•••••••~꒰⑅ᵕ༚ᵕ꒱˖♡♡˖꒰ᵕ༚ᵕ⑅꒱~•••••••
Khi Ngạn Thất vừa mới nhìn thấy Trình Húc, đã không thèm che giấu du͙© vọиɠ của mình. Lúc Trình Húc đến tinh cầu Đế Quốc, Ngạn Thất chủ động lái xe đi đón, hắn còn cần phải ngồi xe lăn, thật ra ngồi ô tô cũng không có tiện lắm, nhưng hắn vẫn muốn đi, hơn nữa còn không muốn đưa người khác đi cùng.
Cho nên khi Trình Húc nhìn thấy hắn, hắn đang ngồi ở trên xe lăn.
Đôi chân bị thương bởi tảng đá, mặc dù có phải trải qua ba lần phẫu thuật, cũng không thể khôi phục lại trạng thái của trước kia, nhiều nhất cũng chỉ có thể đi lại hoặc là chạy bộ, muốn giống như lúc trước chơi một ít trò chơi kí©ɧ ŧɧí©ɧ -- ví dụ như xe trượt v.v, đó là điều chắc chắn không thể xảy ra. Trình Húc nhìn dáng vẻ ngồi xe lăn của hắn, cảm giác thương tiếc nơi đáy lòng liền xông ra, gần như là chạy chậm đến trước mặt hắn, sau đó ngồi xổm xuống nhìn hắn, nói: "Đã nói với em là không cần đến đón anh rồi, anh có thể tự đi. Em ngồi xe lăn cũng không có tiện, nếu ngã thì phải làm sao bây giờ?"
Ngạn Thất dùng sức mà nhìn chằm chằm anh, chờ đến khi thấy rõ sự quan tâm trong mắt của anh mới thoáng có chút hài lòng: "Em chỉ muốn có thể thấy anh sớm một chút." Hắn nói xong thì tiến lại gần, môi hơi vểnh lên một chút, mười phần ám chỉ.
Dòng người đi qua đi lại, gương mặt của Trình Húc hơi ửng đỏ, nhưng vẫn nén xuống cảm giác xấu hổ này, hôn lên môi của Ngạn Thất một cái.
Thân mật như vậy khiến cho một vài người chú ý, Trình Húc vội vàng đứng lên, đẩy xe lăn của Ngạn Thất đi ra ngoài. Đương nhiên anh không bỏ qua nụ cười tươi trên gương mặt của nam nhân, nhưng trong lòng cũng không chán ghét.
Sau khi thẳng thắn thành khẩn, kỳ thật Ngạn Thất cũng xem như là một người đàn ông không tồi, chỉ là "Cảm giác an toàn" của hắn rất thấp, vẫn luôn lo lắng Trình Húc sẽ rời khỏi hắn, cho nên sẽ dùng đủ mọi cách để kiểm chứng. Trước kia là ở trên giường làm một ít chuyện quá mức, nói một ít lời quá mức, hiện tại cũng đã biết cách cứu vãn, mà đổi thành làm nũng hoặc là lấy lùi làm tiến.
Nhưng đã học được cách tôn trọng người khác rồi, ít nhất thì chuyện mà Trình Húc phải về tinh cầu Địa Nhiệt, cho dù hắn có không bằng lòng như thế nào đi chăng nữa, cũng không có dùng thủ đoạn cường ngạnh để ngăn cản, ngược lại còn trợ lực không ít cho sự nghiệp của anh.
"Chúng ta trực tiếp đến nhà của Tiểu Cẩn đi? Không biết bảo bảo thế nào rồi, cũng đã vài ngày anh chưa gọi video cho bọn họ rồi." Trình Húc vừa đi vừa nói chuyện phiếm.
Ngạn Thất nghe anh đề cập đến Trình Cẩn liền lộ ra biểu tình không hứng thú lắm: "Lớn lên giống Trình Cẩn, là một bộ dáng ngốc bạch ngọt, em chỉ hy vọng đầu óc của đứa trẻ kia có thể giống thượng tướng Lục, nếu không về sau cũng sẽ quá sức."
"Tiểu Cẩn rất tốt!" Trình Húc rất nghiêm túc mà sửa lại cho hắn.
