Editor&beta: Helen
---------
“Làm sao vậy?” Thấy Vẫn Lạc mãi không nói chuyện, Truy Phong không nhịn được lên tiếng dò hỏi.
Sắc mặt Vân Lạc nghiêm trọng, không nói một lời rời đi.
“Gì vậy!” Truy Phong còn cho rằng có thể lấy được tin tức từ phía đối phương, ai ngờ đối phương nói đến là đến, nói đi là đi, cực kỳ dứt khoát.
Bỗng nhiên, sắc mặt anh ta cứng đờ. Sau khi người này đi vào chỉ tùy tiện kiểm tra vài đôi giày, có lẽ không phải là đi ngang qua? Phát hiện khó tìm thấy manh mối, trong phòng lại có người chơi khác, vì thế lựa chọn rời đi, đi đến phòng trống không có ai?
Truy Phong, “……”
Càng nghĩ càng cảm thấy đây là chân tướng.
“Còn cho rằng đây là cao thủ, thì ra chỉ là kẻ nghèo.” Lẩm bẩm một câu, Truy Phong tiếp tục vùi đầu vào công việc.
****
Sau khi rời khỏi phòng số 2 bên phải, Vân Lạc đi đến phòng số 1 bên trái.
Vừa vào cửa liền thấy, trong phòng có vài cái tủ, bên trong treo đầy quần. Nhìn lướt qua, liền biết số lượng tầm hơn 100 chiếc.
Mà vẻ mặt Liệt Nhật Đương Không cực kỳ buồn bực, cực khổ mà gỡ từng cái quần xuống, tiến hành tìm kiếm.
Vân Lạc than nhẹ một tiếng, lặng lẽ lùi lại. Sau đó, cô đi đến phòng số 2 bên trái.
Cửa phòng vừa mở ra, xuất hiện trước mặt cô là hơn 100 cái áo khoác. Từng cái được treo chỉnh tề trong tủ quần áo, số lượng nhiều đến mức đủ để khiến người chơi tuyệt vọng.
Đến lúc này, cuối cùng Vân Lạc cũng rõ ràng trò chơi này là như thế nào.
Bốn phòng, phân biệt lấp đày bởi trang phục, vật phẩm và trang sức. Manh mối giấu ở bên trên vật phẩm, đòi hỏi người chơi mất rất nhiều thời gian để tìm kiếm.
Nếu như không may có thiếu xót, bỏ lỡ manh mối, phải lục xoát lại lần nữa sẽ tốn càng nhiều thời gian và công sức.
Nhưng dù là tìm được manh mối trong phòng thì người chơi cũng rất khó để đoán ra nơi BOSS trốn. Bởi vì với một thông tin lại thường có đến vài cái đồ vật phù hợp yêu cầu. Chỉ có cách tìm được nhiều manh mối hơn, mới có thể tìm được vật phẩm chính xác.
Nhưng mà hiện thực là, trừ phi có vận may nghịch thiên, nếu không kiểm tra hết một phòng phải mất 30 đế 40 phút. Không kịp chờ đến lúc đi kiểm tra phòng khác thì buổi sáng đầu tiên đã trôi qua.
Nếu ban ngày không thể tìm đủ thông tin, để phân tích ra đáp án chính xác, thì đến buổi tối cảnh tượng sẽ lại thay đổi, tạo ra manh mối mới.
Mặt khác, nơi BOSS trốn cũng chỉ giới hạn trong ngày, một khi sang ngày mới, tất cả phải làm lại từ đầu.
Nếu không phải cô tay chân nhanh nhẹn, kiểm tra xong hai phòng, vận khí cũng không tồi, tìm được manh mối có quan hệ với nơi BOSS đang trốn, không thì đừng nói qua màn, mà đến phó bản này là như thế nào cũng không hiểu.
Đồng thời, rốt cuộc Vân Lạc cũng hiểu vì sao BOSS lại nhấn mạnh rằng không được giúp người chơi khác tìm thấy nó. Bản thân là người trong cuộc, nếu không có người khác nhắc nhờ, chính là một bi kịch.
Có lẽ Babylon muốn cùng người chơi chơi thật tốt, bởi vậy không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy.
Nghĩ vậy, Vân Lạc không nhịn được sinh ra đồng tình với những người chơi khác.
Nhưng mà đồng tình thì đồng tình, cô cũng không có tính toán nhúng tay vào. Trong trò chơi vốn dĩ sẽ có nhiều trải nghiệm khác nhau.
