Lý quản phụ khổ sở nửa kéo nửa cõng Du Thái Linh đến cửa nhà chính, chỉ thấy mười mấy người phụ nữ ăn mặc sang trọng đứng trên bậc thềm. Trước mắt Du Thái Linh mờ mờ, nhìn không rõ lắm, nghĩ người mặt thoa phấn trắng mặc y phục gấm tím khoác áo da cừu đứng giữa chắc là ‘vị thẩm tốt’ của mình rồi. Vừa trông thấy ‘vị thẩm tốt’ kia là Du Thái Linh chỉ muốn bật cười, nếu bảo Lý quản phụ gầy như một chiếc đũa thì ‘vị thẩm tốt’ này chính là chiếc đũa còn lại, chủ tớ đứng cạnh nhau là có thể gắp được thức ăn rồi.
Cát thị thấy cảnh tượng trước mắt thì vội hỏi sao thế. Lý quản phụ hoảng hốt thưa: “Phu nhân, lần này phiền toái rồi, Tứ nương tử bị bệnh không nhẹ, nô tỳ đi chuyến này vừa mệt vừa vội vì chỉ sợ chậm trễ lời dặn dò của phu nhân thôi!”
Cát thị đưa mắt nhìn gương mặt hồng hào mũm mĩm do Trữ bồi bổ mấy ngày qua của Du Thái Linh, vẫn làm ra vẻ song lại nói với vẻ không tin: “Chắc là giả vờ thôi, trẻ con thì làm gì lắm bệnh thế.” Mọi người có mặt trong sân đều nghĩ bụng: Nữ quân nói lời lạ thật, trẻ con mới càng dễ bị bệnh hơn chứ.
Bấy giờ bỗng một bàn tay có vết chai sờ vào trán Du Thái Linh, tiếp đó là một giọng nói già nua vang lên: “Không ổn rồi, nóng quá. Phu nhân, thế này khéo rắc rối to mất.” Sau đó người nọ cao giọng bảo: “Người đâu, mau đi mời thầy lang tới đây! Mời vị họ Trương ở phía Nam thành ấy!”
“Vυ' à.” Cát thị có vẻ bất mãn với bà lão kia, sau đó cũng đưa tay sờ trán Du Thái Linh, cảm giác nóng ran, thế là cũng sững sờ, “Ôi chao, sốt đến thế này kia à, mau lên, mau đi mời người đi!”
Du Thái Linh dùng chút sức lực cuối cùng hé mắt nhìn, chỉ thấy một bà lão tóc hoa râm đứng cạnh Cát thị, rồi sau đó trước mắt tối sầm đi, cô bất tỉnh nhân sự.
Sau đó nữa là quá trình đút canh đút thuốc quen thuộc, Du Thái Linh cũng chẳng biết mình đã ngủ bao lâu, mơ màng không biết đã uống bao nhiêu thuốc, chỉ cảm thấy đãi ngộ bây giờ quá tốt. Chăn nệm dưới thân mềm và thơm hơn ở trong tiểu viện, căn phòng ấm áp hơn thông gió đều hơn, cũng có nhiều bàn tay thay áo lau người cho mình hơn, đáng tiếc là không được nhẹ nhàng bằng Trữ.
Chỉ vừa đỡ lên tí thì đã bị đỡ dậy uống thuốc, Du Thái Linh ghét cay ghét đắng cái mùi thuốc đắng chát này, vốn dĩ mình cũng sắp khỏe rồi, thế mà lại bị đám thần kinh này hại đổ bệnh thêm, phải uống thuốc tiếp, chịu giày vò lần nữa, thế là cô bực tức vung tay hất đổ cốc chén bên cạnh, vỡ loảng xoảng, nước thuốc màu nâu lênh láng khắp sàn. Chuyện này đã khiến Cát thị nổi giận, bà ta rất muốn mắng chửi Du Thái Linh, nhưng biết lúc này cô cần phải mau khỏe lại nên đành cố nhẫn nhịn.
Ai ngờ thầy lang tới lui mấy bận, uống thuốc mấy ngày rồi mà cơn sốt vẫn không có dấu hiệu thuyên giảm. Khi thấy phần thịt trên mặt đứa bé gái dần dà biến mất, lửa giận lập tức biến thành lo lắng, Cát thị xua nô tỳ ra ngoài hết, ngồi trước giường của Du Thái Linh, thấp thỏm sợ con bé gặp chuyện không hay thì phải lấy cớ thế nào để chối tội đây. Đúng dịp hôm đó Du Thái Linh vừa uống thuốc xong, trong cơn nửa tỉnh nửa mê nghe thấy bà lão hôm đó đang nói chuyện với ‘vị thẩm tốt’.
“… Phu nhân cần gì phải giày vò một đứa trẻ như thế chứ. Người chỉ chẳng qua không thuận mắt với Tiêu phu nhân thôi.” Bà lão kia nói.
Cát thị bực tức trả lời: “Ta ghét ả đấy! Cái đồ sa cơ lấy chồng hai lần mà còn dám ra vẻ với ta! Cát gia ta giàu hơn ả, lai lịch cũng sạch sẽ hơn ả, việc gì ta phải nhịn ả chứ!”
Bà già thở dài: “Ngày trước Tiêu gia cũng giàu có như ai, nào ngờ gặp phải thiên hạ đại loạn, không phải lưu dân thì đạo tặc đến, nên nhà nàng ấy mới dần lụi bại. Hồi đó ở quê chúng ta, nàng ấy cũng được gọi là nữ quân, khi đó đến Trình gia còn không bì kịp. Xét cho cùng, người đâu cần phải đấu đá với Đại phu nhân làm gì, giữa cả hai không thù cũng chẳng oán.”