ĐÊM ĐẦU TIÊN.
Bờ môi Cố Thừa Nhuận lại chạm vào môi cô lần nữa, nhưng lần này có vẻ gấp gáp, cuồng nhiệt hơn, cô đang mặc chiếc đầm ngủ bằng lụa Satin, kiểu dáng như một cái áo sơ mi free size nên anh đưa tay nhẹ nhàng cởi bỏ từng chiếc nút cho đến khi đôi gò bồng đảo căng tròn đang nhấp nhô theo từng nhịp thở của cô lộ rõ trước mắt anh, anh mới vội luồn tay tháo khóa áo ngực rồi di chuyển chiếc lưỡi của mình đi xuống, liếʍ mυ'ŧ một cách hăng say, thèm khát.
- Cố Thừa Nhuận….
Đây là lần đầu tiên cơ thể An Nhiên gần như trần trụi trước mặt một người đàn ông nên khuôn mặt cô khó tránh ửng hồng và toàn thân cô thỉnh thoảng xuất hiện những cử động ngại ngùng, e thẹn. Nhưng lạ một điều, thay vì căng thẳng hay sợ hãi trước sự thân mật, đυ.ng chạm của anh, cô lại cảm thấy vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ bởi những kɧoáı ©ảʍ hoàn toàn xa lạ, để rồi không biết từ lúc nào, cả người cô bắt đầu ra sức phối hợp anh, theo anh kiên nhẫn trêu đùa.
- OMG…- Giọng Cố Thừa Nhuận trầm đυ.c, thì thầm – Anh muốn em ….
Ngón tay anh kéo nhẹ chiếc qυầи ɭóŧ của cô xuống rồi từ từ mò mẫm, tìm tòi đi vào.
- Em thật nhiều nước…anh chỉ mới chạm vào đã ướt thế này…. thật dâʍ đãиɠ…
Cố Thừa Nhuận không ngừng buông lời da^ʍ mĩ bên tai cô khiến hơi thở cô ngày càng trở nên gấp gáp, chất lỏng bên trong theo mỗi cử động ra vào, dò vuốt từ hai ngón tay anh mà tràn ra ướt sũng, hai mắt cô thoáng chốc phủ lớp sương mờ, cơ thể mềm nhũn tan chảy nép vào thân hình rắn chắc của anh, mặc anh kɧıêυ ҡɧí©ɧ, khuấy đảo kịch liệt cho đến khi chạm đến cao trào.
- Muốn anh liếʍ chỗ đó của em không…hửm…
Không đợi An Nhiên trả lời, Cố Thừa Nhuận vội gác một chân cô lên ghế, cắm mặt vào vùng tam giác giữa hai đùi cô mà tham lam liếʍ mυ'ŧ, chiếc lưỡi linh hoạt của anh tách nhẹ hai mép môi dưới của cô, đùa bỡn một hồi rồi tranh thủ dùng lực tiến vào.
An Nhiên khẽ cắn môi, cô cảm giác chỗ đó của mình sắp gặp nguy hiểm nên muốn nhanh chóng ngừng lại nhưng với kinh nghiệm làʍ t̠ìиɦ, chơi đùa phụ nữ nhiều năm qua của Cố Thừa Nhuận, anh tuyệt nhiên có cách khống chế cô, nhấn cô chìm sâu vào kɧoáı ©ảʍ khiến cô rất nhanh lại lên đến cao trào.
- Cố Thừa Nhuận, em….
An Nhiên bất giác thu người lại khi Cố Thừa Nhuận đứng lên, chủ động đưa vật nam tính của mình chạm vào “cô bé” của cô, cọ sát nhẹ nhàng như kiểu rủ rê, mời gọi. Chỉ cách một lớp vải quần trên người anh, An Nhiên có thể cảm nhận rõ ràng thứ to lớn đó của anh đã cương cứng, ngoi lên như đang chực chờ tấn công vào nơi yếu mềm trong cô khiến tâm trí cô mơ hồ nhớ lại một vài hình ảnh đã diễn ra trong cái buổi tối chết tiệt ấy, lúc đó cô thật sự rất đau, đau đến ám ảnh…
- Đừng đừng…em…em không thể !
Hai bàn tay An Nhiên vô thức siết chặt cánh tay Cố Thừa Nhuận, những giọt lệ tự nhiên lăn dài xuống gò má, cô không muốn khóc, cô không muốn người đàn ông này trông thấy dáng vẻ yếu đuối của cô, nhưng cô không thể kiềm chế nỗi sợ hãi đang trào dâng trong tâm trí mình.
- Được rồi, không sao, đừng khóc..
Cố Thừa Nhuận không khỏi lúng túng khi thấy An Nhiên bật khóc nức nở, anh vòng tay ôm lấy An Nhiên vào lòng, không ngừng vuốt ve mái tóc và tìm cách trấn an cô. Anh nhẹ nhàng hôn lên má cô, từng cái, từng cái…một cách nâng niu và trân trọng cho đến khi cô ngừng khóc.
- Em không sao chứ? – Cố Thừa Nhuận nhìn An Nhiên đầy lo lắng.
- Em cảm thấy mệt và buồn ngủ - Giọng An Nhiên có chút nũng nịu.
- Để anh giúp em – Cố Thừa Nhuận gài lại nút áo cho An Nhiên rồi ẵm cô về phòng. - Ngủ ngon, hửm. - Anh không quên điều chỉnh lại ánh sáng của chiếc đèn ngủ và cẩn thận đắp chăn cho cô.
Anh chăm sóc cô thật chu đáo…
Anh đối xử với cô vô cùng ân cần và ngọt ngào…đến nỗi cô suýt chút nữa đã không nỡ để anh rời đi.
