Khổng Tước Kỳ Duyên

CHƯƠNG 321: THIÊN NHAI TẬP KÍCH

Vũ Trì đột nhiên khóc làm cho Tuyết Dạ trong phút chốc không biết phải làm gì cho phải. Hắn tay chân luống cuống ôm cậu vào lòng, nhẹ giọng cưng chìu:

"Trì nhi ngoan, không khóc, vi phu sao có thể làm như vậy.

Đối với vi phu Trì nhi chính là sinh mạng, là quan trọng nhất, Trì nhi đừng suy nghĩ bậy bạ"

"Ngoan, không khóc nữa, khi nãy là vi phu sai đã làm Trì nhi không vui.

Vi phu xin lỗi, từ đây vi phu sẽ không như vậy nữa, được không"

Nghe Tuyết Dạ xin lỗi và hứa hẹn, nhưng cũng thật lâu sau Vũ Trì mới nín khóc.

"Ta mệt mỏi, ta đi nghĩ trước" cậu nói muốn đi nghĩ ngơi nhưng lại đứng đó nhìn Tuyết Dạ.

Như hiểu ý, Tuyết Dạ phải đến ôm cậu trở về, đặt trên giường, ôm cậu vào lòng, đợi cậu ngũ hắn mới trở vào Tuyết Vũ Giới.

Tuyết Dạ thấy biểu hiện khác thường của Vũ Trì cực kỳ không an tâm, nên mới tìm Thụ Lão và Quế Luân nương nương hỏi thăm xem sao.

Đem mọi chuyện kể rỏ cho hai người, nhưng nghe xong cả hai cũng không biết chính xác là gì.

"Ta nghi ngờ có kẻ dùng Vận Mệnh Chi Đạo quấy rối Vũ Trì, nên hắn mới thay đổi tính tình như vậy" suy nghĩ hồi lâu Quế Luân nương nương nói.

"Ta lại không nghĩ vậy, Tinh Thần Đạo của Tuyết Dạ không kém, nhưng hắn không phát hiện ra Vũ Trì bị ám toán, cho nên ta không nghĩ như vậy.

Có lẻ dạo này hắn chịu quá nhiều áp lực nên tính cách mới bất thường" ngay sau đó tới phiên Thụ Lão lên tiếng.

Sau một hồi hỏi thăm hai vị này cũng không có kết quả chính xác, càng khiến Tuyết Dạ lo lắng hơn.

Khi trở ra, hắn nhẹ nhàng đi đến bên cạnh, vuốt ve khuôn mặt kiều diễm của cậu, âm thầm than thở:

"Rốt cuộc là gì, Trì nhi xin ngươi đừng xảy ra chuyện gì"

Thời gian kế tiếp, không riêng gì Tuyết Dạ mà cả Tuyết Vũ Lâu đều biết Vũ Trì bất ổn, cậu rất hay cáu gắt, không kiềm chế được mình.

Chính cậu cũng nhận ra điều này, cố kiềm nén cảm xúc của mình lại nhưng mỗi khi đυ.ng chuyện thì tâm trí của cậu lại bay mất.

"Trì nhi, hay là chúng ta về tìm sư phụ thử xem" không muốn tiếp tục ở đây đoán già, đoán non, Tuyết Dạ liền muốn trở về cầu Khúc Môn Chủ.

"Lúc này mà hai chúng ta đều rời đi, ta e Tuyết Vũ Lâu sẽ loạn mất" Vũ Trì dù biết tình trạng của bản thân không ổn, nhưng Tuyết Vũ Lâu cũng khó mà rút ra được.

"Tuyết Vũ Lâu tạm thời chưa đáng lo, tình trạng của Trì nhi lúc này mới quan trọng" Tuyết Dạ khuyên bảo.

"Rời đi lúc này đồng nghĩ với tự chui đầu vào lưới.

Dạ, ta không muốn ngươi gặp nguy hiểm"

Vũ Trì biết Thiên Nhai sẽ ở ngoài kia trực chờ cơ hội ra tay với hai vợ chồng cậu, nên cậu rất bâng khuâng.

Nghe vậy, Tuyết Dạ nắm tay cậu nhẹ nhàng nói:

"Những gì cần đối mặt trước sau gì cũng phải đối mặt, cho dù chúng ta có tránh mãi ở đây thì bọn chúng cũng sẽ tìm cách khác ra tay thôi"

Dù được khuyên can như vậy, nhưng cũng phải mất mấy ngày Vũ Trì mới quyết định trở về và mất thêm một thời gian dài nữa thì hai người mới rời đi

Cũng như những lần trước vẫn là Đinh Trưởng Lão nhận trách nhiệm bảo vệ an toàn cho vợ chồng cậu. Nhưng đúng như dự báo, chuyến đi này không hề an toàn.

