Chúa Tể Hắc Ám

Chương 33

Phía trước.

Mấy người bọn họ đang chiến đấu cùng con rắn biến dị.

“Ta đến đây!”

Ánh mắt Giang Hà chuyển động, sau khi đi đến thì hét to một tiếng: "Đại ca, các ngươi phải kiềm chế, ta tiến lên đánh gục nó, các ngươi theo sau tranh thủ xử lý triệt để, được không? Xem ra thân thể nó hiện tại đang bị trọng thương, nhiều nhất cũng chỉ tốn nửa phút.”

"Được.”

Vài người đáp.

10 mét…

Giang Hà nhìn thoáng ra xa.

“Oanh!”

Cơ thể chợt bùng nổ, Giang Hà phóng thẳng về phía con rắn biến dị.

Hắn thật sự tiến lên!

"Tất cả tránh ra!”

Giang Hà gầm lên giận dữ, mấy tên tu luyện giả vốn dĩ ở bên cạnh rắn biến dị dần dần lui về phía sau, liếc nhìn nhau, ánh mắt lộ ra sự vui mừng. Một khi Giang Hà thay bọn họ đánh rắn biến dị, họ ở sau lưng tập kích, liền có thể nhẹ nhàng thắng trận. Không nghĩ tới con mồi lần này lại dễ dàng mắc mưu như vậy.

Mà lúc này.

Giang Hà trực tiếp thả người đến một bên thân rắn biến dị, trực tiếp ra tay.

“Trắc Không Cước!”

"Bùm!”

Một nguồn năng lượng tối chợt bùng nổ, một chân đá vào bên phải con rắn biến dị, nó khó khăn giữ vững cơ thể suýt chút nữa đã bị đá chết, mà lúc này…

“Tà Không Cước!”

"Bùm!”

Giang Hà lần thứ hai đá tới.

Năng lượng tối đáng sợ hơn xuất hiện, một cú đá kinh hoàng phá nát cơ thể con rắn, con rắn biến dị vốn dĩ đã bị thương nặng trước đó bây giờ đã bị gϊếŧ chết.

“Xong rồi.”

Giang Hà hưng phấn nói.

“Ong ——”

Một luồng năng lượng tối mạnh mẽ tràn vào cơ thể.

Bởi vì khi gϊếŧ con rắn Giang Hà đã dùng năng lượng tối, nên khi nó bị gϊếŧ chết phần lớn nguồn năng lượng đều trở ngược lại cơ thể Giang Hà. Còn lại một phần nhỏ, chia đều cho những người xung quanh. Ước chừng nhận thêm được 2% năng lượng tối!

“Ngươi…”

Mấy người kia vẻ mặt mờ mịt.

Dĩ nhiên.

Bọn họ căn bản không nghĩ tới, Giang Hà ra tay nhanh như vậy, từ khi lên sân khấu đến khi con rắn biến dị ngã xuống, trước sau chỉ dùng đúng hai giây, làm cho bọn họ phản ứng không kịp!

Rắn biến dị vậy mà đã chết?

Năng lượng tối vậy mà lại đến tay Giang Hà?

Bọn họ vất vả nuôi dưỡng con rắn biến dị kia, để nó làm mồi dụ Giang Hà mắc mưu. Thật không ngờ hắn lại dễ dàng đánh bại! 2% năng lượng tối kia, nếu chia đều cho mọi người cũng đủ để họ sắn gϊếŧ trong vòng mấy giờ đấy!

“Không cần cảm ơn ta.”

“Hãy gọi ta là Lôi Phong!”

Giang Hà vẫy vẫy tay, nhanh chóng rời đi, chỉ còn lại âm thanh nhàn nhạt: “Gặp nhau ở ngoài, tất cả đều là bạn bè.”

Đi rồi?

Vài người ngơ ngẩn, bọn họ đã gặp qua những tên nhanh trí phát hiện ra cái bẫy rồi nhanh chóng bỏ chạy, cũng gặp qua mấy kẻ ngu ngốc mắc mưu, kết quả bị bọn họ hố cho không còn gì. Nhưng cái loại trước mắt này, sau khi gϊếŧ xong rắn liền bỏ chạy, con mẹ nó lần đầu tiên thấy.

Khoan đã…

Chẳng lẽ hắn nhìn thấu mọi chuyện rồi?

Lúc này, bọn họ mới ý thức được không thích hợp.

“Đậu má, tên khốn này đã sớm biết rồi!”

“Mau, đuổi gϊếŧ hắn!”

“!?!”

Mấy người còn lại lúc này mới phản ứng kịp.

“Đệt!”

“Đi!”

“Mau, ngăn hắn lại!”

Mấy người gầm lên giận dữ.

