Trong không trung lần lượt bùng lên những ánh lửa rực rỡ, chính là bức màn mà cuộc thi Hồn Thuật Sư đã mở ra!
Hồn Hoả Triệu Gọi!
Khi từng hồn hoả bốc lên, mỗi một Hồn Thuật Sư tham gia đều cần phải kích phát hồn lực của chính mình để hợp nhất và xác nhận với hồn hoả kia!
Sau khi được được hồn hoả của cuộc thi xác nhận hợp nhất, đồng nghĩa với việc sẽ chính thức trở thành Hồn Thuật Sư đại diện cho gia tộc tham gia cuộc thi!
“Minh Châu tỷ tỷ, Vô Tà, hồn hoả xuất hiện rồi, chúng ta phải làm sao đây?” Định lực của Phượng Quỳnh Ngọc rốt cuộc không đủ, nhìn thấy hồn hoả bốc lên, trong lòng có chút luống cuống.
Trong lòng Phượng Vô Hà mừng rỡ, cúi đầu mang theo ý cười phấn khởi, rồi ngẩng đầu chân thành trả lời:
“Vô Tà, Minh Châu, hồn hoả hiện lên là bằng chứng hồn ấn. Nếu bỏ lỡ lúc này, e rằng một trăm năm nữa gia tộc mới có thể có ngày khởi sắc. Lấy đại cục làm trọng, để ta trở về Phượng gia, đại diện cho gia tộc tham gia trận đấu đi!”
Phượng Minh Châu lạnh lùng nhìn về phía nàng rồi nói: “Phượng Vô Hà, từ bỏ ý định đó đi. Không tham gia trận đấu lần này, Phượng gia chẳng qua chỉ phải ẩn nhẫn thêm một trăm năm. Để ngươi quay về Phượng gia chỉ làm phá hỏng gia phong mà thôi! Ta sẽ không để ngươi gia nhập đâu!”
“Ngươi!” Phượng Vô Hà biến sắc, sau đó thay đổi thành bộ mặt đau khổ, nói:
“Vô Tà! Muội mau khuyên nhủ Minh Châu đi. Thân làm gia chủ sao có thể không đặt lợi ích của gia tộc lên hàng đầu chứ? Hiện tại tỷ ấy làm như vậy là đang hại gia tộc đó.”
“Ha, cái này không tới lượt ngươi lo lắng” Phượng Vô Tà nhàn nhạt nói: “Nếu Minh Châu tỷ tỷ là gia chủ, vậy thì quyết định thế nào cũng là của tỷ ấy, bất luận thế nào, ta cũng đều ủng hộ. Đây là cách hành sự của người nhà Phượng gia, ngươi là người ngoài, không thể hiểu được đâu.”
“Ngươi... Các ngươi...” Phượng Vô Hà uất hận trong lòng, liền dùng đại nghĩa gia tộc tạo áp lực lên các nàng.
Lúc này, hồn hoả trên bầu trời đã dần tắt, thời gian cho việc hợp nhất xác nhận của từng gia tộc không còn nhiều nữa.
Cảm nhận được hồn hoả có biến hóa, Phượng Vô Hà khẩn trương.
Nếu bỏ qua cơ hội lần này, hi vọng trở về Phượng gia của nàng quả thực là càng ngày càng xa dần.
“Quỳnh Ngọc...” Phượng Vô Hà đổi hướng sang Phượng Quỳnh Ngọc, ánh mắt cực kỳ ủy khuất, vội vàng nói: “Muội xem xem, các muội ấy không nghe lời ta nói. Ngươi mau khuyên nhủ bọn họ giúp ta đi!”
Nàng ta nghĩ nên làm lay chuyển một người như Quỳnh Ngọc, để đến thuyết phục Phượng Vô Tà và Phượng Minh Châu.
“Này… Ta…” Trong lòng Phượng Quỳnh Ngọc cũng sốt ruột. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt không chút biến đổi của Phượng Vô Tà và Phượng Minh Châu, nàng lại không dám nói hết.
Phế vật! Phượng Vô Hà thầm mắng trong lòng!
Mắt thấy thời gian không còn nhiều, Phượng Vô Hà nghiến răng, quỳ gối đi về phía trước hai bước, ôm lấy chân Phượng Minh Châu, van xin: “Minh Châu, Minh Châu! Ta cầu xin muội. Xem như ta cầu xin muội được không? Cho ta gia nhập đội ngũ được không? Cho dù không cho ta quay về Phượng gia cũng được, nhưng hãy để ta trợ giúp các muội hoàn thành trận đấu này, cho ta cơ hội chứng minh bản thân đi!”