Ngạn Thất không cho là đúng: "Rất tốt?"
Trình Húc nói: "Đương nhiên là rất tốt, trước kia tính cách của em ấy có chút kiêu căng, nhưng cũng là anh sai, anh quá cưng chiều em ấy, có một số phương diện không có dạy dỗ em ấy đàng hoàng." Anh lại nói: "Em về sau cũng đừng có nhắm vào em ấy nữa."
Ngạn Thất ngẩng đầu lên nhìn anh, một dáng vẻ ủy khuất: "Anh bớt chiều cậu ta lại một chút, em chắc chắn sẽ không nhắm vào cậu ta nữa."
Trình Húc hơi bất đắc dĩ, nói: "Em ấy là em trai ruột của anh, anh cưng chiều em ấy là chuyện bình thường. Khi em còn nhỏ, anh đối xử với em cũng không tồi đúng chứ?"
Ngạn Thất nói: "Khi không đυ.ng tới Trình Cẩn đúng thật là không tồi, một khi dính dáng đến cậu ta, anh cũng chỉ giúp thân không giúp lý*."
*Giúp người thân mà không quan tâm lý lẽ, kiểu A và B cãi nhau A sai nhưng vì A là nguời thân của C nên C bênh A.
Nói chuyện được một chút thì đã đi đến trước ô tô, Trình Húc mở cửa xe, vươn tay muốn ôm Ngạn Thất lên. Ngạn Thất vội vàng nói: "Anh đỡ em là được, em quá nặng, chưa chắc anh ôm nổi."
Ánh mắt của Trình Húc dừng ở trên mặt hắn, đột nhiên duỗi tay nhẹ nhàng nhéo má của hắn, khẽ cười nói: "Hơn hai tháng này đã gầy đi rất nhiều, chắc là anh có thể."
Ngạn Thất cong đuôi mắt, cười mỉm: "Đau lòng rồi?" Vừa thấy Trình Húc gật gật đầu, hắn lập tức cảm thấy vô cùng vui mừng, ý hữu sở chỉ* mà nói: "Nếu như đau lòng, thì phải bồi thường cho em thật tốt."
*Ý hữu sở chỉ - 意有所指: hiểu đơn giản là lời nói còn mang theo một ý nghĩa khác
Sau khi ngồi lên xe, Trình Húc lập tức hiểu hắn nói "Bồi thường" là có nghĩa gì. Rõ ràng hai chân còn không thể nhúc nhích, đôi tay lại giống như không rảnh mà dùng sức sờ soạng trên người Trình Húc, môi cũng dán lên, nụ hôn nóng bỏng gần như muốn bao phủ Trình Húc. Đường đi không dài, hai người gần như vẫn luôn hôn môi, Trình Húc bị hôn đến ý loạn tình mê, dường như sắp bắn ở trong tay của Ngạn Thất, vẫn là em trai đi đến làm anh bừng tỉnh.
Bữa tiệc tổ chức cho bảo bảo vừa náo nhiệt lại vừa ấm áp, phía Ngạn gia chỉ có Ngạn Thất cùng Ngạn Nhất tới, Ngạn Nhất lại đem hết quà của cha mẹ và các anh em khác tới. Trình Húc cũng tặng quà cho bảo bảo, đó là một cái khóa trường mệnh được làm ở một cái trấn nhỏ nào đó trên tinh cầu Địa Nhiệt, phía dưới còn có lục lạc, lúc lắc nó lên sẽ phát ra tiếng vang dễ nghe. Mà món quà mà Ngạn Thất đưa là quý trọng nhất, là một bức tranh được làm từ các loại đá quý lớn nhỏ không đồng nhất, mà người ở trong tranh cũng giống với bảo bảo.
Trong lòng Trình Cẩn có thành kiến với Ngạn Thất, cho nên đối với quà của hắn cũng chỉ vội vàng nhìn lướt qua, cũng không có nhìn kỹ, mà Trình Húc lại nghiêm túc nhìn. Anh hơi nhíu mày lại, đợi đến khi người khác không chú ý thì nói với Ngạn Thất: "Phần quà này của em...... Cũng quá quý trọng rồi, hai viên đá quý lớn nhất kia, không phải là đôi mắt thạch đã từng được truyền tụng như huyền thoại trong giới đấu giá ư?" "Đôi mắt thạch" bởi vì trông gần như giống hệt con ngươi của con người mà trở nên nổi tiếng, toàn thế giới chỉ có hai quả, có thể nói là vô cùng trân quý.
