Khổng Tước Kỳ Duyên

CHƯƠNG 232: MẪU THÂN TUYẾT DẠ

Sáng sớm, từ trong hơi ấm tỉnh lại, Vũ Trì khe khẻ đưa tay sờ sờ lên mặt Tuyết Dạ, miệng tủm tỉm cười.

"Có phải vi phu rất đẹp trai đúng không" đột nhiên Tuyết Dạ mở mắt nắm lấy tay cậu, cười nói.

"Hư, sáng rồi dậy thôi" không trả lời lại câu trêu đùa của hắn, Vũ Trì muốn ngồi lên chợt một cơ thể to lớn đã kéo cậu đặt xuống bên dưới.

"Vi phu đói bụng, phải ăn no mới rời giường được, hắc hắc..."

Tuyết Dạ vừa nói, vật nóng hổi, cương cướng đã cạ lên đùi Vũ Trì.

"Dạ, trời sáng..." Vũ Trì có chút hoảng sợ muốn đẩy hắn ra thì rất tiếc đã không kịp, cơ thể cậu đã bị xâm chiếm một cách triệt để. Gian phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc và những âm thanh khiến người ta đỏ mặt.

Ngày đầu trở thành một thành viên của Tuyết Ma Tộc, Vũ Trì chỉ phải tham gia một buổi gặp gở với các tướng lĩnh dưới chướng Tuyết Dạ thì cậu chẳng còn việc gì để làm.

Lấy thân phận của cậu, dù muốn hay không bọn họ vẫn phải chấp nhận việc Tuyết Dạ giao ra quyền hành, chia cho Vũ Trì chấp chưởng.

Có lẽ đối với rất nhiều người Tuyết Dạ đồng ý lấy một "ông lão" như Vũ Trì, chỉ vì địa vị và tầm ảnh hưởng của cậu, thuộc vì phạm trù lợi ích của đôi bên. Nhưng đối với các thuộc hạ củ, việc hai người lấy nhau là hết sức bình thường và là điều dỉ nhiên.

Mang theo vẻ mặt phớt hồng đi ra cửa phòng, chợt thân thể của cậu lại biến lại thành già nua.

"Trì nhi thật lắm trò" hôn Vũ Trì một cái Tuyết Dạ cười nói.

Tướng lĩnh của Tuyết Dạ rất hỗn tạp, đủ lọai thành phần, đa số là những kẻ vào sinh ra tử với hắn cho nên sát khí rất nặng. Tuy Vũ Trì không có ý kiến nhưng khi tiếp xúc cũng không quá thoải mái.

Sau khi gặp mặt bọn họ, Tuyết Dạ liền dẫn Vũ Trì đi dạo một vòng Dạ Tuyết Thành.

Tuy Tuyết Dạ chưa được công nhận là một Ma Vương trong Tuyết Ma Tộc, nhưng quyền lực và địa vị của cậu chỉ có hơn Ma Vương chứ không hề kém.

Vì thế, Dạ Tuyết Thành là một trong những thành trì lớn nhất của Tuyết Ma Tộc, xét về bề thế chỉ xếp sau Chủ Thành. Nhưng nơi đây cũng là một nơi đầy sự hỗn loạn và thị phi.

Đang đi bổng Vũ Trì dừng lại đưa mắt nhìn về phía trước, lên tiếng:

"Dạ, ngươi muốn xây dựng nơi đây thành nhà của chúng ta ư"

Tuyết Dạ luôn là người hiểu Vũ Trì nhất, từ lúc gặp mặt đám thuộc hạ thì hắn đã biết cậu không thích ở đây.

"Không, nơi đây chỉ thích hợp là điểm dừng chân, không thích hợp trở thành nhà của chúng ta.

Khi ta đủ thực lực, sẽ tìm một hơi yên bình chúng ta sẽ sinh sống ở đó như những đôi phu thê bình thường"

Đúng là ở nơi vũ lực là trên hết như thế giới này, thì thực lực tuyệt đối vẫn là thứ chi phối tất cả. Cho đến bây giờ Vũ Trì và Tuyết Dạ vẫn còn trong cái vòng luẩn quẩn này.

"Nếu vậy, chúng ta cùng cố gắng đi" quay đầu lại, Vũ Trì nhìn Tuyết Dạ cười một cái.

Đêm, khi Tuyết Dạ đã say giấc nồng, Vũ Trì một mình lặng lẻ rời khỏi phòng bước ra ngoài màn đêm.

"Ta biết ngươi nhất định sẽ đến tìm ta" trong màn đêm, giọng nói cô độc của U Tuyết Vương vang lên. Phía sau Vũ Trì cũng dần đi đến, u ám nhìn hắn:

"Ngươi đã chuẩn bị chết?" cậu nhếc môi hỏi.

Nhìn Vũ Trì, U Tuyết Vương lắc đầu nhẹ một cái:

"Không, ngươi sẽ không gϊếŧ ta"

"Ngươi tự tin như vậy?"

"Đúng, vì ta là phụ thân của Dạ nhi. Cho dù ngươi có hận ta đến cở nào, ngươi cũng sẽ không gϊếŧ ta" U Tuyết Vương cười tự tin nói ra.

