Những Năm Ta Ăn Cơm Mềm Đó

Chương 54.2

Từ khi cha của Sở Văn Lâm vào tù, ba năm này nhà Sở Văn Lâm ăn Tết cực kì hiu quạnh, người thân không muốn tiếp tục thân thiết với bọn họ, ngay cả ghé nhìn một cái cũng không muốn, nên về cơ bản thì Sở Văn Lâm cũng sẽ không ở nhà mà ra ngoài tìm việc làm thêm, kiếm chút tiền lương hỗ trợ cuộc sống.

Năm nay y đã lên 12, mẹ cậu kiểu gì cũng không đồng ý cho cậu ra ngoài nữa, chỉ cho cậu ở nhà tập trung vào học hành.

Ăn Tết cũng nên có không khí của ăn Tết, Sở Văn Lâm đi chợ mua chút câu đối, lại mua một bộ đồ trang điểm cho mẹ mình, cuối cùng mua một chiếc áo lông màu xanh cho Thích Dụ coi như quà năm mới.

Ra khỏi chợ, Sở Văn Lâm liền đυ.ng phải một đám lưu manh.

Đều là bạn học ở cấp hai của cậu. Nhưng lúc ấy đám đó không thích học hành, thường xuyên tụ tập kiếm người gây sự, đánh nhau bắt nạt bạn học đều là chuyện bình thường. Sở Văn Lâm cũng bị bọn họ gây sự mấy lần, nhưng lúc ấy nhà cậu vẫn còn khá giả, có đủ tự tin giằng co với đám đó, vậy nên đã trực tiếp đánh hai người trong đám đó quỳ rạp xuống đất.

Cuối cùng cũng chỉ bồi thường một chút tiền thuốc men, ngay cả xin lỗi cũng cực kỳ kiêu ngạo không nói, bởi vì vốn dĩ cậu chính là người bị đám đó kɧıêυ ҡɧí©ɧ, thầy giáo cũng không thể nói gì, nhưng vì chuyện này đám người kia liền ghi hận cậu, cũng may cuối cấp gia đình cậu xảy ra chuyện nên phải tạm nghỉ học về nhà, sau đó trực tiếp thi chuyển cấp, nếu không sợ là kết cục cũng sẽ không tốt đẹp.

Hiện tại thật là phong thuỷ thay phiên chuyển*.

* giống như vật đổi sao dời, mọi việc trên đời đều thay đổi.

Sở Văn Lâm muốn trực tiếp xoay người chạy trước rồi tính sau, nhưng một tên lưu manh đối diện dường như nhìn thấy cậu, đá đá những người khác, chỉ tay về phía cậu.

Trong lúc nhất thời những người khác vẫn còn chưa nhớ lại, hỏi qua lại vài câu, tên lưu manh kia liền phun ngụm nước miếng, đi lại chỗ cậu: “Còn có thể là ai, Sở Văn Lâm.”

Lúc này bọn chúng đều nhớ lại, ánh mắt biến đổi, sau đó liền đi đến trước mặt cậu.

“Ê, tên này không phải ai đó sao.” Một tên có vết sẹo trên mày tiến lên trước nhếch miệng: “Còn nhớ tụi tao không?”

Sở Văn Lâm nhìn tên đó: “Các cậu nhận nhầm người rồi.”

“Vậy sao? Mày không phải là Sở Văn Lâm sao?” Tên đó nhướng mày.

Vẻ mặt Sở Văn Lâm lạnh nhạt: “Không phải.”

“Bớt đứng đây trợn mắt nói dối đi.” Tên đó dữ tợn nói, chỉ chỉ vết sẹo trên trán mình: “Thứ này là nhờ mày tặng đó.”

“Đã nói bao nhiêu lần, tôi căn bản không biết Sở Văn Lâm là ai.”

Cậu vừa dứt lời, đối diện liền truyền đến thanh âm của Cố Ngọc Phong: “Sở Văn Lâm, cậu làm gì ở đây vậy?” Hắn ta đang lái một chiếc xe máy màu đen cực kỳ ngầu đét, ngừng ở ven đường nhìn về phía bên này.

“…”

Trong lúc nhất thời, không khí có chút xấu hổ.

“Bạn tôi đang gọi tôi, tôi xin phép đi trước.” Sở Văn Lâm bình tĩnh nói, xoay người đến chỗ Cố Ngọc Phong.

Thiếu niên có vết sẹo xoạc chân một cái liền chắn trước mặt cậu: “Gã gọi tên Sở Văn Lâm, là mày đúng không?”

Sở Văn Lâm thở dài: “Cậu rốt cuộc muốn sao?”

“Tao chỉ muốn thấy mày khó chịu, không phải lúc ấy mày rất đắc ý sao? Sao thế, ba mày vào tù, hết can đảm rồi hả? Ngoan ngoãn đứng yên để tụi tao đánh mày một trận, bọn tao sẽ bỏ qua cho mày.” Tên đó phất phất tay, đám người nháy mắt vây quanh cậu.

Cố Ngọc Phong đứng nơi xa vừa thấy, lập tức liền chạy tới: “Tụi bay muốn làm gì? Giữa ban ngày ban mặt dám trắng trợn như vậy.”

Thấy một tên xen vào việc người khác chạy tới, đám lưu manh có chút không kiên nhẫn: “Không liên quan đến mày, bớt rảnh rỗi, lăn nhanh đi.”