“Ngươi làm gì vậy!” Phượng Minh Châu bất ngờ, không kịp đề phòng bị nàng ta ôm lấy đùi, vội vàng né tránh: “Ngươi mau thả ta ra! Ngươi đừng hòng giở trò vô lại ở đây.”
Phượng Vô Hà quyết tâm ôm lấy chân nàng, nhất thời, Phượng Minh Châu cũng không có cách nào tránh ra được.
“Đủ rồi đó!” Phượng Vô Tà đanh giọng, lạnh lùng nhìn Phượng Vô Hà giở trò khôi hài.
Búng tay một cái, một cỗ hồn lực đã đánh trúng huyệt vị trên vai của Phượng Vô Hà, nàng ta bị chấn động, buông tay ngã xuống đất.
Phượng Vô Tà chậm rãi đi tới trước mặt Phượng Vô Hà đang đang kinh ngạc nhìn mình, Phượng Vô Tà cúi xuống nhìn nàng ta. Phượng Vô Hà nhanh chóng nở một nụ cười lấy lòng trên khuôn mặt.
“Phượng Vô Hà, ngươi nói rằng ngươi có thể không cần trở về Phượng Gia sao?” Phượng Vô Tà khẽ cười, nói.
Trong lòng Phượng Vô Hà liền có chút bối rối, vừa rồi tình thế cấp bách nên mới nói ra điều đó, nàng ta hận không thể tự đào hố chôn mình đi.
“Chuyện này... Chuyện này... Ý ta không phải...” Phượng Vô Hà ấp a ấp úng chối bỏ. Phượng Vô Tà căn bản không cho nàng ta cơ hội nói hết: “Được, nếu ngươi đã có giác ngộ đó, ta đây sẽ cho ngươi một cơ hội.”
Vừa dứt lời, chỉ thấy hồn ấn của Phượng Minh Châu lập tức biến lớn hơn và lơ lửng trong không trung.
Sau đó liền có ba luồng sáng đỏ được bắn ra từ hồn ấn và đánh trúng hồn ấn của ba người còn lại.
Chỉ thấy hồn ấn của Phượng Vô Tà và những người còn lại đồng thời phát ra ánh hào quang, lơ lửng bên cạnh hồn ấn của Phượng Minh Châu.
Ngay sau đó bốn hồn ấn biến thành một luồng sáng và chiếu vào hồn hoả. Khi luồng sáng tiến vào trong hồn hoả, hồn hoả đột nhiên co rút lại rồi biến mất trong không trung.
Đồng thời, một thông điệp phát ra từ hồn ấn của tất cả bọn họ:
"Hồn ấn đã được chứng nhận. Kể từ thời điểm này, không có bất kì gia tộc nào được phép tiến hành tư đấu, bắt buộc phải cạnh tranh trên lôi đài hoặc trong bí cảnh của trận đấu Hồn Thuật Sư mới có thể giao đấu chính thức, nếu không sẽ bị tướt bỏ tư cách tham gia! Tất cả các Hồn Thuật Sư lập tức xuất phát đến Thanh Vân Quảng Uyển, ba ngày sau sẽ tham gia tỉ thí trên võ đài.”
Trong phút chốc, Thành Ma La trở nên nhộn nhịp, vô số người thu dọn hành trang, đứng dậy rồi lên đường xuất phát trong đêm!
Trong Đường phủ, Phượng Vô Tà thu hồi hồn ấn, cười như không cười nhìn vào Phượng Vô Hà. Lúc này Phượng Vô Hà cảm thấy lo sợ.
Bởi vì nàng ta phát hiện ra, bản thân vẫn chưa đạt được mục đích của mình.
Vốn dĩ nàng muốn mượn cớ lần này để trở về Phượng gia, chỉ cần Phượng Minh Châu có thể đáp ứng nàng, kết quả trận đấu như thế nào, nàng căn bản không hề quan tâm.
Còn bây giờ thì sao?
Phượng Minh Châu không đáp ứng cho nàng quay về Phượng gia, mà con kéo nàng vào đội ngũ thi đấu của Phượng gia.
Điều này có nghĩa là nếu nàng ta muốn trở về với gia tộc và sống với thân phận đại tiểu thư của mình, nàng ta chỉ có thể thể hiện tốt trong trận đấu.
Chết tiệt!
Trong lòng Phượng Vô Hà vô cùng tức giận. Nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ vui sướиɠ và tươi cười:
“Thật tốt quá, Minh Châu, muội quả nhiên là người có lí lẽ. Có người như muội làm gia chủ thì đúng là hạnh phúc cho gia tộc mà!”