An Nhiên lặng người nhìn theo bóng lưng của Cố Thừa Nhuận cho đến khi anh tắt đèn và biến mất khỏi căn phòng chỉ còn lại chút ánh sáng yếu ớt chiếu rọi từ chiếc đèn ngủ cạnh giường.
Đêm nay là đêm đầu tiên của cô ở nhà họ Cố, cũng là đêm đầu tiên thân thể cô trần trụi, để mặc Cố Thừa Nhuận chiêm ngưỡng, chơi đùa.
🌿🌿🌿🌿
Bảy giờ sáng nay, Trần Phong đã đưa An Nhiên ra sân bay để đón lão Hồ cùng bà Hiền về nhà. Hiện giờ hai bên thông gia đang cùng nhau dùng bữa trưa tại nhà hàng Shark Fin và chụp ảnh gia đình nhằm lưu lại bằng chứng để An Nhiên nộp lên bộ di trú sau này.
- Thật không ngờ Thừa Nhuận lại chính là cậu bé Tiểu Bảo mà năm xưa An Nhiên nhà tôi vô cùng yêu mến. - Bà Hiền mỉm cười thích thú và cố tình vạch trần An Nhiên khi mọi người nhắc đến những chuyện trước đây.
Vô cùng yêu mến ư?
Phải, cô đã từng…nhưng sau buổi tối ngày hôm ấy thì không.
Cô thậm chí còn không mong có ai đó sẽ nhắc lại chuyện này.
- Này, thì ra em đã để ý anh từ nhỏ - Cố Thừa Nhuận quay sang trêu chọc An Nhiên.
- Không hề, mẹ em nhớ nhầm đấy, anh đừng để tâm.
An Nhiên khẽ nhấp ngụm trà, tiếp tục ngồi im thưởng thức món ăn và chăm chú lắng nghe các bậc trưởng bối trò chuyện, cũng nhờ vậy mà cô biết thêm chút ít về nhà họ Cố, hay nói đúng hơn là về Cố Thừa Nhuận.
Thì ra trước đây, trong quá trình gầy dựng sự nghiệp, Cố Hữu Thành liên tiếp gặp nhiều thất bại, không ngờ đến khi Cố Thừa Nhuận chào đời thì vận may bất chợt ùa đến với ông, ông bắt đầu gặt hái nhiều thành công trong công việc, sự nghiệp cũng từ đó mà không ngừng phát triển và tiến đến vinh quang, nên ông với bà Ngọc hay gọi Cố Thừa Nhuận bằng cái tên Tiểu Bảo, Tiểu trong chữ “nhỏ”, Bảo trong “bảo bối”, là tiểu bảo bối của hai vợ chồng Cố Hữu Thành.
Thế nhưng sau này khi Cố Thừa Nhuận trưởng thành, anh chê cái tên ấy nghe “trẻ con” nên không thích, từ đó mọi người lại gọi anh bằng cái tên trong giấy khai sinh, Cố Thừa Nhuận.
- Cũng nhiều năm rồi, tôi quên bén đi mất là trước đây ba mẹ Thừa Nhuận từng dẫn nó về Việt Nam chơi và đã có dịp quen biết với mấy đứa nhỏ trong khu nhà mình – Trần Phong cùng lão Hồ uống cạn chai bia – Tới bữa dọn dẹp đồ đạc để lấy phòng sửa chữa, trang trí lại cho An Nhiên, nhìn thấy tấm ảnh năm đó, tôi mới nhớ ra là tụi nhỏ từng gặp gỡ và chơi cùng nhau.
- Điều này rất có lợi cho An Nhiên, chứng tỏ hai đứa quen nhau từ nhỏ…độ đáng tin cậy cao. – Bà Ngọc đặt tay mình lên tay bà Hiền.- Cũng xem như là thanh mai trúc mã.
- Lúc đó tôi nhớ hình như chỉ có Thừa Nhuận, không thấy Cố Giao? – Bà Hiền đưa mắt nhìn cô gái xinh đẹp đang ngồi cạnh Cố Hữu Thành, mỉm cười.
- Lúc đó Cố Giao cũng năm tuổi rồi, nhưng thời điểm đó con bé ở nhà với bà nội suốt nên cứ quấn lấy bà nội, vợ chồng tôi sợ về Việt Nam chơi lâu, con bé nhớ bà nên để nó ở lại Úc cho bà nội chăm sóc. – Cố Hữu Thành xoa đầu Cố Giao. – Mấy đứa nhỏ này lớn nhanh như thổi, mới đó mà đã trưởng thành hết rồi.
- Đúng đó…..
Tiếng trò chuyện vẫn vang lên đều đều bên tai An Nhiên nhưng cô bây giờ đã không buồn lắng nghe, chú ý, cô đang thơ thẩn với những suy nghĩ của riêng mình.
Có lẽ, cuộc gặp gỡ giữa An Nhiên với Tiểu Bảo năm ấy….
Đối với những bậc trưởng bối, đó chỉ là sự việc thoáng qua, họ vốn dĩ đã sớm quên lãng và không hề để tâm đến mối quan hệ trẻ con của hai người. Đối với Cố Thừa Nhuận, đó chỉ là những trải nghiệm, nó thậm chí không đáng để trở thành kỉ niệm nên anh chẳng buồn đoái hoài hay lưu lại trong tâm trí. Còn đối với An Nhiên, đó chính là một trong những sự cố mà cô đã từng gặp phải trong cuộc đời.
Trải qua tuổi hai mươi, đàn ông muốn tiếp cận cô, lợi dụng cô, chiếm đoạt cô quả thật khá nhiều, nhưng cô chỉ hận nhất hai người, một là anh - Cố Thừa Nhuận, người còn lại…không ai khác ngoài cái gã lưu manh đang ngồi cạnh mẹ cô, nói nói cười cười !!!