Thôn Thạch Đầu nằm ở khu vực xa xôi hẻo lánh, đã biết bao nhiêu năm cũng chưa có khác từ nơi khác đến. Người dân trong dân thuần phác, thú thê kén chồng cũng không cách xa thôn ngoài 10km. Tuy nói chuyện hàng xóm không dấu giếm được nhau, nhưng nếu thật sự muốn giấu cũng không khó.
Ngân Hoàn bị những người này dọa sợ, ngày hôm đó ở gần bờ hồ, hắn bị đ* dục tiên dục tử không nói, sau khi mặt trời xuống núi, năm nam nhân kia đem hắn cùng với hắc lang mang đi, đem hắn nhốt tại một khu nhà hoang phế xa xôi, hạ quyết tâm không cho hắn chạy thoát. Ngân Hoàn nhìn xung quanh tối như mực, trong phòng không có cửa sô nên bên ngoài là ngày hay đêm cũng không biết, đừng nói là chạy trốn, ngay cả ăn hắn cũng không dám.
Năm thợ săn cường tráng đem hắc lang mang về thôn, chiến công lớn làm cho bốn phía dân làng chúc mừng, không bao lâu sau liền quên đi tiểu yêu tinh.
Đợi đến lúc một người thợ săn nhớ đến chuyện này, đã là hai ngày sau. Hắn cũng có chút tâm tư, đã đến tuổi này, ban đêm ở cùng lão bà cũng không có thân mật, ban ngày thì phụ trách sinh kế, sắp đến mùa đông còn phải dự trữ lương thực, nên hắn cũng không nói cho ai biết, một mình đi đến căn nhà nhỏ kia.
Vừa mở cửa ra liền thấy một thiếu niên gầy yếu nằm cuộn mình ở một góc sáng sủa. Thợ săn lúc này mới nhớ đến, may mà bây giờ là đầu thu, gian phòng này cũng không lạnh lẽo. Lúc đó bọn họ khá gấp, ngay cả chăn, giường cũng không lưu lại.
Tiểu yêu tinh tựa hồ bị ánh mặt trời kí©ɧ ŧɧí©ɧ khó chịu, nghiên mặt muốn tránh né, nhưng mặc dù phòng ốc không nhỏ nhưng lại trống rỗng nên tránh không thoát khỏi ánh nắng. Thợ săn chỉ nhìn thấy tiểu yêu tinh nghiêng mặt, nhíu mi, lông mi không ngừng co rúm lại, tạo ra một cảnh mê hoặc lòng người. Thiếu niên vẫn trần trụi toàn thân như trước, nhìn yêu dã dụ hoặc.
Hắn đóng cửa lại, tựa hồ nghe đến tiểu yêu tinh kêu một tiếng sợ hãi, hắn rót ma lực mở ra ma pháp đăng. Bọn họ tuy rằng là một đám thợ nhỏ nhoi, nhưng cũng có chút tài mọn, mọi người đều có chút ma lực để thắp ma pháp đăng. Ánh sáng nhu hoà theo thuỷ tinh cầu phát tán ra, chiếu vào thân thể tiểu yêu tinh, cái mông vểnh vểnh lên nhìn cực kì xinh đẹp.
Thợ săn nhìn nhìn thiếu niên lui ở góc tường sợ hãi nhìn mình, khoé môi cong lên bước qua, nâng cằm hắn lên, nói “Ngươi có tên không?”
Yêu tinh nháy mắt mấy cái, đồng tử màu bạc có chút mờ mịt “Có, ta tên Ngân Hoàn” Thợ săn híp mắt, tay đã bắt đầu vuốt va thân thể thiếu niên. Làn da giống như tơ lụa, hắn vừa đυ.ng vào thì nhẹ nhàng co rúm lại, xúc cảm tuyệt vời bất khả tư nghị.
“Ngân Hoàn sao? Đã hai ngày ngươi chưa ăn gì, có đói bụng không?” Thợ săn xoa bóp đầṳ ѵú đã hơi trướng đại, khoái trá nhìn mắt phượng của tiểu yêu tinh nhuộm đầy thuỷ khí.
“Đói…” Ngân Hoàn đáng thương khóc nức nở, tay nắm quần áo của nam nhân “Không phải hai ngày, đã năm ngày rồi chưa ăn gì” Không nhắc đến thì không sao, vừa nhắc tới thì Ngân Hoàn cảm thấy trong bụng trống rỗng.
Ánh mắt thợ săn loé loé, năm ngày chưa ăn gì, khẳng định không phải là người. Điều này càng được khẳng định chắc chắn, thợ săn cười đem hai chân Ngân Hoàn banh ra, tiểu kê kê rụt rè còn chưa phát dục lộ ra trước mắt. “Lại nói bậy, hai ngày trước không phải 5 nam nhân chúng ta đã uy ngươi ăn no sao? Như thế nào, hai ngày không gặp ngươi rất nhớ chúng ta phải không?”
