Người thợ săn cuối đầu xuống, giả bộ ngạc nhiên nhìn đầṳ ѵú hồng diễm sung huyết, trêu đùa “Tiểu núʍ ѵú của ngươi trướng giống như nữ nhân, không biết có sữa hay không đâu?”
Trên thực tế, nếu không phải trong thời điểm mang thai, nữ nhân cũng sẽ không có sữa.
Nhưng Ngân Hoàn chỉ mới mười ba tuổi nên không biết điều này. Hắn bất an run run nhìn người thợ săn đang tươi cười bỡn cợt, nói, “Ta, ta không phải nữ nhân…”
“A, mặc dù ngươi không phải nữ nhân nhưng nếu so sánh thì cơ thể ngươi càng thêm mê người, thoải mái hơn.” Thợ săn nói xong, cúi đầu xuống bắt đầu mυ'ŧ một nhũ hoa của Ngân Hoàn.
“A… Không cần… A!” Ngân Hoàn bị đè nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, hai đùi tách ra, trường thương còn trong cơ thể hắn lại bắt đầu chiến đấu anh dũng. Thợ săn chôn đầu trong ngực hắn, không ngừng dùng răng nanh cắn cắи ʍút̼ mυ'ŧ liếʍ liếʍ điểm sưng đỏ.
“Ngô… Ngô, a… A…”
Dần dần, Ngân Hoàn cảm thấy đầṳ ѵú bị vắng vẻ bên kia cũng bắt đầu khát vọng muốn bị chà đạp, hắn thành thật nói ra mong muốn của mình. Thợ sơn cười hì hi cắn thêm một cái núʍ ѵú đang ngậm trong miệng rồi bắt đầu trêu đùa bên kia.
Bàn tay to thô ráp không ngừng xoa bóp đầṳ ѵú đã dựng thẳng, làm cho Ngân hoàn cảm nhận được một loại kɧoáı ©ảʍ khó gọi tên. Hắn kìm lòng không được ôm đầu thợ săn. Thân hình mềm mại như rắn nước vòng đôi chân dài quanh thắt lưng cường tráng, không ngừng đón ý hùa theo dao động của nam nhân.
Không biết kɧoáı ©ảʍ tê dại đã kéo dài bao lâu, Ngân hoàn dàn dần cảm nhận được một cảm giác sưng trướng khác truyền đến từ cặp nhũ hoa càng lúc càng mẫn cảm, như càng khát cầu, như muốn phóng thích cái gì, muốn nam nhân càng mãnh liệt yêu thương mình hơn.
“A, ta muốn… Không cần… Muốn ra…”
Lời nói đứt quãng phát ra từ đôi môi hồng diễm, thợ săn ngẩng đầu lên, chỉ thấy tiểu yêu tinh mắt phương mê ly, hai má hồng hồng, đôi mắt hàm chưa vô số tình ý, tiếng rêи ɾỉ mềm nhuyễn khẽ vang lên, đánh sâu vào lòng hắn.
Ngay lúc hạ thể chạm đến điểm mẫn cảm của tiểu yêu tinh, nam nhân chỉ cảm thấy cổ họng nóng lên, một mùi thơm nồng đậm lạ lùng chiếm hết ngũ quan của hắn. Ngân Hoàn hét to một tiếng, bắn đi ra.
Nam nhân ngơ ngẩn dừng trong chốc lát… Lấy hai tay sờ sờ núʍ ѵú, ẩm ướt đầy sữa trắng, mịn mịn, mùi thơm mê người truyền vào mũi, giống như là thuốc phiện, làm cho người ta hưng phấn. Miệng mυ'ŧ một cái, Ngân Hoàn lại rêи ɾỉ, âm thanh còn dâʍ ɭσạи, mê hồn hơn lúc nãy, lộ ra vẻ yêu hoặc lòng người. Dòng sữa ngọt trào trôi vào trong miệng, người thợ săn chỉ cảm thấy toàn thân cao thấp không chỗ nào không sảng khoái, hưng phấn muốn chết.
Sau nữa ngày, âm thanh rụt rè mềm mại truyền đến “Ta… Ta làm sao vậy?”
Nam nhân cảm nhận được bên trong hoa huyệt càng lúc càng nóng ẩm, bao lấy thứ cực đại của mình, giống như đang mυ'ŧ vào. Hắn như bị lên dây cót, đột nhiên dùng sức đâm vô, làm cơ thể Ngân Hoàn bao lấy càng chặt, như bạch tuộc bám vào người hắn. Miệng mắng “Ngươi là một tiểu yêu tinh, cư nhiên thật sự có sữa” Hắn lại dùng sức mυ'ŧ vào, mùi thơm lan toả, cả người dục hoả tán loạn.
Ngân Hoàn còn chút sợ hãi nhưng mới bị hấp một chút, lý trí cũng như dòng sữa kia rời khỏi hắn. Ngân Hoàn rêи ɾỉ liên tục, ân ân a a, kɧoáı ©ảʍ ngập đầu. Hắn giống như bị nghiện tìиɧ ɖu͙©, khóc nức nở muốn nam nhân càng làm hắn, thậm chí còn tự nói ra lời dâʍ đãиɠ “A… Nhanh chút, ta muốn, hảo muốn a… Ngân Hoàn muốn, muốn bị ngươi đυ. chết…”
Nếu là nhân nhân, nghe xong loại lời nói này đều nhịn không được. Thợ săn nghe vậy dục hoả bốc người, dùng lực mạnh nhất đâm vào điểm mẫn cảm, trong đầu chỉ biết tiếng nước đang vang vọng trong tai là âm thanh tuyệt vời nhất trên đời. Nam nhân một bên cố gắng lao động, một bên hỏi “Tiểu yêu tinh, có thích bị ta làm mông ngươi không? Huh?”
