Những Năm Ta Ăn Cơm Mềm Đó

Chương 54.1

Sở Văn Lâm trở lại cửa ký túc xá của mình, vẫn chưa bỏ ý định muốn thử lại lần nữa, nhưng cửa đã bị khóa lại. Ký túc xá ở đây nếu không cầm chìa khóa sẽ không mở cửa được, cho nên có mấy lần cậu quên cầm chìa khóa đều không vào phòng được, nhưng tốt xấu mấy lần đó còn có thể chờ bạn cùng phòng về mở khóa, bây giờ mọi người đều đi rồi, làm sao cậu có thể chờ được. Hơn nữa bây giờ cũng đã khá muộn rồi, cũng không tiện tìm dì gác cổng lấy chìa khóa dự phòng.

“Về phòng đi, bên ngoài lạnh.” Thích Dụ đi tới, kéo cậu về phòng mình.

Sở Văn Lâm còn muốn tắm rửa thay quần áo, thoải mái dễ chịu ngủ một giấc.

Mới nghĩ thôi, đảo mắt đã thấy Thích Dụ lấy một bộ quần áo từ tủ quần áo ra: “Nếu cậu muốn thay quần áo thì dùng tạm của tôi trước đi.”

“Cảm ơn.” Sở Văn Lâm cầm thẻ học sinh và quần áo của Thích Dụ xuống lầu tắm rửa, tắm xong trở về cũng đã gần 9 giờ. Cậu vốn dĩ định lười biếng một chút, nhưng thấy Thích Dụ ngồi trước bàn học, cậu cũng không muốn lãng phí thời gian nên cũng ngồi cạnh hắn: “Cho tớ mượn quyển sách được không?”

Thích Dụ nhìn Sở Văn Lâm đang mặc quần áo của hắn, trong lòng đột nhiên có loại cảm giác khó tả, hắn lấy một quyển sách từ chồng sách chỉnh tề ngăn nắp bên cạnh ra đặt trước mặt Sở Văn Lâm: “Mấy cái tôi đánh dấu đều là đề hay ra, cậu có thể làm mấy cái đó trước.”

Sở Văn Lâm lật ra liền thấy tờ nào cũng bị bút máy khoanh tròn lại, cậu liền lấy một cây bút qua rồi bắt đầu giải đề.

Đề Thích Dụ đánh dấu đều khá khó, cậu làm có chút dốc hết sức, hơn mười một giờ cũng chỉ làm được có bốn đề.

Thích Dụ nhìn thoáng qua bài giải của cậu, chống tay lên lưng ghế của Sở Văn Lâm, dựa gần vai cậu bắt đầu giảng bài cho y nghe.

Thời gian trôi qua từng chút một, đã tới một giờ sáng.

“Cũng muộn rồi, cậu không đi ngủ sao?” Sở Văn Lâm vốn không quá quan tâm tới vụ giờ giấc, buổi tối cậu học bài càng tốt, nhưng lại sợ Thích Dụ vì mình mà lãng phí thời gian.

“Không sao, ngày mai chúng ta có thể ngủ dậy muộn một chút.” Thích Dụ nhấc mắt, chậm rãi nói.

Giảng đến hai giờ, Sở Văn Lâm cuối cùng cũng hiểu rõ mấy đề này. Thích Dụ đứng lên: “Tôi đi rửa mặt, cậu ngủ trước đi.”

Khép sách lại đặt ngay ngắn trên bàn xong, Sở Văn Lâm nhẹ tay đẩy ghế rồi lên giường. Giường Thích Dụ rất mềm, chăn là màu xám nhạt, đắp lên người đặc biệt thoải mái. Chưa nằm được bao lâu, cậu đã ngủ quên mất.

Thích Dụ đi đến mép giường, nhìn Sở Văn Lâm đang ngủ rất thoải mái, liền tắt đèn xốc chăn lên rồi nằm xuống cùng.

Trong ổ chăn cực kỳ ấm áp, cả người Sở Văn Lâm giống như một mặt trời nhỏ, tản ra hơi ấm.