Ngân Hoàn run rẩy thân thể, cắn môi “Không có… Ta, không phải…”
“Sao? Định phủ nhận sao. Nhưng ta nhớ ngày hôm đó ngươi dùng sức lắc lắc mông cầu chúng ta đ* ngươi mà!” Thợ săn cười tủm tỉm nói “Thật đáng tiếc, hôm nay chỉ có một người, Ngân Hoàn không biết có được thoả mãn không đây?”
Vừa dứt lời, thân thể Ngân Hoàn bắt đầu run rẩy “Không, không cần…” Cảm giác đau đớn như bị xé rách còn có cơ thể giống như không phải là của mình, không ngừng truyền đến cảm giác tê dại… Hết thảy những điều này làm Ngân Hoàn không thể chịu được. “A, ngượng ngùng, ngươi không có quyền lựa chọn… Yên tâm, ta sẽ hảo hảo yêu thương ngươi. Ngươi xem, cái miệng nhỏ phía trên nói không cần nhưng phía dưới lại cơ khát đại nhục bổng của ta đến chảy nước miếng.”
Thợ săn cười hì hì [ “cười hì hì” =)) ] đem ngón tay sáp nhập vào hậu huyệt, quả nhiên bên trong đã ẩm ướt hết, tiếng nước tư tư da^ʍ mĩ không thể chịu nổi . Hắn thuần thục cởi ra quần áo dư thừa trên người, hai tay duỗi ra ôm Ngân Hoàn vào lòng, không có chuẩn bị trước mà ngay lập tức đâm vào hoa huyệt mềm mại đầy co dãn. Vách tường ấm nóng chặt chẽ bao vây lấy hắn, chất dịch huyệt động phân bố ra có tác dụng bôi trơn. Tuy rằng cơ thể bị nhét vào dị vật làm Ngân Hoàn cảm thấy không khoẻ nhưng rất nhanh hắn đã bị du͙© vọиɠ trong cơ thế bốc lên bao phủ.
Cảm giác trướng đau tuy rằng khó chịu nhưng làm cho Ngân Hoàn cảm thấy được lấp đầy, hạ thể mỗi một nếp uốn đều được kéo căng bằng phẳng.
Thợ săn tuy rằng tuổi còn trẻ nhưng kinh nghiệm cũng không ít, rất nhanh liền dễ dàng tìm thấy điểm mẫn cảm trong cơ thể Ngân Hoàn, mặc dù có chút kinh ngạc vì chỗ đó vị trí dễ dàng đυ.ng vô, trong lòng nghĩ vật nhỏ này quả nhiên sinh ra để người khác đ* nhưng lại không chút lưu tình dùng sức công kích chỗ kia. Cảm giác mãnh liệt tê dại làm cho Ngân Hoàn lớn tiếng la hoảng lên. Cảm giác này chưa từng trải nghiệm qua, kɧoáı ©ảʍ chạy khắp cơ thể làm hắn không khỏi run lên, ngón chân co lại, duỗi thẳng chân dài.
“Tiểu yêu tinh… Ngươi sáp ta thật chặt…” Thợ săn không nghĩ đến Ngân Hoàn sẽ phản ứng dữ dội như vậy, tràng vách tường mềm lại co rút lại mυ'ŧ nhục bổng của hắn đã muốn chết, làm hắn muốn bắn ngay lập tức luôn vậy. Giống như đang bay ở trên trời, kɧoáı ©ảʍ từng đợt mãnh liệt truyền đến. Cắn răng, hắn tiếp tục kí©ɧ ŧɧí©ɧ chỗ kia vài cái, cuối cùng trong tiếng thét chói tai của Ngân Hoàn bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Sau khi làʍ t̠ìиɦ, thợ săn thở dốc vài cái, hai cánh tay như như thanh sắt vắt ngang trước ngực làm Ngân Hoàn không thể đào thoát. Hạ thể cường tráng còn ở trong cơ thể Ngân Hoàn lại bắt đầu rục rịch.
“Thoải mái không?” Thợ săn hôn mái tóc dài màu bạc, xúc cảm giống tơ lụa, mê người như chủ nhân của nó. Tay hắn cũng không an phận, xoa bóp điểm anh đào đã sưng đỏ trước ngực Ngân Hoàn.
Núʍ ѵú tựa hồ càng thêm mẫn cảm…
Rất nhanh Ngân Hoàn đã bị cảm giác này mê mụi đầu óc. Ngân Hoàn nằm trong lòng ngực của thợ săn, vòng eo mảnh khảnh bị thợ săn gắt gao kiềm trụ, hai chân dài bủn rủn đặt trên sàn nhà.
Ngân Hoàn cắn môi, cảm thấy nếu như mình nói ra sự thật thì thật sự rất…
“Huh?” Thợ săn nheo mắt, tựa hồ mất kiên nhẫn không vừa lòng, thô bạo dùng sức đỉnh một cái làm cả người Ngân hoàn run rẩy.
“A… Thoải mái…” Ngân Hoàn vội vàng đón ý hùa theo nói.
Thợ săn cười “Vậy là tốt rồi”.