Nhìn vào mắt hắn, một lúc sau đột nhiên Vũ Trì xuất kiếm, một kiếm quét qua U Tuyết Vương đem hắn đánh cho hộc máu.

"Ngươi nói đúng, ta sẽ không gϊếŧ ngươi, một kiếm này coi ta và ngươi ân oán đã xong"

Bị đánh nhưng U Tuyết Vương không hề tức giận mà miệng lại ha ha cười lớn.

"Đánh ta xong ngươi đã toàn tâm, toàn ý sống với Dạ nhi, một kiếm này ta nhận.

Tốt rồi, hôm nay gặp ngươi ở đây ta còn có một chuyện nữa phải nói"

Đứng lên, U Tuyết Vương ngưng trọng nhìn cậu:

"Tuyết Lam, cô ta thật ra không phải mẹ của Dạ nhi. Sau này ngươi đối với cô takhông cần phải nương tay"

Câu này của U Tuyết Vương làm cho Vũ Trì hết sức bất ngờ.

"Mẹ của Dạ nhi thật ra là em trai của Tuyết Lam, tên là Tuyết Mạch, năm đó chính là Thiếu Chủ của Tuyết Tinh Tộc.

Ta và Tuyết Mạch tình cờ quen nhau khi đó hắn còn muốn gϊếŧ ta, không đánh không quen, ta cũng không dám nghĩ đến chúng ta lại yêu nhau" U Tuyết Vương chậm rãi nói ra, như hồi tưởng lại quá khứ.

"Tuyết Tộc vốn có một bí pháp gọi là Khai Dục Noãn Môn, khiến cho nam tử cũng có thể mang thai, nhưng đây chính là cấm pháp ở Tuyết Tinh Tộc.

Ta còn nhớ năm đó khi chuyện của chúng ta vở lở, thì Tuyết Mạch cũng vừa thụ thai được Dạ nhi.

Bởi vì sợ tin này truyền đi sẽ mất mặt dòng tộc, cũng bởi vì một phần lo sợ ta sẽ trả thù, cho nên bọn họ mới cho phép Dạ nhi sinh ra. Nhưng mà bọn họ không thể chấp nhận việc Tuyết Mạch mang thai, sinh con cho Ma Tộc như ta, cũng không thể gϊếŧ Dạ nhi. Cuối cùng đành lấy Dạ nhi, khi ấy chỉ là quả trứng ghép vào cơ thể Tuyết Lam, người có cùng dòng máu với Tuyết Mạch"

Nghe U Tuyết Vương kể xong Vũ Trì liền hiểu vì sao Tuyết Lam đối với cha con Tuyết Dạ chỉ có hận ý, mà không hề có chút tình cảm nào.

Quá trình tiếp theo đại khái Vũ Trì cũng đã đoán ra. Tuyết Lam mang ô danh của em trai mình, bị đoàn là thất thân với U Tuyết Vương, cho nên đến nay vẫn không thể gả. Tính ra bà ta cũng là người bị hại.

"Như vậy, Tuyết Mạch đâu?" Vũ Trì dò hỏi.

"Tuyết Mạch, hắn chết rồi" U Tuyết Vương trả lời mà giọng nói có chút khàn khàn.

"Khai Dục Noãn Môn tuy trợ giúp nam nhân mang thai nhưng tệ đoan trong đó vô cùng lớn, rất tổn hại đến Nguyên Khí, cơ thể và thọ mệnh. Hơn nữa, Tuyết Mạch lại bị đào lấy đi Dục Noãn trong quá trình mang thai, cho nên khi hắn mang Dạ nhi giao cho ta, không lâu sau liền chết"

U Tuyết Vương nói chuyện này riêng cho một mình Vũ Trì biết, tức nhiên không hy vọng cậu sẽ cho Tuyết Da biết. Nhưng lúc này đột nhiên trong bóng tối một thân áo trắng đã xuất hiện.

"Phụ thân, những gì ngài nói nảy giờ là thật?" Tuyết Dạ mặt không cảm xúc nhìn U Tuyết Vương hỏi.

Sau một hồi lâu, U Tuyết Vương mới dám gật đầu xác nhận.

"Dạ nhi, mẹ con tuy chết nhưng năm đó ta đã kịp mang linh hồn cậu ấy đến Tiểu Lôi Âm Tự nhờ cao tăng ở đó siêu độ, giúp cậu ấy luân hồi một kiếp khác"

"Phụ thân vốn muốn giấu con, nhưng nếu con đã biết thì ta cũng không giấu nữa. Lần này nhìn con được đường đường chính chính sống bên người mình yêu, ta đã mãn nguyện rồi.

Ta dự định rời đi tìm kiếp sau của Tuyết Mạch, lần này đi không biết sẽ đến bao giờ. Ta đã nguyện với lòng nếu không gặp được cậu ấy, ta sẽ không trở về"

Nói xong không đợi Tuyết Dạ phản ứng hắn đã biết mất, chỉ còn một câu nói vọng lại:

"Đừng lo cho ta"