Suy xét đến BOSS Babylon đam mê chơi trốn tìm, hơn nữa mỗi ngày thay đổi một vị trí, Vân Lạc suy đoán, nếu có thể đoán đúng cả 3 lần, hẳn là có thể lấy được đạo cụ.
Quét mắt nhìn một phòng chất đầy áo khoác, cô vén tay áo lên, nhận mệnh mà bắt đầu tìm kiếm.
****
Đêm tối qua đi, ban ngày lại đến.
Buổi sáng ngày đầu tiên, Bell đã xem xét 60-70 cái balo. Buổi tối cùng ngày, cô đã kiểm tra xong đống còn lại, tổng cộng tìm được ba manh mối. Phân biệt là “Babylon thường xuyên chơi ở phòng khách”, “Nơi ẩn nấp cố chất liệu tốt”, “Babylon bị bao quanh bởi màu đỏ”.
Bell không hề biết BOSS đã dời đi, trong lòng tràn đầy vui sướиɠ, trong lòng nghĩ cuối cùng cũng kiểm tra xong rồi!
Công việc buồn tẻ rất dễ khiến người ta cảm thấy phiền chán. Cô ta ngáp một cái, chậm rì rì đi ra khỏi phòng.
Trong phòng khách, Liệt Nhật Đương Không cùng Truy Phong đứng ở cạnh nhau, nhỏ giọng bàn bạc.
Truy Phong là bộ dạng lão thần, “Muốn hợp tác? Được thôi, manh mối dùng chung, anh nói trước.”
Liệt Nhật Đương Không kiên quyết cự tuyệt, “Nhỡ đâu tôi nói xong, anh chơi xấu thì phải làm sao bây giờ?”
“Người chơi cùng phó bản, có thể tin tưởng nhau chút được không?” Truy Phong vạn phần bất đắc dĩ.
“Không thể.” Liệt Nhật Đương Không lạnh mặt, cũng kiên trì, “Anh nói trước.”
“Tôi không làm.” Truy Phong không chút do dự cự tuyệt.
Hai người cãi qua cãi lại, nhưng không ai chịu nhượng bộ. Thời gian trôi qua từng phút từng giây, cục diện không thể cầm cự được nữa.
Cuối cùng, Liệt Nhật Đương Không đề nghị, “Chúng ta lấy bút, viết manh mối ra, sau đó trao đổi. Như thế là được phải không?”
Truy Phong nghĩ nghĩ, sau đó đáp ứng.
Mở ngăn kéo ra, bên trong có cả giấy và bút đen.
Hai người ngồi ở phía trước bàn ăn, tránh nhìn vào chữ viết của đối phương.
Liệt Nhật Đương Không cầm lấy bút đen, hơi có chút do dự. Anh ta nắm giữ vài manh mối, nên dùng cái nào làm trao đổi đây? Tốt nhất là sau khi trao đổi đối phương vẫn không thể hiểu ra, mà anh ta lại thông suốt, thuận lợi tìm ra đáp án chính xác.
Cân nhắc một lát, anh ta cuối cùng cũng hạ bút.
Bên kia, ánh mắt Truy Phong hơi lóe, nảy ra ý hay.
Chỉ chốc lát sau, hai người gần như đồng thời dừng bút.
“Trao đổi đi.” Truy Phong đem tờ giấy có viết manh mối gấp vào, niết ở đầu ngón tay.
Liệt Nhật Đương Không đứng ở đối diện, đem tờ giấy gấp lại cầm ở trên tay, cảnh giác dò hỏi, “Đổi như thế nào?”
Bộ dáng kia, rất giống là muốn lừa gạt anh ta.
Truy Phong nghĩ nghĩ, đề nghị nói, “Phòng ngừa có người chơi xấu, ném giấy trên mặt đất đi.”
Liệt Nhật Đương Không trầm tư một lát, cảm thấy cũng được, gật đầu đồng ý, “Được.”
Vì thế hai người bọn họ một bên chậm rãi ngồi xổm xuống, đem trang giấy ném lên trên mặt đất, một bên âm thầm chú ý tới hành động của đối phương.
Nhưng sau khi ném tờ giấy trên mặt đất, cả hai người đều không hẹn mà cùng đè ngón tay lên tơ giấy, sợ đối phương đánh lén.
