Trong một khoảng thời gian Tuyết Vũ Sơn luôn có người đến bái phỏng, khiến cho Vũ Trì bận đến nổi không dứt ra được. Đợi "trào lưu bái phỏng" này lắng xuống, hôm nay Vũ Trì mới có cơ hội đi gặp gở mấy người quen biết như là: Trần Di, Nhã Thu...
Lần này gặp lại ai náy đều dùng lể độ đối đãi cậu, không như lần trước ở yến tiệc bọn họ chỉ là bán cho Vũ Trì một chút mặt mũi.
"Nghe mọi người truyền tin tức, Vũ sư đệ đang thu mua Thánh Vật đúng không?" trong Di Trần Sơn, không chỉ có cậu với hắn mà một đám đệ tử Hạch Tâm thân thiết của Trần Di cũng có mặt đông đủ, nói chuyện là một người tên Đàm Thiệu Văn.
"Đúng vậy, sư đệ đang muốn luyện vài loại đan dược cần đến Thánh Vật, nếu mấy vị sư huynh có đệ sẳn sàng ra giá cao mua lại nha" cậu cười cười trả lời.
Tức nhiên lời này chỉ là nói dốc, cậu không muốn bị người khác phát giác chuyện mình phải luyện ra Huyền Quang.
"Thánh Vật còn có thể luyện đan sao?" một người khác dò hỏi.
"Tức nhiên, mõi Đan Sư đều có phương pháp bí truyền riêng, đây cũng không phải chuyện lạ gì?" Vũ Trì nhúng vai nhàn nhạt trả lời.
Vũ Trì chỉ tìm đại một lý do, không ngờ sau đó không biết ai tung ra tin tức Vũ Trì có phương pháp bí truyền dùng Thánh Vật để luyện đan.
Tại một ngọn núi cao nhìn qua như hình hai thanh kiếm lớn bắt chéo, ngọn núi này rất mờ ảo vì ẩn mình trong làn sương trắng. Lúc này có một ông lão và một bà lão đang cầm trong tay tư liệu về Vũ Trì, bên dưới hai hàng Thiên Nguyên cường giả không ai dám lên tiếng
"Điện Chủ vẫn chưa bỏ cuộc sao? Như vậy cũng tốt, lần này ta sẽ cho hắn chết tâm" bà lão lạnh lùng nói ra.
"Không vội, không vội, nếu bây giờ gϊếŧ kẻ tên Vũ Trì này thì quá sớm, Điện Chủ hắn vẫn còn thời gian bồi dưỡng người khác. Chúng ta hãy đợi vào thời khắc cuối cùng, khi chiến thắng sắp nằm trong tay lại phải nhận thất bại, thì hắn mới biết như thế nào là tuyệt vọng" ông lão lắc đầu trong mắt hiện lên sự xảo quyệt.
Nếu so giữa hai người thì kẻ như ông ta đáng sợ hơn bà lão gắp trăm lần.
"Tuy nhiên nếu chúng ta không hành động gì thì hắn sẽ nghi ngờ, vì vậy..." nói đến đây hắn nhìn xuống đám Thiên Nguyên bên dưới.
"Truyền lệnh xuống, dùng toàn lực chèn ép Tuyết Vũ Sơn, nhưng nhớ phải giữ lại mạng của tiểu tử tên Vũ Trì này"
Trong khi người ta đang nhắm vào mình, Vũ Trì vẫn không hay biết gì, bởi vì trong tay cậu cũng là tư liệu của người khác.
"Chúc Dương? Niết Bàn trung kỳ, từng là tán tu do Mai Anh Trưởng Lão dẫn đạo sao?"
Trong Thần Điện không cần phải thông qua thi đấu mới gia nhập được, bọn họ nếu có Trưởng Lão dẫn đạo thì vẫn có thể.
Hằng năm số lượng đệ tử do Trưởng Lão dẫn đạo là rất nhiều, đây cũng là cách bọn họ bồi dưỡng thế lực cho mình. Đệ tử Hạch Tâm thua là ở chổ này, bởi vì đệ tử Hạch Tâm không được phép dẫn đạo.
"Thuộc hạ đã theo điều tra kỷ, Chúc Dương thiên phú bình thường, chỉ có điều gần đây tu vi đột nhiên tăng tiến mạnh" bên cạnh Vũ Trì, Cao Thang từ tốn lên tiếng.
Đúng vậy, người tên Chúc Dương này không phải ai khác, mà chính là tên đệ tử Tạp Dịch ngày đó đến mua đan dược của cậu.
"Khi ngươi theo dõi hắn, hắn có biểu hiện gì lạ không?" cậu xếp tư liệu của Chúc Dương lại, miệng thì hỏi.
