Nguyên này đối với người đó, giá trị cũng không kém. Như vậy mới có thể vì hắn, sẵn sàng chống đối lại gia tộc có cổ tiên.
Thương Yến Phi trong lòng căn nhắc, đối với Phương Chính cũng có chút thay đổi. Ít nhất, không thể quá mức chèn ép hắn.
Thương Yến Phi nghĩ một chút, ôn hòa nói.
- Này đó tình báo, ta đồng ý đổi. Nhưng muốn dùng nó lấy được một cái hoàng lê lệnh còn không đủ. Bất quá, ta có ý này, tiểu huynh đệ ngươi nghe thử chứ?
- Vãn bối rữa tai lắng nghe.
Phương Chính chấp tay, đáp.
- Nếu ngươi đồng ý giao ra thêm cổ phương thăng luyện tửu trùng lên tới ngũ chuyển, ta không chỉ bỏ ra thêm ba tấm hoàng lê lệnh, còn tăng thêm cho ngươi năm mươi vạn nguyên thạch. Ngươi nghĩ sao?
Thương Yến Phi cười ôn hòa nói.
- Thật sự nhắm vào cổ phương thăng luyện tửu trùng.
Phương Chính trong lòng không khỏi cười lạnh.
Loạt cổ phương này, quả thật rất có giá trị. Có nó, giá trị của tửu trùng chắc chắn sẽ tăng lên rất nhiều lần. Tuyệt đối không còn là cổ trùng chỉ được nhất chuyển tranh giành, mà sẽ là cổ trùng mà toàn bộ cổ sư từ nhất đến ngũ chuyển tranh giành.
Lúc Phương Chính quyết định bại lộ cửu nhãn tửu trùng, cũng đã tính được việc này. Nói đúng hơn, hắn cố ý làm như vậy.
Cổ phương một khi tới tay Thương gia, giá cả tửu trùng sẽ tăng lên. Đến khi Phương Nguyên luyện chế cửu nhãn tửu trùng, đảm bảo sẽ phải nhỏ thêm một chút máu.
Phương Chính không muốn gây sự với Phương Nguyên, nhưng lâu lâu chọc một kiếm, xin chút máu cũng rất chi là thú vị.
Bất quá lúc này, Phương Chính lại làm ra vẻ khó xử, nói.
- Cổ phương quả thật có thể bỏ ra, nhưng chỉ có thể tới tứ chuyển mà thôi, ngũ chuyển có chút không tiện.
- Có thể nói rõ không?
Thương Yến Phi hơi nhướng mày, hỏi.
Phương Chính gãi gãi đầu, nói.
- Bởi vì ta chỉ mới tứ chuyển.
Phương Chính ngừng một chút, lại nói tiếp.
- Mặc dù có ân sư trợ giúp, nhưng toàn bộ cổ phương đều do một mình ta làm ra. Ta hiện tại mới tứ chuyển, cổ phương liền chỉ mới tới tứ chuyển, ngũ chuyển còn chưa làm hoàn thiện, vẫn phải suy tính nhiều lắm.
- Là như vậy sao?
Thương Yến Phi hơi híp mặt, đánh giá nhìn Phương Chính.
Đối với lời này của Phương Chính, ông có chút không tin tưởng. Nhưng nếu Phương Chính đã nói như vậy, ông cũng không thể ép hỏi.
Phương Chính gọi hậu thuẫn là ân sư, nghĩa là đối với người phía sau, địa vị của hắn không tệ. Mà đã là đệ tử của cổ tiên, trên người chắc chắn sẽ có thủ đoạn bảo mệnh do cổ tiên để lại, thậm chí có thể phản công lại.
Chỉ vì một cái cổ phương, cũng không đáng để Thương Yến Phi chọc giận một vị cổ tiên.
Ngược lại, có một vị cổ tiên là ân sư, Phương Chính này cũng đang để Thương Yến Phi nể mặt một chút.
- Không có cổ phương ngũ chuyển cũng không sao, ta vẫn có thể mua lại cổ phương từ nhị chuyển đến tứ chuyển, cái giá vẫn sẽ không thay đổi.
- Thành giao.
Phương Chính gật đầu.
Cả hai tại chỗ tiến hành giao dịch.
Phương Chính đem tứ chuyển cốt nhục đoàn viên cổ, ngũ chuyển huyết lô cổ, ba con nhị chuyển tích nguyên cổ cùng hai con thư trùng giao cho Thương Yến Phi.
Mà Thương Yến Phi lấy ra bốn cái lệnh bài gồm một cái tử kinh lệnh, ba cái hoàng lê lệnh. Bất quá bốn cái lệnh bài này vẫn chưa phải là lệnh bài hoàn chỉnh.
Thương Yến Phi cũng không thừa nước đυ.c thả câu, ở trước mặt Phương Chính, ông gọi ra một con cổ trùng. Cổ trùng này có hình dạng như một con muỗi bình thường.
- Đây là lệnh bài cổ, là cổ trùng đặc chế của Thương gia, nó cần lấy của ngươi chút máu.
Thương Yến Phi nói, lệnh bài cổ liền bay lại chỗ Phương Chính, cắn hắn một cái, lấy ra một chút máu, lại bay về phía cái mộc bài có màu tím.
Ba!
Một tiếng vang nhỏ, lệnh bài cổ đột nhiên phát nổ, hóa thành một đoàn ánh sáng màu máu, nhập vào giữa lệnh bài.
Lệnh bài không có gì thay đổi so với ban đầu, nhưng khi tới tay Phương Chính, mặt ngoài của nó xuất hiện ánh sáng màu tím, ánh sáng không ngừng lưu chuyển, giống như dòng nước.
Đây mới chân chính là tử kinh lệnh bài.