Chờ ý thức được hành vi của nhau, Liệt Nhật Đương Không lập tức không còn gì để nói cười ra tiếng, “Sắp thương lượng được 10 phút rồi, thế nhưng một manh mối cũng chưa trao đổi thành công. Nếu không muốn trao đổi sao phải lãng phí thời gian? Còn không bằng từng người vào phòng tìm manh mối.”
“Muốn đổi, nhưng không phải là do không hợp nhau sao?” Truy Phong đầy mặt vô tội, thậm chí còn lén lút đạp một cái, “Nếu anh chịu nhường một bước, đem manh mối của anh nói ra thì đã sớm xong việc rồi.”
Liệt Nhật Đương Không sờ sờ cái mũi, không hé răng. Thôi đi, hai người tính tình giống nhau, đừng ai chê ai.
Anh ta lười nói lời vô nghĩ, liên tục thúc giục, “Nhanh chóng trao đổi, đổi xong rồi còn phải phân tích.”
Có lẽ là hai người đều không muốn lãng phí thêm thời gian, lần này, trao đổi thuận lợi hoàn thành.
Sau khí Truy Phong bắt được tờ sau, lập tức mở ra xem. Chỉ thấy bên trong viết, “Trong khi chơi kéo búa bao, hiệp thứ hai Babylon thích ra bao.”
Nhắc nhở của trò chơi sao? Ánh mắt anh ra hiện lên vẻ suy tư.
Đúng lúc này, bên cạnh vang lên một tiếng quát lớn, “Mẹ nó! Anh viết cái này là có ý gì?”
Liệt Nhật Đương Không giận dữ, hận không thể xông tới PK.
Chỉ thấy tờ giấy trong tay anh ta cầm cái tờ giấy, mặt trên viết, “Lòng phòng bị người khác không thể không có.”
Mất công trao đổi manh mối cuối cùng lấy lại manh mối như lời “Nhắc nhở”, ngay lập tức Liệt Nhật Đương Không muốn nổi giận.
Truy Phong lùi liền tiếp vài bước, trong miệng lại nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nhanh chóng nói, “Chỉ là ngừa vạn nhất. Tôi chỉ muốn bảo đảm mình không bị lừa, không muốn mình không lấy được manh mối. Hiện tại liền nói cho anh, BOSS Babylon trốn ở phòng khách.”
“Thật sao?” Liệt Nhật Đương Không nửa tin nửa ngờ. Thật sự là tên Truy Phong này không đáng tin cậy, mức độ tin tưởng không cao.
“Tôi cũng đã lấy được manh mối còn lừa anh làm gì?” Truy Phong bĩu môi, không chút để ý nói, “Nếu tôi cố ý lật lọng, trực tiếp bỏ qua ảnh là được, dù sao người chơi trong cùng phó bản không thể tấn công lần nhau.”
Sắc mặt Liệt Nhật Đương Không thoáng hòa hoãn. Anh ta nghĩ một lát, cảm thấy nói như vậy cũng có đạo lý.
Tạm dừng một lát, Truy Phong không quá yên tâm mà dò hỏi, “Anh sẽ không viết manh mối giả, cố ý khiến tôi đi lầm đường đâu phải không?”
Liệt Nhật Đương Không liếc mắt, khinh thường nói, “Anh nghĩ tôi là anh sao?”
Truy Phong nghĩ lạo, cũng đúng, việc này không lừa được người khác. Ngày đầu tiên anh ta chơi kéo búa bao với Boss, hiệp thứ 2 Boss chính xác đã ra bao.
Hai người đứng ở trong góc, từng người phân tích manh mối ma mình có, dần dần lâm vào suy nghĩ sâu xa.
Bell ở bên cạnh nhìn trong chốc lát, hoàn toàn không còn lời gì để nói.
Hai ngươi này tôi gạt anh, anh lừa tôi, ầm ĩ mất 10 phút, kết quả lại chỉ đổi được một manh mối. Thời gian này mà đi kiểm tra phòng thì cũng đủ tìm ra manh mối rồi. Hơn hết còn là 100% chính xác, không lo bị lừa.
Lắc lắc đầu, Bell không còn hy vọng gì với chỉ số thông minh của động đội trong cùng phó bản.
Cô bước đến gần hai người, âm lượng không cao không thấp, “Vân Lạc đã qua màn, hai người các anh vẫn còn ở đây lừa gạt lẫn nhau sao?”
Liệt Nhật Đương Không, “……”
Truy Phong, “……”
Mọi người đều biết, một phó bản chỉ có một người người chơi / đoàn đội đạt được đánh giá A. Những người qua màn sau dù có biểu hiện xuất sắc đến thế nào cùng lắm chỉ đạt đánh giá B.