Đợi ba người rời đi một khoảng xa, Thiên Nhai lập tức hành động.

Không ngờ đến để gϊếŧ hai người, bọn chúng lại xuất ra đến ba tên Hợp Đạo Cảnh, trong đó có cả vợ chồng Chung Đức Anh.

"Vũ Trì, chúng ta lại gặp mặt. Không nghĩ đến, chúng ta lại gặp mặt nhanh như vậy" hắn nói ra nhưng không hề che giấu sát khí.

"Đúng vậy, thật không nghĩ đến các ngươi như chó trực xương, chờ ta lâu như vậy" Vũ Trì nhếc môi, không che giấu trào phúng đáp lại.

Vũ Trì vừa nói xong, khuôn mặt của Chung Đức Anh liền nổi lên phẩn nộ.

"Chết đi" bị sỉ nhục, cho nên hắn là người xông lên đầu tiên muốn gϊếŧ cậu.

Theo hắn, Mã Quỳnh Hoa và một tên nữa cũng xông lên.

"Đinh Trưởng Lão, ngài đối phó hai người còn lại, Chung Đức Anh để đó cho chúng ta" Vũ Trì cũng không nhịn mà xông ra.

Cậu tin tưởng lấy thực lực của Đinh Trưởng Lão, lấy một địch hai là dư dả. Còn vợ chồng cậu cũng có thể cố gắng cầm chân Chung Đức Anh.

Nói xong, không đợi Đinh Trưởng Lão trả lời, Vũ Trì đã mở ra Thời Không Kiếm Vực lao tới.

"Hừ, phá cho ta" bị Kiếm Vực phủ lấy, Chung Đức Anh hừ lạnh ra tay.

Hắn dậm chân xuống một cái, Kiếm Vực liền lung lây sắp vở.

Lấy tu vi của hắn muốn phá vở Kiếm Vực không phải chuyện gì quá khó. Nhưng khó ở chổ, Tuyết Dạ có ở đây.

Tiếng đàn vang lên, Tinh Thần công kích vào linh hồn hắn, khiến cho hắn trong phút chốc bị mê hoặc khó dứt ra.

Lợi dụng có hội này, Vũ Trì một kiếm đâm tới, tuy nhiên Chung Đức Anh cũng kịp thời lấy lại bình tĩnh, đưa tay chụp lấy Thần Hy Kiếm.

"Trung Phẩm Thần Kiếm, haha" một chụp không bóp gẫy Thần Hy Kiếm, Chung Đức Anh liền phán đoán được phẩm chất của nó.

"Thời Gian Nghịch Chuyển" một chiêu thất bại, Vũ Trì liền lui ra.

Tiếp theo đó, Tuyết Dạ cũng mở ra Tinh Không Chân Vực, vạn tinh hội tụ mà vây công Chung Đức Anh.

"Hừ, muốn đối phó ta, các ngươi còn non lắm" bị hai người liên thủ, nhưng hắn không hề e sợ mà vẫn rất bình tĩnh, đúng là lão giang hồ.

Vừa nói, từ trong tay hắn không biết từ khi nào đã xuất hiện một cây cung lớn, một tiễn bắn ra mấy trăm ngôi sao liền rơi rụng.

"Xạ Nhật Thần Cung của ta thế nào, haha, ngươi có bao nhiêu vì sao ta liền bắn hạ bấy nhiêu" Chung Đức Anh tự tin nói ra.

Đúng vậy, lấy thực lực của hắn thì hắn có quyền tự tin, cũng không phải nói khoác mà thật sự hắn làm được.

Liên tiếp mấy chục mũi tên bắn ra, trên tinh không hầu như những vì sao đều rơi hết.

"Haha, bây giờ đến lượt các ngươi" giải quyết xong chúng tinh, đã đến lúc hắn giải quyết vợ chồng cậu.

Nhưng vào lúc này.

"Ầm...á..." một đòn công kích mạnh mẻ đánh xuống Chung Đức Anh, đánh cho hắn quần áo rách tan, cây Xạ Nhật Thần Cung cũng rơi khỏi tay.

Khi nãy chúng tinh bị hắn bắn hạ, lúc này cũng đột ngột xuất hiện lại.

"Là...ảo cảnh" đến lúc này hắn mới biết mình bị lừa, quơ tay muốn lượm lại Xạ Nhật Thần Cung thì phát hiện nó cũng đã biến mất.