- Ba cái hoàng lê lệnh này, còn cần gặp ngươi sở hữu nó. Nói thật, lệnh bài cổ tuy là cổ trùng tiêu hao, nhưng ta cũng không thể giao vào tay ngươi.
Thương Yến Phi cười nói.
Phương Chính khẽ gật đầu, lại hỏi.
- Lệnh bài cổ có nhất thiết phải cắn trực tiếp không? Nếu không, ở chỗ vãn bối có chuẩn bị sẵn máu của ba người họ.
- Ha ha.
Thương Yến Phi nghe vậy, không nhịn nổi cười khẽ hai tiếng.
- Ngươi đây là sợ ta nuốt lời, không trả cho ngươi như đã hứa, lại không tiện đưa người theo, cho nên sớm thủ sẵn máu của họ?
- Đúng là như vậy.
Phương Chính thẳng thắn thừa nhận, lại nói thêm.
- Làm ăn phải giữ chữ tín, nhưng không có ước thúc của cổ trùng, chữ tín liền không bằng cái rắm. Mà thề độc cổ, có quá nhiều cách để phá bỏ. Ví như để thề độc cổ phát huy tác dụng, trong khoảnh khắc sắp chết, chữa trị cứu sống lại là được. Thương Yến Phi đại nhân nói xem có phải hay không?
Nụ cười trên mặt Thương Yến Phi đột nhiên cứng lại, nhưng rất nhanh đã khôi phục như thường, nói.
- Lệnh bài cổ không thể tự uống máu...
Thương Yến Phi khẽ lắc đầu, nhưng chưa nói xong đã không tự chủ được ngậm miệng lại.
Phương Chính lúc này nhẹ nhàng thu tay lại, để lộ ra trên bàn ba ngón tay vẫn còn ấm.
- Để đề phòng, vãn bối cắt mỗi người một ngón tay. Bảo quản rất tốt, giống như vừa cắt xuống luôn. Thế này là được rồi đúng không?
Thương Yến Phi nhìn ba ngón tay trên bàn, vẻ mặt có chút cứng lại, không giấu nổi kinh ngạc.
Ông bây giờ thật sự muốn kêu lên "còn có thể làm như thế này à?"
Phương Chính nhìn mặt Thương Yến Phi cười cười nói.
- Có nhục bạch cốt, đứt một ngón tay không sao cả, tốn chút chân nguyên mà thôi. Bất quá, cũng có chút đau.
Thương Yến Phi thở dài một hơi, nói.
- Ta chưa từng làm qua trường hợp tương tự, nhưng sẽ thử một lần.
Quả thật, từ trước tới nay đều là người sống đi lấy lệnh bài, đây còn là lần đầu tiên có người đem theo ngón tay của người khác đi lấy lệnh bài giúp.
Thật là, người trẻ tuổi, luôn biết cách để chơi.
Rất nhanh, một con lệnh bài cổ bay tới một ngón tay, cắn ra một ngụm máu, lại bay về phía một cái lệnh bài. Tình cảnh giống trước đó diễn ra, chỉ là lần này không có người để kiểm chứng có thành công hay không thôi.
Nhưng cái này cũng không có vấn đề gì.
Phương Chính mỉm cười, phất tay áo ngang, lệnh bài liền đột nhiên biến mất.
Thương Yến Phi không kinh ngạc, bởi vì lệnh bài có thể bỏ vào cổ trùng cất trữ, bất quá rất nhanh sau đó, Phương Chính lại cười với ông, nói.
- Thành công, ngài có thể làm tiếp với hai cái còn lại.
Mới vừa rồi, Phương Chính mượn nhờ Tiểu Thiên, đem cái lệnh bái trước đó lặng lẽ về nhét vào người của Tần Phong. Lệnh bài không nhất thiết phải cằm trên tay, chỉ cần chạm vào cơ thể liền được.
Tiểu Thiên vừa cho nó chạm vào người Tần Phong, lệnh bài lập tức có phản ứng, nó cũng liền vội vã đem theo lệnh bài quay lại báo cáo kết quả với Phương Chính.
Thương Yến Phi chưng hửng.
Phương Chính làm sao biết sẽ thành công? Chính ông cũng không chắc chắn mười phần a.
Bất quá này cũng không có quan hệ gì, Thương Yến Phi chỉ ra đúng số lệnh bài đã bàn, mặc kệ thành công hay không, Phương Chính cũng không đổi trả lại được.
Rất nhanh, Phương Chính đem hai cái lệnh bài còn lại cũng thu vào túi.
Sau đó Thương Yến Phi lại đưa hắn một con nguyên lão cổ, bên trong có đủ một trăm vạn nguyên thạch, còn lại năm mươi vạn nguyên thạch Thương Yến Phi hứa thêm, Phương Chính dùng nguyên lão cổ của mình để đựng.
Con nguyên lão cổ hắn đem ra là con hắn thường dùng để luyện cổ. Trước đây nó chứa đầy một trăm vạn, nhưng dùng nhiều lần, bây giờ cũng chỉ còn lác đác vài ngàn. Hiện tại, liền có thêm năm mươi vạn bổ sung vào.
Phương Chính kiểm tra nguyên thạch xong, lấy ra bốn ngàn khối đưa tới trước mặt Thương Yến Phi.
- Con nguyên lão cổ này, vãn bối mua lại. Thương Yến Phi đại nhân chắc không từ chối bán chứ?
Thương Yến Phi cười ôn hòa, đem bốn ngàn khối nguyên thạch Phương Chính đưa thu vào. Còn có mấy con cổ trùng Phương Chính đem ra, cũng được Phương Chính hỗ trợ ông luyện hóa.
Tới bước này, giao dịch xem như hoàn thành.