Nhưng giường trong ký túc xá lại quá nhỏ, hai thiếu niên chen chúc bên nhau vẫn có hơi khó duỗi thẳng chân, dường như chỉ cần nhúc nhích một chút thôi là có thể đυ.ng trúng đối phương.

Sở Văn Lâm vốn dĩ đang nằm thẳng, bị hắn chạm vào có hơi nhột, liền nghiêng người đối mặt với Thích Dụ, vươn tay khẽ đặt lên eo hắn.

Chỉ trong một khoảnh khắc kia, hơi thở của Thích Dụ liền dừng lại. Hắn ngẩng đầu lên, mới nhận ra khoảng cách giữa hai người thế nhưng lại gần đến vậy, gần đến mức chỉ cần hắn ngửa đầu, liền có thể hôn Sở Văn Lâm.

Trong bóng đêm không có một tia sáng, nhưng Thích Dụ dường như vẫn có thể thấy môi cậu đang khẽ nhấp, thoáng giương lên một độ cong rất nhỏ.

Hắn cúi đầu, vùi đầu vào vai Sở Văn Lâm, ngửi mùi thơm nhàn nhạt trên người cậu, chậm rãi ngủ say.

Hôm sau Sở Văn Lâm liền tìm dì gác cổng mở cửa, Thích Dụ đứng ở cửa nhìn cậu vô cùng vui vẻ, vừa tiễn người rời khỏi phòng, một lát sau cậu liền cầm quần áo đưa qua.

“Cậu đã giặt sạch rồi?” Thích Dụ duỗi tay nhận đồ, quần áo còn vương chút hơi nóng, nhìn qua như mới được lấy ra khỏi l*иg sấy vậy.

“Đúng vậy, đã giặt sạch rồi.”

Thích Dụ cúi đầu xuống, không nói gì nữa: “Hai ngày nay tôi ở ký túc xá, cậu có thể ghé qua.”

“Vậy hả, đợi tớ lấy mấy quyển sách liền qua.”

Dù sao một người ôn tập cũng không có hiệu quả, còn dễ mệt rã rời.

Hai người ngồi trước bàn, sát vai nhau học tập một ngày.

Buổi tối Sở Văn Lâm phải về ký túc xá, Thích Dụ lại tiến lên đóng cửa phòng lại: “Tối nay cũng ngủ lại đây đi, đừng đi qua đi lại nhiều.”

“… Ò.” Đột nhiên trong đầu Sở Văn Lâm có một loại cảm giác kỳ quái quen thuộc, nhưng cũng không thể nói rõ ràng. Cậu rửa mặt nằm lên giường xong cũng liền quên mất.

———

Nhờ có sự trợ giúp từ Thích Dụ và nỗ lực không ngừng của cậu, Sở Văn Lâm thành công vào top 10, thành tích này thi Nam đại cũng không kém nhiều lắm.

Tới lúc này, cũng đã sắp đến Tết Âm Lịch.

“Các em ăn Tết cũng phải chú ý an toàn đó, không được đến mấy chỗ nguy hiểm chơi, cũng không được ăn uống thả cửa, nhớ rõ ôn tập nữa. Mấy thứ vô bổ khác cô cũng không nói nữa, chúc các em năm mới vui vẻ, sang năm đạt được thành tích tốt.”

“Cảm ơn cô ạ———”

Sở Văn Lâm vừa thu dọn đồ đạc, vừa hỏi Thích Dụ đang đứng cạnh: “Hôm nay cậu phải đi rồi sao?”

Nghe nói hắn phải tham gia một cuộc hội đàm học thuật gì đó, là ông nội Thích Dụ được mời.

“Đúng vậy, đợi chút nữa phải lên máy bay.”

“Vậy chúc cậu thuận buồm xuôi gió, đợi cậu về tớ tặng cậu quà mừng năm mới nhé.”

“Ừm. Tôi sẽ về nhanh thôi.” Thích Dụ nhìn Sở Văn Lâm vừa vẫy tay tạm biệt hắn vừa rời đi, lúc này mới đứng lên gọi điện cho ông nội.

———