“Oanh!”

Trên mặt đất, hai cái ‘thi thể’ vốn dĩ đã chết đột ngột đứng dậy, khi Giang Hà đi qua, bỗng nhiên bùng nổ, đánh về phía Giang Hà.

Tốc độ tấn công đó, thực sự khó lòng để phòng thủ!

Đáng tiếc Giang Hà đã sớm chuẩn bị, nghiêng người một cái dễ dàng tránh thoát, hai người kia chuẩn bị lâu như vậy cuối cùng cũng thất bại.

“Mau đuổi theo!”

“Tuyệt đối không thể hắn sống!”

“Tin tức mà bị tiết lộ, sau này sẽ không tốt đâu.”

Bọn họ ráo riết đuổi theo.

Mặc dù thời đại này thế lực là đỉnh cao, nhưng chung quy cũng là thời đại Internet, một khi chuyện này bị lan truyền lên diễn đàn các người tu luyện, đoán chừng mọi người đều cảnh giác hơn, muốn lừa người nữa cũng không thể! Cho nên muốn tiếp tục lừa người, dĩ nhiên không thể để hắn sống!

Chính vì nguyên nhân như vậy, nên họ nhất quyết không thể để Giang Hà sống sót.

“Mau đuổi theo!”

Mấy người nhanh chóng đuổi theo.

Ánh mắt của Giang Hà hơi hơi lướt qua, cười lạnh.

“Xoát!”

Giang Hà khẽ nhúc nhích.

Bóng dáng hắn không hề dao động, phương hướng chạy trốn đột nhiên thay đổi, mấy người đuổi theo phía sau sắc mặt khẽ biến. Bởi vì phía Giang Hà đang chạy trốn chính là bên trong vùng ngoại ô.

Vậy mà hắn lại chạy vào bên trong!

“Làm sao bây giờ?”

Mấy người sau liếc mắt nhìn nhau.

Phía sâu trong vùng ngoại ô…

Ngẩng đầu nhìn bầu trời, hoàng hôn đã qua, màn đêm sắp buông xuống! Đến lúc đó, mấy con thú dữ ở vùng ngoại ô này sẽ trở nên cực kì hung hãn, mà bọn họ chỉ có năm người khả năng gặp nguy hiểm rất lớn. Tựa như theo bản năng, mọi người đều nhìn về phía người giả chết ban nãy.

Đó là đội trưởng của nhóm họ, Lâm Phong!

“Đội trưởng.”

Một người thấp giọng nói” “Hay là, bỏ đi.”

“Đúng vậy, nói không chừng tối nay hắn cũng chết thôi.”

Một người khác phụ họa nói.

Hiển nhiên, bọn họ đều không muốn phải mạo hiểm.

“Chết cái gì mà chết?”

Sắc mặt Lâm Phong âm trầm nhìn theo hướng Giang Hà bỏ đi: “Nhất định phải đuổi theo! Tên khốn này có thể nhìn rõ âm mưu của chúng ta, không chừng có thể thoát khỏi đêm nay. Hơn nữa muốn đem chuyện này ra ánh sáng, cần gì phải chờ đến ngày hôm sau? Lúc nào muốn cũng có thể mở máy liên lạc đưa thông tin lên diễn đàn.”

“Tuyệt đối không thể cho hắn thời gian thả lỏng!”

Đội trưởng hung ác nói.

Mọi người chợt bừng tỉnh.

Đúng vậy, không sống được đến ngày mai thì sao? Chỉ cần cho hắn vài phút, hắn liền có khả năng dùng máy liên lạc, trực tiếp đem mọi việc hôm nay ra ánh sáng!

Đến lúc đó…

“Gϊếŧ!”

Năm người lập tức tiếp tục đuổi gϊếŧ.

“Oanh!”

Năng lượng tối đột nhiên bùng phát, trên không trung có tiếng nổ vang.

“Đến rồi.”

Sắc mặt Giang Hà nghiêm túc.

Những người này thật sự không thể khinh thường!

Ban đầu hắn tưởng rằng chỉ cần trốn sau vào khu vực ngoại ô này là có thể làm những người này kiêng kị, từ bỏ việc đuổi theo, không nghĩ đến những người này mặc kệ nguy hiểm vẫn tiếp tục truy sát mình!

“Phiền toái.”

Giang Hà suy nghĩ rất nhanh.

Trực tiếp sử dụng vòng hắc ám?

Không thể được!

Vòng hắc ám tuy rằng có thể dùng, nhưng để hắn trực tiếp xử lí năm người là không khoa học. Huống chi đối phương còn có một đội trưởng sức chiến đấu cực mạnh?

Giang Hà quay đầu liếc nhìn, lập tức giật mình.

Tốc độ thật nhanh!