“Phượng Vô Hà.” Phượng Minh Châu không để ý lời khen của nàng ta, đáp: “Ta cho ngươi gia nhập đội thi đấu của Phượng gia chứ không phải là đồng ý cho ngươi được trở về gia tộc. Còn phải xem biểu hiện của Vô Hà ngươi tốt đến đâu trong trận đấu mới được.”
“Đúng! Đúng!” Phượng Vô Hà bày ra vẻ mặt chân thành đáp: “Ta nhất định sẽ tận lực phát huy thật tốt, vì gia tộc mà biểu hiện.”
“Được rồi!” Phượng Vô Tà cắt ngang quyết tâm của nàng ta, nhàn nhạt nói: “Trở về thu dọn một chút đi, chuẩn bị xuất phát.”
“Um." Phượng Vô Hà gật đầu, mỉm cười đứng dậy, rời khỏi phủ gia.
Vừa xoay người đi, trong nháy mắt, sắc mặt của nàng ta trở nên vô cùng trầm mặc.
“Muội cảm thấy nàng ta sẽ làm như thế nào?” Phượng Minh Châu nhìn theo bóng dáng rời đi mất hút của Phượng Vô Hà và nói.
“Mặc kệ nàng ta làm thế nào, nếu cái chết của Hàn Sơn có liên quan tới nàng ta, chắc chắn nàng ta sẽ để lộ dấu vết. Chúng ta chỉ cần quan sát thôi. Cho nàng ta thêm một chút "cơ hội" là được." Phượng Vô Tà lạnh lùng trả lời.
Nàng quay sang nhìn Phượng Minh Châu và Phượng Quỳnh Ngọc, nói: “Các tỷ cũng đi chuẩn bị một chút đi, kế tiếp chúng ta không có thời gian để nghỉ ngơi đâu.”
“Được.” Phượng Minh Châu gật đầu, “Còn muội thì sao? Không cần chuẩn bị thêm gì à?”
“À!” Phượng Vô Tà cười cười: “Đương nhiên cần, hơn nữa còn cần phải từ từ "thu thập" một chút.”
Nói rồi nàng khẽ cười, ánh mắt ngập tràn ý trêu đùa.
Chỉ trong chốc lát, Phượng Vô Tà đi tới bên ngoài phòng của Đế Thiên Tà.
Nàng kinh ngạc phát hiện Mặc Vinh đang đau khổ chạm vào một cuốn sách có nhiều bức hoạ.
“Mặc Vinh…” Phượng Vô Tà kỳ quái hỏi: “Ngươi đây là… Đang chuẩn bị cho cuộc thi sao?”
Bằng không, vì cái gì mà đột nhiên bỏ công đi đọc sách vậy?
Mặc Vinh nghe được âm thanh của nàng, ngẩng đầu lên một chút, nhìn nàng mà mang theo ánh nhìn bi thương.
Phượng Vô Tà giật mình hỏi: “Làm sao vậy? Ngươi như vậy là sao?”
“Phu nhân…” Mặc Vinh thở dài, ai oán nói: “Giáo chủ lệnh cho ta trong vòng ba ngày phải lấy ra được bản thiết kế sửa chữa lại Tổng Đàn của Đế Linh Giáo…”
“Tổng đàn? Ba ngày?”
Vẻ mặt của Phượng Vô Tà đờ ra, tuy rằng chưa từng thấy qua tổng đàn của Đế Linh Giáo, có điều nghĩ lại quy mô của tổng đàn có thể thống trị đại lục chắc chắn là không hề nhỏ.
Ba ngày? Đế Thiên Tà đây là muốn sửa đổi tốc độ làm việc của Mệnh Sử sao?
“Đế Thiên Tà điên rồi sao? Mắc gì phải hành hạ ngươi như thế?” Phượng Vô Tà hỏi.
“Giáo chủ nói gần đây ta cần phải nâng cao chất lượng não.” Mặc Vinh lại thở dài, âm thanh càng thêm ai oán: “Nhưng ta cảm thấy, chuyện này hẳn là do chuyện lần trước ta say rượu, nên giáo chủ dùng việc này để trừng phạt ta…”
“Ách....” Phượng Vô Tà nhớ lại buổi tối hôm trước, uống rượu đùa giỡn điên rồ, nàng ho khan một tiếng: “Cái đó… Mặc Vinh à, ngươi cố lên nha!”