Ngạn Thất cố ý cười nói: "Anh Húc còn chưa có gả cho em, mà đã bắt đầu tiếc tiền dùm em?"
Trình Húc có chút bất đắc dĩ, nói: "Rốt cuộc là em......Có dụng ý gì?"
Ngạn Thất giữ chặt tay anh rồi lắc lắc, nói: "Coi như là bồi thường cho 300 viên pha lê màu lam kia của cậu ta, đáng tiếc là cậu ta không biết nhìn hàng, em vốn dĩ còn chờ mong cậu ta sẽ nhìn em với cặp mắt khác hơn nữa còn đảm bảo với em thật nhiều lần sẽ không tranh anh Húc với em nữa đấy."
Trình Húc dở khóc dở cười, nhẹ giọng nói: "Anh sẽ đi nói cho em ấy hiểu, chỉ cần em ấy không chú ý một chút, nói không chừng sẽ bị người ta lừa."
Ngạn Thất cười nói: "Ồ, vậy là anh Húc cũng thừa nhận em trai anh là cái đồ ngu ngốc dễ dàng bị lừa?"
Trình Húc nói: "Đừng có nói mấy lời này."
Ngạn Thất thè lưỡi với anh.
Ban đêm Trình Húc muốn ngủ lại, Ngạn Thất cũng nhất quyết phải ở lại. Từ sau khi tiến vào trong phòng, ánh mắt của Ngạn Thất liền thay đổi, cho dù là Trình Húc đứng ở chỗ nào, ánh mắt của hắn tất nhiên cũng sẽ đi theo, cực nóng đến mức khiến người khác không thể làm lơ. Khi Trình Húc muốn đi tắm, Ngạn Thất điều khiển xe lăn đi đến cửa phòng tắm, giọng điệu còn đáng thương hề hề, nói: "Anh Húc, buổi tối ngày hôm nay có thể không?"
Da mặt của Trình Húc có hơi nóng lên, anh xoa xoa cái trán, có hơi bất đắc dĩ mà nói: "Vết thương của em còn chưa có ổn, còn chưa thích hợp để làm chuyện này......"
"Côn ŧᏂịŧ lớn của em cũng đâu có bị thương đâu." Ngạn Thất sờ lên vòng eo của anh, lòng bàn tay dường như muốn phun ra lửa, nóng đến mức làm cho Trình Húc né tránh. Ngạn Thất liếʍ môi, giọng điệu trầm thấp: "Em không thể động, không phải là anh Húc có thể sao? Anh cho em một lần thôi được không? Em thật sự nhịn không nổi, sẽ nổ mạnh đó......" Hắn nói tới đây, còn cố ý ưỡn ưỡn eo, bày ra cái lều trại đã dựng lên cho Trình Húc xem.
Trình Húc xấu hổ nói: "Nơi này là nhà của Tiểu Cẩn, không, không tốt lắm......"
"Có liên quan gì?"
Trình Húc nghĩ không ra lý do để phản bác hắn, qua một hồi lâu, mới ấp úng nói: "Cũng không có gel bôi trơn a......"
Ánh mắt của Ngạn Thất sáng lên, giống như đã chuẩn bị tốt từ sớm, lấy một tuýp gel bôi trơn từ trong túi ra: "Chỗ của em có."
Trình Húc có chút kinh ngạc, gương mặt cũng đỏ hơn: "Em chuẩn bị từ hồi nào?"
Ngạn Thất cười nói: "Em nói rồi, lúc ở bên cạnh anh, những thứ khác có thể không mang theo, nhưng cái này tuyệt đối không thể thiếu."
Trình Húc hít sâu một hơi, vươn tay cầm lấy gel bôi trơn.
Đóng cửa phòng tắm lại, cởϊ qυầи áo ra, Trình Húc cúi đầu đã thấy, dươиɠ ѵậŧ của mình cũng đã sớm cương lên.