Liệt Nhật Đương Không biểu tình vô tội, “Vân Lạc? Là người chơi thứ 4 phải không? Tôi chỉ thấy cô ấy lúc vào phó bản, sau đó không gặp lại, không biết cô ấy đã thông quan.”
Khóe miệng Truy Phong mím chắt, thật ra anh ta từng gặp Vân Lạc, còn phát hiện ra hành vi của đối phương rất quỷ dị, chỉ là chưa từng nghĩ đến trường hợp cô ấy đã qua màn kia.
Hiện giờ bị nhắc nhở, anh ta lập tức nhận ra điểm không thích hợp —— giá trị sinh mệnh của Vân Lạc là y nguyên, một chút cũng không bị trừ. Đúng là không bình thường.
Ngay sau đó, Bell chậm rãi nói, “Người thứ nhất đã xác định, chúng ta còn cãi nhau nữa cũng không có ý nghĩa gì cả, hợp tác qua màn đi?”
Truy Phong nhỏ giọng nói thầm, “Nếu biết vị trí thứ nhất đã sớm bị cướp mất thì mình đã không làm việc mù quáng như vậy.”
“Được rồi hiện tại hợp tác cũng không muộn.” Liệt Nhật Đương Không quyết định không so đo hiềm khích trước đây, “Chúng ta cùng nói ra manh mối, tập hợp trí tuệ của mọi người, cùng nhau qua màn.”
Nhưng chỉ vừa tiến về phía Bell được hai bước, anh ta liền dừng lại, đột nhiên ngẩng đầu, hoài nghi nói, “Đây không phải một phương pháp lừa mới đấy chứ, cố ý lừa người chơi khác để lấy manh mối sao?”
Cẩn thận nghĩ lại, phó bản độ khó bình thường, một ngày qua màn, sao có thể? Hơn nữa người chơi tên Vân Lạc …… A! Người kia là người chơi cấp 2 duy nhất trong 4 người!
Liệt Nhật Đương Không càng nghĩ càng hoảng hốt, nhịn không được lùi lại về góc.
Một bên Bell trong lòng thầm than, tạo niềm tin với người này cũng thật khó. Một bên bình tĩnh nói, “Tôi không lừa anh. Vân Lạc vẫn còn ở trong phó bản, nếu không tin anh có thể điều tra từng phòng, tự mình đi xem từng phòng một.”
Rất ngoài ý muốn, lúc này Truy Phong phụ họa nói, “Buổi tối đầu tiên tôi đã gặp qua Vân Lạc, máu còn nguyên, không hề bị thương.”
“Lúc ấy tôi vội vàng tìm kiếm manh mối, không để trong lòng. Hiện tại ghĩ lại, thật sự rất không thích hợp.”
“Buổi tối đầu tiên, người chơi cùng BOSS chơi kéo búa bao và chơi trốn tìm, sao có thể không bị tổn hại chút nào? Tôi chỉ có một lý giải duy nhất, cô ấy qua màn.”
Nói đến đây, Truy Phong rất là ảo não. Lẽ ra anh ta mới là người đầu tiên qua màn mới đúng, không biết xảy ra vấn đề ở chỗ nào, thế mà trả lời sai!
Liệt Nhật Đương Không bị lừa đến sợ, thà rằng điều tra từng phòng, cũng muốn tự mình nhìn thấy kỳ tích người chơi còn nguyên máu đã qua màn.
Tiến vào phòng số 2 bên trai, anh ta nhìn thấy giá trị sinh mệnh của Vân Lạc vẫn đầy 200, đang kiểm tra áo khóa, lúc này mới yên lòng, lặng yên không một tiếng động quay về phòng khách, cũng trịnh trọng đồng ý, “Được, chúng ta hợp tác đi.”
Bell vừa định nói chuyện, lại bị Truy Phong chặn lời. Anh ta ngạc nhiên nói, “Không đúng, Vân Lạc đã qua màn, cô ấy vẫn ở lại phó bản, không phải trực tiếp hỏi cô ấy đáp án là được rồi sao?”
Bell thập phần bất đắc dĩ, “Tôi hỏi rồi, cô ấy không chịu nói, bảo tự mình đi tìm manh mối mà phân tích.”
Nghe vậy, Truy Phong cảm thất vọng, đành phải bỏ đi ý định đi đường tắt.