“Hôm nay tao cứ muốn quản đó.” Cố Ngọc Phong mở to hai mắt đứng che trước mặt cậu: “Nhiều người như vậy đánh một người không thấy mất mặt à, đánh với tao thử xem.”

Thấy Cố Ngọc Phong càng nói càng hăng say, Sở Văn Lâm nhìn trời một chút, túm tay hắn ta dẫm một chân chặn đường, trực tiếp bỏ chạy, tới trước xe máy mang mũ bảo hiểm xong liền ngồi lên ghế sau. Cố Ngọc Phong bị kéo theo cũng không có cách nào, chỉ có thể vặn khóa khởi động xe: “Cậu cản tôi làm gì. Chỉ mấy tên đó còn không đủ tôi đánh.”

Sở Văn Lâm muốn nói nhưng lại thôi, chỉ với thân thể này của hắn ta đánh hai tên còn sợ ăn không tiêu, nhưng tốt xấu gì hắn ta cũng muốn cứu cậu, cho nên cậu chỉ ho một tiếng thay đổi cách nói khác: “Đến lúc đó cậu bị thương, không phải sẽ khiến Tống Nhụy lo lắng sao.”

Cố Ngọc Phong nghe xong còn tạm dừng một chút, thanh âm trong gió có chút nhỏ: “Có phải cậu cũng thích Tống Nhụy không?”

Chữ “cũng” này dùng thật hợp lý. Xem ra lúc này Cố Ngọc Phong đã có cảm tình với Tống Nhụy rồi.

Sở Văn Lâm không nói gì, dành đủ không gian cho hắn ta tưởng tượng.

Sau đó dọc theo đường đi đều chìm trong yên lặng.

“Xin lỗi, tôi sẽ không nhường cậu.” Cố Ngọc Phong lái xe đưa cậu đến nơi, nhìn cậu một lát, cuối cùng ném xuống một câu như vậy liền nhấn ga chạy như bay mất.

Sở Văn Lâm yên lặng thở dài, ngồi xe điện ngầm trở về nhà.

Di động trên đường đã hết pin, về đến nhà cắm sạc mới thấy tin nhắn được Thích Dụ gửi đến, là phong cảnh nước N, bây giờ đã tháng 1, nơi đó lại giống như còn đang mùa xuân: “Xin lỗi, bây giờ mới nhìn thấy, cậu bình an đến nơi là tốt rồi.”

——

Một chỗ xa xôi khác trên Trái Đất, lúc này nước N vẫn đang là đêm khuya.

Thích Dụ lại nằm mơ lần nữa.

Lúc này, ngay từ đầu hắn đã không khống chế được thân thể của mình, chỉ có thể dùng ý thức quan sát mọi thứ.

Lúc này mới sáng sớm, Sở Văn Lâm đang xoa tóc rời giường đi đến phòng vệ sinh.

Dường như vừa mới gặp ác mộng, “hắn” trên giường đột nhiên mở mắt nhìn về phía Thích Dụ. Ngay khi hắn cho rằng chính mình bị chính mình phát hiện, “Thích Dụ” đã bình tĩnh đứng lên.

Sở Văn Lâm rửa mặt xong liền lấy một bộ tây trang từ phòng để quần áo ra mặc vào, “hắn” tiến lên khẽ hôn khóe miệng y: “Khi nào trở về?”

“Chắc phải buổi chiều.” Sở Văn Lâm nghĩ nghĩ, chọn một chiếc đồng hồ, “Thích Dụ” lại đè tay cậu lại: “Đổi cái này.”

Dứt lời, “hắn” liền lấy một chiếc đồng hồ màu bạc đeo lên cổ tay Sở Văn Lâm.

Nhìn thấy nó, ý thức Thích Dụ thoáng tạm dừng.

Quà năm mới mà hắn muốn tặng cho Sở Văn Lâm, chính là cái đồng hồ này.

Sở Văn Lâm ngoan ngoãn để hắn đeo lên, sau đó cúi đầu hôn lên môi hắn một cái: “Anh đi đây.”

Nhưng giây tiếp theo, “Thích Dụ” liền thuận thế quấn lên cổ Sở Văn Lâm, dựa trán mình lên trán cậu, thấp giọng nói: “Hôn thêm một cái nữa.”

Sở Văn Lâm cười một chút, ôm eo hắn, cúi đầu hôn lên hắn.

Lúc này, cảm quan của Thích Dụ giống như tương thông với cảm quan của “Thích Dụ” trong mơ, cảm giác được đầu lưỡi Sở Văn Lâm xẹt qua trong miệng hắn, cùng hắn quấn quanh lại chia lìa.

Thích Dụ tỉnh lại khỏi cơn mơ, còn thở dốc một chút.

Ông nội đứng bên ngoài gõ cửa, nhắc nhở hắn phải thức dậy chuẩn bị.

Thích Dụ xốc chăn lên đi đến trước ngăn kéo bên cạnh, mở ra, bên trong chính là chiếc đồng hồ xuất hiện trong mộng kia.

Hắn có chút không phân biệt được – mấy thứ này là mơ hay chính là tương lai.

Nhưng mà, với hắn mà nói đều không khác gì cả.

Cho dù tất cả chỉ là mơ, cũng có thể biến thành hiện thực.