Thật ra khát vọng một sự tiếp xúc thân mật, từ trước đến nay không chỉ có một mình Ngạn Thất.
Mở vòi sen ra rửa sạch thân thể, lại rửa sạch hậu huyệt, Trình Húc nhắm mắt lại cắn môi đưa gel bôi trơn vào trong huyệt nhỏ đã được làm sạch, tưởng tượng đến chút nữa bên trong sẽ nuốt vào dươиɠ ѵậŧ thô to cực nóng của đàn ông, hô hấp của anh liền không kiềm được mà hơi hổn hển, ngay cả cơ thể cũng hơi run lên, đầṳ ѵú chưa được đυ.ng vào cũng cứng lên.
Muốn, anh cũng muốn Ngạn Thất.
Miễn cưỡng khuếch trương hậu huyệt thật tốt, Trình Húc tròng qυầи ɭóŧ màu đen lên, lại mang vào áo sơmi màu trắng, sau đó mới mở cửa đi ra ngoài.
Ánh sáng trong phòng ngủ đã được chỉnh cho tối sầm đi, xung quanh đều rất tối, chỉ có xung quanh giường là sáng, mà Ngạn Thất đang nằm ở trên giường, cả người đã ở trong trạng thái trần trụi, chỉ có dưới đùi vẫn còn bọc thạch cao. Trình Húc sửng sốt một chút, khi ánh mắt tiếp xúc với dương cụ đứng thẳng dâng trào của đối phương, trái tim lập tức đập lỡ một nhịp, hô hấp cũng rối loạn hơn.
"Anh Húc." Ngạn Thất vẫn luôn nhìn chằm chằm anh từ khi anh mở cửa ra, trong ánh mắt giống như đang ẩn chứa một ngọn lửa, bất cứ lúc nào cũng muốn đốt cháy Trình Húc. Hắn duỗi tay sờ lên địa phương cương cứng của mình, chậm rãi chuyển động, mỗi lần tuốt một chút, trong không khí liền phát ra tiếng ái muội nhỏ, như là tiếng nước. Ánh mắt của Trình Húc cũng không biết nên để ở nơi nào, khi nghe được Ngạn Thất nói "Đi lên", cuối cùng vẫn cởϊ qυầи lót mới vừa tròng lên ra, sau đó bò lên trên giường.
"Anh Húc thật là ngoan, đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, cho em xem có được không?" Khi anh tới gần Ngạn Thất liền ôm chặt lấy anh, một đôi tay tùy ý vuốt ve cơ thể của anh, còn liếʍ lên môi anh.
Trình Húc lại cảm thấy xấu hổ, nhưng dù sao tuổi của anh cũng lớn như thế, cho nên chỉ cứng đờ vài giây, liền chậm rãi mở hai chân của mình ra, cánh tay chống ở phía sau, khiến cho hậu huyệt bị bại lộ ra rõ ràng ở trước mặt nam nhân.
Giữa hai cái đùi trắng như tuyết, lông cũng đã bị cạo sạch sẽ từ sớm, cho nên dù là dươиɠ ѵậŧ có đứng thẳng, hay là cái miệng nhỏ đỏ tươi ướŧ áŧ đều có thể nhìn thấy vô cùng rõ ràng. Hô hấp của Ngạn Thất cũng rối loạn, ngón tay thon dài xoa cái miệng nhỏ hơi hơi rung động, nhẹ nhàng đẩy vào bên trong, ngón tay liền chen vào.
"Ưʍ......" Kɧoáı ©ảʍ từ lúc này bắt đầu lan tỏa, Trình Húc cảm thấy bản thân giống như đã mất đi lý trí, hay nói cách khác, lúc này đây mới chính là suy nghĩ thật sự của anh. Anh bám vào bả vai của nam nhân, dâʍ ɭσạи mà mở hai chân ra, chủ động dùng miệng huyệt ướŧ áŧ ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ thô to của nam nhân. Dương cụ của nam nhân lớn như vậy, anh nuốt vào thật sự rất vất vả, lại chưa từng có phút giây nào muốn từ bỏ cái hành động này, anh hoàn toàn vứt bỏ cảm giác xấu hổ, chỉ biết vặn eo lắc mông, thẳng đến khi nuốt vào nguyên cây dươиɠ ѵậŧ vào mới thôi.