Tuy năm người này tốc độ không giống nhau, nhưng tốc độ của tên đội trưởng cực kì nhanh, nếu theo tiến độ này, chỉ vài giây nữa là có thể đuổi kịp Giang Hà, khó trách lại kiêu ngạo như thế.

Làm sao bây giờ?

Giang Hà điên cuồng suy nghĩ.

Thấy trước mắt là rừng cây nhỏ, cắn răng dứt khoát trực tiếp tiến vào.

Ở vùng ngoại thành.

Rừng cây xanh tươi đó là vùng cấm, đặc biệt là khi ban đêm buông xuống, ai cũng không biết bên trong rốt cuộc có sinh vật gì! Nếu không phải bất đắc dĩ, Giang Hà cũng không muốn tiến vào.

“Hừ.”

Lâm Phong hừ lạnh một tiếng, bước chân căn bản không ngừng, trực tiếp vọt vào theo. Ngược lại bốn người đằng sau, tới trước rừng cây do dự vài giây, mới cắn răng vọt theo vào.

"Xào xạc ——”

Rừng cây luôn yên tĩnh đột nhiên ồn ào một trận.

“Xem ngươi chạy đi đâu!”

Lâm Phong tăng nhanh tốc độ, trong thoáng chốc liền đến gần Giang Hà.

"Đến rồi.”

Giang Hà yên lặng cảm nhận sát khí phía sau.

20 mét…

10 mét…

Hai người càng lúc càng gần, Giang Hà thậm chí nghe được tiếng cười lạnh sau lưng, lúc này hắn có thể cảm nhận được rõ ràng thực lực của người phía sau.

Sức chiến đấu cá nhân ước chừng khoảng 350, so với lúc hắn Thành Hạ, đã mạnh hơn rất nhiều!

5 mét…

2 mét…

“Oanh!”

Lâm Phong hoảng sợ lùi lại.

"Chính là lúc này.”

Ánh lạnh trong mắt Giang Hà chợt loé.

Vòng hắc ám!

Tấn công!

“Ong ——”

Trời đất được phủ một màu đen, đêm tối đến rồi!

"Hả?”

Lâm Phong giật mình nhưng không hoảng loạn.

Hắn đạt được đến cảnh giới này cho dù gặp tình huống nguy hiểm, cũng có thể giữ vững sự ổn định. Huống chi ánh sáng trong khu rừng này vốn dĩ ảm đạm, trước mắt đột nhiên tối đen ảnh hưởng thị giác cũng không lớn. Hắn thậm chí cho rằng cây đại thụ gần đó quá lớn, nên che mất luồng ánh sáng mỏng manh ban nãy.

Nhưng mà hắn không ngờ, trong nháy mắt, Giang Hà bắt đầu chuyển động.

"Đá!”

Giang Hà nhanh chóng di chuyển trên không, đột nhiên đạp lên thân cây ở trước mượn lực xoay người, nháy mắt vọt đến sau lưng Lâm Phong.

Không hề có một giây do dự.

Giang Hà đã chuẩn bị kĩ càng, kỹ năng bóng tối ầm ầm bùng nổ.

"Trắc Không Cước!”

"Rầm!”

Luồng năng lượng tối khổng lồ đá về hướng Lâm Phong.

“Không ổn.”

Lâm Phong bỗng nhiên cảm thấy không đúng.

Cơn ớn lạnh sau lưng khiến tim hắn đập càng nhanh, kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm giúp hắn nhanh chóng phản ứng, hai tay giao nhau nháy mắt che ở trước người, một lực khủng bố đánh vào, thiếu chút nữa đem hắn đá bay! Cũng may hiện tại sức mạnh của hắn tương đối cao, còn có khả năng phòng kĩ năng tối, không phải chịu thương tổn quá lớn.

Nhưng mà ý tưởng này mới vừa hiện lên.

"Rầm!”

Lại thêm một đòn kỹ năng tối mạnh hơn bùng phát!

“Sao có thể?!”

Đồng tử Lâm Phong co rút lại.

Làm thế nào sự bùng nổ của hai kỹ năng tối lại có thể xảy ra gần nhau như vậy? Vừa rồi vì hắn ‘giả chết’, nên không nhìn thấy Giang Hà hạ gục con rắn biến dị trong vài giây, nếu không hắn nhất định sẽ biết, chiêu Giang Hà dùng chính là Kỹ năng liên hoàn! Hắn ngăn được lần thứ nhất nhưng căn bản không ngăn được đòn thứ hai.

"Rầm!”

Đá!

Chân Giang Hà hơi nâng lên, nghiêng mình trên không trực tiếp đá lên đầu hắn.

“Phốc!”

Máu bắn tung toé.