Cái gì làm làm mông? Ngân Hoàn không hiểu muốn hỏi nhưng chưa kịp mở miệng đã bị đại lực va chạm phá lý trí thành từng mảnh nhỏ, chỉ có thể thuận theo “Thích a… Ngân Hoàn, rất thích…”
Lúc tỉnh lại, Ngân Hoàn đang nằm trên chiếc giường mềm mại sạch sẽ. Hắn vô ý thức cọ cọ đầṳ ѵú có chút trướng đại… Không đúng!
Mọi thứ đều không đúng!
Phía dưới dạ thân đau đớn giống như bị xé rách, hai cái đùi nhuyễn giống mì sợi, phần eo bủn rủn vô lực. Những cảm giác này đối với hắn cũng không xa lạ, hai ngày trước cũng vậy. Nhưng mà…
Chỉ cần ma sát vào cái chăn có chút thô ráp, Ngân Hoàn ngay lập tức cảm nhận được đầṳ ѵú truyền đến cảm giác tê dại, làm hắn nhịn không được rêи ɾỉ lên cho dù trong phòng không có ai, tối như mực và chỉ có mình hắn [cho dù không ai nghe]. Hai điểm hồng anh mẫn cảm dị thường, chỉ cần ma sát một chút là sẽ trướng đại, cảm giác tê dại làm cả người run lên. Ngân Hoàn khát khao muốn người khác tiết ngoạn cơ thể hắn. Mà sau khi hai đầṳ ѵú đã sưng lên bị đυ.ng vô thì càng khó nhịn, cảm giác tê dại không dịu xuống mà ngược lại càng nghiêm trọng. Hắn không ngừng ma sát, thô bạo chà đạp thân thể chính mình. Cuối cùng hắn chỉ có thể cố gắng nhịn lại…
Nhưng mà chỉ cần nhẹ nhàng lắc eo sẽ cảm nhận được phần eo mẫn cảm truyền đến khát vọng muốn bị người khác lấp đầy, bị kiềm chế, bị giam cầm.
Tuy không nhìn thấy hậu huyệt nhưng Ngân Hoàn biết cảnh tượng sẽ da^ʍ mỹ đến cực điểm. Bởi vì chỉ cần vặn vẹo một chút hậu huyệt đã phân bố ra da^ʍ thuỷ trắng mịn, cặp đùi truyền đến cảm giác ẩm ướt dính nị. Khát vọng quen thuộc này, hắn biết mình muốn cái gì. Nhưng điều này lại làm Ngân Hoàn tuyệt vọng, tuy rằng biết khi đắm chìm trong vực sâu tìиɧ ɖu͙© thì không thể quay lại nhưng hắn không có lựa chọn. Nơi sâu nhất trong thân thể muốn bị người khác tách ra, bị nam nhân hung hăng chà đạp. Biết được thân thể mình không đúng, Ngân Hoàn càng thêm thống khổ. Tê dại, ngứa, cảm giác từ truyền lên não hoa huyệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh hắn. Ngân Hoàn hoài nghi nếu bây giờ đứng lên thì da^ʍ thuỷ có lẽ sẽ chảy xuống. Hoa huyệt không ngừng khép mở, khát khao được nam nhân chà đạp. Ngay cả làn da tái nhợt cũng nhuộm màu hồng diễm xinh đẹp.
Ý chí của nhân loại vĩnh viễn không thể chống lại khát vọng của cơ thể.
[Tác giả Tương Tư Khổ: ví dụ như ta]
Cho nên rất nhanh, Ngân Hoàn hoàn toàn phá huỷ cái gọi là đạo đức luân thường, kêu to lên. Hắn thấy mình thật ngu xuẩn, vì có lần giao hoan nào kết quả cuối cùng không phải là hắn giống bạch tuộc dây dưa với nam nhân rêи ɾỉ kêu to đâu? Đúng vậy, có lẽ mình giống như thợ săn đã nói, vì nam nhân mà sống, vì nam nhân mà chết, vì thoả mãn nam nhân mà tồn tại… Ngân Hoàn nghĩ thông suốt được như vậy nên liền mặc kệ, thậm chí trong lòng bởi vì suy nghĩ vô liêm sỉ này mà hưng phấn lên.
Kết quả là ngọn lửa dâʍ ɖu͙© trong cơ thể như cỏ dại cháy bùng lên.
Ngân Hoàn cảm nhận được rõ ràng rằng từ lúc mình bắt đầu có sữa, cơ thể này giống như là đã nâng cấp [lên level] vậy, càng dâʍ đãиɠ, phóng túng, mẫn cảm và khát cầu với nam nhân lại càng mênh mông. Hắn vừa tưởng tượng đại nhục bổng của nam nhân không ngừng đánh vào điểm sâu nhất trong thân thể mình, vừa không ngừng ma sát vách tường lạnh như lăng. Mông nhất định là đã chảy máu luôn rồi đi vì hắn cảm nhận được sự đau đớn, nhưng điều này không thể giảm bớt khát vọng đang cắn nuốt lý trí, biến Ngân Hoàn thành nô ɭệ của tìиɧ ɖu͙©…
Ánh trăng chưa từng chíu vào, trong thế giới hắc ám này, tiếng rêи ɾỉ hàm chứa tìиɧ ɖu͙© dị thường rõ ràng.
“Ô a… Muốn, muốn a~ hảo muốn…”