"Lạ sao, lúc mới về hắn rất vui vẻ mang đan dược ra, nhưng đột nhiên lại khựng lại, sau đó thì vẫn tu luyện bình thường" Cao Thang nghĩ nghĩ một chút, nói tiếp:
"À, đêm Sơn Chủ ngài ban thưởng, thuộc hạ không theo dõi hắn, qua hôm sau thì hắn đã đột phá đến Niết Bàn Trung Kỳ"
"Hắn không có phát hiện ra ngươi chứ?" Vũ Trì có chút suy tư hỏi Cao Thang.
"Làm sao có thể chứ, với tu vi của hắn sao phát hiện ra thuộc hạ được" hai người tu vi cách nhau quá xa, huống chi Chúc Dương cũng không phải thiên kiêu gì. Nếu như đổi lại là Vũ Trì thì hắn còn nghi ngờ mình bị phát hiện, chứ như Chúc Dương thì không thể.
Nếu vậy!
"Đêm nay ngươi phục dụng Ẩn Tức Đan rồi đến đó lần nữa, nếu như hành động của hắn vẫn đột ngột biến đổi, thì ngươi hãy xuất hiện mời hắn về đây cho ta" dường như Vũ Trì đã nghĩ ra điều gì đó rồi.
Đợi Cao Thang rời đi, Vũ Trì lại cầm lên một tờ tư liệu của người khác.
Cảnh Điền, đệ thập Hạch Tâm đệ tử, con trai Cảnh Việt Trưởng Lão Nội Môn, đồ tôn của Viên Bích Oánh Thái Thượng Trưởng Lão.
"Phong Linh rất biết chọn cành mà đậu, đúng là không thể khinh thường a" xếp tư liệu Cảnh Điền lại, Vũ Trì khẻ cười một cái.
"Phong Linh, ngươi đang có âm mưu gì đây?"
Vũ Trì ra tay với Thanh Mộc gia tộc, chắc chắn Phong Linh đã biết. Lấy quan hệ giữa cô ta và thế lực sau lưng Cảnh Điền, muốn ngăn cản sẽ rất dể dàng. Nhưng cô ta vẫn án binh bất động, khiến cho Vũ Trì không hiểu nổi.
"Nếu không nghĩ ra, cũng không cần phải nghĩ" tự nói một câu, Vũ Trì liền bay ra khỏi Tuyết Vũ Sơn.
Không quá lâu cậu đã có mặt tại một cánh rừng hoa Đào xinh đẹp. Khi cậu đến, nơi đây đã có một cô gái chờ sẳn, giữa những cánh Đào rơi cuốn theo từng cơn gió nhẹ, cô ta xinh đẹp như một Tiên Nữ.
"Ta biết ngươi sẽ đến tìm ta, nên ta luôn chờ ở đây" cô nàng quay người lại, một khuôn mặt quen thuộc đến câm hận liền xuất hiện trước mắt Vũ Trì.
"Bao năm qua đi, ngươi vẫn thông minh như vậy" Vũ Trì kẹp lấy một cánh Đào nhẹ nhàng lên tiếng.
"Nhưng ngươi đã thây đỗi quá nhiều, so hiện tại với quá khứ, có lúc ta không tin ngươi vẫn là một Vũ Trì" cô gái nhìn Vũ Trì như muốn tìm về khoảng thời gian xa xưa đã trôi qua.
"Đúng vậy, sống lâu thì phải khôn ra, nếu không kẻ bị đào thãi vẫn chính là ta. Phong Linh, nếu ngươi biết ta sẽ đến, thì chắc ngươi cũng biết ta sắp làm gì tiếp theo, ngươi không lo lắng cho bọn chúng sao?" Vũ Trì có chút hứng thú nhìn Phong Linh.
Lần gặp lại này, thật khác so với cậu tưởng tượng. Câm hận, tức giận, muốn trả thù điều có, nhưng hơn hết đột nhiên Vũ Trì lại muốn đấu trí với cô ta lần nữa.
"Lo lắng? Không. Bọn chúng chẳng là gì để ta phải lo lắng. Thanh Mộc gia tộc hủ bại ấy đã đến lúc diệt vong rồi, ta còn mong ngươi ra tay sớm một chút" Phong Linh cười lớn nói ra, dường như cô ta thật sự rất câm hận chúng.
"Đúng là ngươi chưa từng thây đổi, vẫn nhẫn tâm như ngày nào" Vũ Trì cười nhếc môi một cái bay đi.
Bây giờ, cậu đã có câu trả lời không cần phải ở lại đây nữa.