Nàng làm ra vẻ không nhìn thấy vẻ mặt ai oán của Mặc Vinh, từ từ đi vào trong phòng của Đế Thiên Tà.
Vừa vào cửa, liền thấy Đế Thiên Tà cầm quyển sách, tựa người trên giường mà xem.
Vẫn là chiếc áo choàng màu đỏ rực đó, có thể vì tư thế tựa người, y phục có chút mở rộng, lộ ra một bên ngực.
Tư thế lười biếng đó cùng với khuôn mặt tà mị của hắn thật quyến rũ!
Thấy Phượng Vô Tà thất thần nhìn ngắm, chỉ nghe âm thanh trầm thấp của Đế Thiên Tà từ từ vang lên:
“Thế nào hả, mới như vậy mà đã bị bổn giáo chủ mê hoặc rồi sao?”
Phượng Vô Tà phục hồi lại tinh thần, nhìn hắn, đáp: “Đúng vậy đó. Mê chết đi được!”
Đế Thiên Tà không nghĩ rằng nàng lại đáp trả trắng trợn như vậy, ngây người một lúc, sắc mặt y có chút ửng hồng:
“Khụ khụ… nói đi, tới đây làm gì?”
Phượng Vô Tà bước tới trước bàn, ngồi xuống: “Ta nghĩ nên tới để nói với ngươi một tiếng, ta sẽ phải xuất phát đi tham gia trận đấu Hồn Thuật Sư, tạm thời phải đến một địa điểm chuyên biệt khác, vì vậy phải dọn ra khỏi phủ.”
Đế Thiên Tà khinh thường nói: “Cuộc thi đẳng cấp thấp đó thật sự là nhạt nhẽo, các ngươi nghĩ thế nào lại hứng thú tham dự như vậy?”
“Đối với đại giáo chủ như ngươi mà nói thì đương nhiên đó là cấp thấp rồi.” Phượng Vô Tà không thèm để ý sự khinh thường của hắn, nói tiếp: “Có điệu, đối với chúng ta cuộc thi này rất quan trọng. Huống hồ, rất có thể tại trận đấu này sẽ xuất hiện mạnh mối về cha mẹ ta. Cho nên chúng ta bắt buộc phải đi.”
Đế Thiên Tà nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn nàng, yên lặng chăm chú một hồi, chớp mắt nói:
“Nữ nhân ngươi!”
Phượng Vô Tà quay mặt đi: “Hửm?”
Trên tay Đế Thiên Tà đã có thêm một sợi vòng cổ, sợi dây hình như được làm từ ngọc bích, như thể nó đang phát ra ánh sáng chói lóa.
“Cầm lấy, mang theo vòng cổ này.” Đế Thiên Tà giơ sợi dây lên trước mặt Phượng Vô Tà.
Nhận lấy vòng cổ, Phượng Vô Tà nhìn vào nơi phát ra ánh sáng kia mà xem xét: “Thật là đẹp! Đây là tín vật đính tình sao?”
Đế Thiên Tà: “……..”
Này nữ nhân kia, có cần phải nói trắng ra như thế không hả?
Trước mặt nàng, hắn luôn bị đem ra đùa giỡn dễ dàng như thế?
“Vòng cổ này kỳ thực là hồn khí. Bên trong có chứa linh khí." Đế Thiên Tà giải thích, theo sau nói thêm một câu: “Nó rất lợi hại. Thời khắc nguy hiểm có thể dùng nó bảo hộ cho ngươi.”
“Vậy sao?” Phượng Vô Tà gật gật đầu, tò mò hỏi lại: “Như vậy nó hoạt động thế nào để cứu mạng ta? Vòng cổ này tên là gì?”
“Về sau ngươi sẽ tự biết thôi.” Đế Thiên Tà khôi khục lại tư thế lười biếng: “Về phần tên gọi, về sau khi linh khí bên trong xuất hiện, hãy kêu nó nói cho ngươi nghe.”
“Cái gì chứ?” Phượng Vô Tà tỏ vẻ khó hiểu: “Thần thần bí bí như thế!”
Lấy vòng vổ đeo lên, Phượng Vô Tà rất vui vẻ.
Dù sao, vật phẩm của Đế Thị chắc chắn là hàng thượng hạng. Về khí linh cái gì đó thì cứ đợi đến lúc tự nhiên sẽ biết thôi. Dù sao Đế Thiên Tà cũng không sẽ không hại nàng.
Phượng Vô Tà đứng lên nói: “Được rồi, ta phải về thu dọn hành lí một chút, còn chuẩn bị xuất phát. Chúc ta may mắn đi, Đế Thiên Tà!"