Nếp nhăn chặt chẽ bị làm phẳng, nơi không nên được tiến vào lại chứa đựng một căn dươиɠ ѵậŧ của nam nhân, Trình Húc lại không hề có cảm giác đau đớn, ngược lại là vô cùng vui thích. Áo sơmi của anh chỉ treo ở trên cánh tay, da thịt bởi vì nóng mà toát ra mồ hôi, sau khi cảm giác trướng đau ban đầu biến mất, mỗi một lần phun ra nuốt vào đều mang theo cảm giác vui sướиɠ thật lớn, sướиɠ đến mức Trình Húc nhịn không được mà phát ra tiếng khóc: "Thật thoải mái...... Tiểu thất...... A...... Gel bôi trơn...... Có phải có thành phần kí©ɧ ɖụ© hay không?"
Ngạn Thất cực kỳ hài lòng với việc anh chủ động, nghe vậy thì liếʍ lên đầṳ ѵú của anh, có chút ủy khuất mà nói: "Sao anh Húc lại có thể nghi ngờ em? Cái em lấy chính là gel bôi trơn bình thường."
"Vậy thì sao lại có thể...... A...... Thật thoải mái......" Điểm mẫn cảm bị cọ xát, tràng đạo bị chen đến tràn đầy, một cảm giác thỏa mãn mãnh liệt ập đến, làm Trình Húc nhịn không được mà phát ra tiếng khóc thút thít.
"Đó là bởi vì anh Húc thích em a, khát vọng em a. Anh Húc thật giỏi vặn, vặn eo thật là tao." Ngạn Thất cực kỳ yêu anh, hận không thể hòa thành một thể với anh: "Anh Húc chảy thật nhiều nước a, có phải là rất sướиɠ hay không?"
"Ưʍ...... Thật sướиɠ...... A a a......" Trình Húc không thể ngăn bản thân kêu da^ʍ, loại cảm giác này thật sự quá mức thoải mái, làm cả người anh lâm vào lốc xoáy của tìиɧ ɖu͙©, thế cho nên anh căn bản không phát hiện ra cửa phòng ngủ của bọn họ đã bị mở ra, và em trai đang khϊếp sợ mà nhìn một màn này.
Dựa trên góc độ của Ngạn Thất đương nhiên đã nhận ra bên ngoài có người rình coi, nhưng hắn cũng không hề hoảng loạn, chỉ kéo chăn mỏng qua một chút, vòng lên eo của Trình Húc, một bên cố ý hỏi: "Anh Húc, có yêu em không?"
Trình Húc thở dốc nói: "Yêu em...... A......" Dươиɠ ѵậŧ ở trong cơ thể quả thực cho anh kɧoáı ©ảʍ tuyệt đỉnh, tốc độ lên xuống của anh càng lúc càng nhanh, tràng huyệt cũng gắt gao kẹp lấy căn dươиɠ ѵậŧ kia.
"Thích làʍ t̠ìиɦ với em không?"
"Thích......" Trình Húc vô cùng thẳng thắn, anh nhắm mắt, nỗ lực thả chậm tốc độ, muốn kéo dài loại kɧoáı ©ảʍ này: "Tiểu Thất, thích làʍ t̠ìиɦ với em......"
Nóng bỏng, khiến người dục tiên dục tử, là loại cảm giác chưa bao giờ được trải nghiệm khi làʍ t̠ìиɦ với người khác. Một năm ở chung, có lẽ ngay khi trái tim anh còn chưa thỏa hiệp, cơ thể đã thần phục Ngạn Thất.
Ngạn Thất ôm chặt anh, dùng sức mà hôn lên môi anh, trong giọng nói mang theo sự kích động không thể khắc chế được: "Em cũng thích!"
"Em thích Húc ca nhất!"
•••••••~꒰⑅ᵕ༚ᵕ꒱˖♡♡˖꒰ᵕ༚ᵕ⑅꒱~•••••••
U là tr :))) em ghiền mẫu người Trình Húc lắm ý, ừm trừ lúc làʍ t̠ìиɦ, thì ra mẫu người mà em ghiền là ở dưới :