•••••••~꒰⑅ᵕ༚ᵕ꒱˖♡♡˖꒰ᵕ༚ᵕ⑅꒱~•••••••
Trình Cẩn khϊếp sợ nhìn cảnh tượng ở trong phòng, có lẽ là bởi vì cậu chưa bao giờ nghĩ tới anh trai trong lúc làʍ t̠ìиɦ sẽ là cái bộ dạng này, cho nên đã gặp chấn động vô cùng lớn, dọa cậu sợ đến mức cả người cũng không biết nhúc nhích. Nhưng giây tiếp theo, một bàn tay che kín đôi mắt của cậu, che lấp mọi thứ ở trước mắt.
Cánh cửa bị mở ra một chút lại lần nữa không tiếng động mà bị đóng lại, giấu đi một phòng xuân tình. Chờ đến khi Trình Cẩn bị người ôm vào trong ngực rồi đi về phía phòng ngủ, tinh thần mới được hồi phục lại. Cậu chớp chớp mắt, ánh mắt dừng ở trên xương quai hàm hoàn mỹ của ông xã, hô hấp rối loạn, gương mặt cũng đỏ hơn: "Sao anh lại......"
Lục Đào ôm chặt cậu đi vào phòng ngủ sau đó đóng cửa lại, đặt cậu lên trên giường, khẽ nói: "Rình coi là hành vi không tốt."
Gương mặt của Trình Cẩn căng đến mức đỏ bừng, lập tức giải thích: "Em, em không phải là cố ý......Em chỉ là nghe được giọng của anh trai em, còn tưởng rằng anh ấy bị Ngạn Thất bắt nạt......" Nói tới đây cậu lại cảm thấy xấu hổ và ảo não, cậu cũng không phải là xử nữ gì nữa, lúc ấy nên hiểu được cái tiếng kia đại biểu cho cái gì, sao lại có thể ngu xuẩn đến mức đi đẩy cửa ra muốn chủ trì công đạo cho anh trai?
May mắn là anh trai không có phát hiện, nếu không sợ là sẽ có bóng ma tâm lý đi?
Trình Cẩn xấu hổ đến mức lăn vào trong ổ chăn, máu cả người đều đang chảy nhanh hơn, hận không thể mất trí nhớ một lúc, xóa bỏ toàn bộ hình ảnh mà mình vừa mới nhìn thấy. Đáng tiếc là tuy rằng vừa rồi cậu cũng không có nhìn lâu, nhưng bởi vì làm cậu quá mức chấn động, cho nên để lại ấn tượng sâu đậm ở trong đầu, hiện tại cho dù có muốn cố gắng quên đi cũng không thể quên được.
Một thân hình khác chui vào trong chăn, duỗi tay ôm lấy vòng eo của cậu, Trình Cẩn ngay lập tức giống như bị điện giật, cong eo muốn trốn về phía sau, lại không thể trốn thoát, cuối cùng vẫn bị người vững chắc mà ôm ở trong ngực.
Chăn ở trên đầu bị đào lên một ít, hít thở không khí trong lành vào phổi, nhiệt độ trên mặt của Trình Cẩn mới giảm đi một chút. Trong giọng nói của Lục Đào hiếm khi mà hàm chứa một ít trêu ghẹo: "Sao vậy? Muốn tự làm mình ngạt thở sao?"
"Muốn......" Trình Cẩn vô cùng xấu hổ, vẫn nhắm chặt con mắt lại, giọng nói cũng yếu yếu: "Làm em ngạt thở......" Cơ thể của cậu vẫn đang giãy giụa muốn trốn đi, chờ đến khi bàn tay của đối phương sờ đến hạ thân của mình, cậu mới giống như là bị chọc thủng, cả người nhảy lên một chút, mí mắt cũng theo bản năng mà mở ra.
Dươиɠ ѵậŧ cương cứng không cách nào che giấu mà bị đối phương nắm ở trong tay, mặc dù còn cách hai tầng vải, lại cũng có thể cảm nhận được sự nóng bỏng ở nơi đó. Gương mặt của Trình Cẩn lại nóng lên lần nữa, vừa xấu hổ vừa lúng túng nói: "Em, em không phải......" Cậu nhỏ giọng giải thích: "Em không có......"
Lục Đào ghé sát vào tai cậu, khẽ cười nói: "Không phải cái gì? Không có cái gì?" Bàn tay cũng đã chui vào trong quần của cậu, vô cùng có kỹ xảo mà âu yếm bảo bối nhỏ của cậu.
Phản ứng động tình không giấu được bị bại lộ ra bên ngoài, hô hấp của Trình Cẩn rối loạn, không biết nên giải thích như thế nào, lại vô cùng xấu hổ.
Sao cậu lại có thể bởi vì nhìn anh trai cùng Ngạn Thất "Phát sóng trực tiếp" mà nổi lên phản ứng chứ? Cái này cũng quá không nên rồi!
Phản ứng đầu tiên của Trình Cẩn vẫn là muốn trốn vào trong ổ chăn, nhưng Lục Đào lại siết chặt lấy cậu, khiến cậu không thể thoát được, khi sắp chảy nước mắt, Lục Đào hôn lên môi cậu, khẽ nói: "Nổi lên du͙© vọиɠ là chuyện rất bình thường, dù sao thì rất lâu rồi chúng ta không có làm."
Trình Cẩn xấu hổ đến rêи ɾỉ một tiếng: "Đó chính là anh trai em......"
"Nhìn thấy trực tiếp rồi chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ là một loại bản năng." Lục Đào nắm cằm của cậu, trong giọng nói mang theo hàm ý không rõ: "Nói cho anh, hiện tại em muốn ai?"
Trình Cẩn chậm rãi mở to mắt, khi thấy rõ cảm xúc trong đôi mắt của ông xã, hô hấp lại rối loạn. Đôi mắt của Lục Đào cũng không còn sự bình tĩnh thường ngày, cũng mang theo du͙© vọиɠ nồng đậm, cùng với một chút -- du͙© vọиɠ chiếm hữu. Trình Cẩn vội vàng nói: "Muốn anh! Muốn lão công!"
Lúc này Lục Đào mới cười nhàn nhạt: "Tuy rằng vẫn còn hai ngày nữa, nhưng cho phép em muốn."
Chỉ là nghe một câu đó thôi, Trình Cẩn liền cảm thấy máu cả người mình đều đang chảy lêи đỉиɦ đầu. Lục Đào không hề động đậy, Trình Cẩn hơi hiểu rõ ý đồ của đối phương, cậu đỏ mặt chui vào trong ổ chăn, lần này Lục Đào không có ngăn cản cậu.
Trình Cẩn chậm rãi bò đến vị trí hạ thân của nam nhân, khi cằm bị một thứ gì đó cứng rắn cọ vào, mới ý thức được ông xã cũng đã động tình từ sớm, điều này làm cho tâm tình của cậu thả lỏng một ít, tìиɧ ɖu͙© cũng trở nên đậm hơn.
Duỗi tay chậm rãi cởϊ qυầи ngủ của hắn ra một chút, vật cứng thô dài đã được phóng thích ra ngoài, trộn lẫn một chút hương vị tươi mát của sữa tắm, cùng với mùi vị đặc trưng ở trên người nam nhân. Cái mùi vị kia kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giác của Trình Cẩn, làm cậu nhịn không được mà vươn đầu lưỡi liếʍ lên trên cái mục tiêu kia.
"Ngoan, nằm sấp lên đây, anh khuếch trương cho em."
Trình Cẩn cảm thấy xẩu hổ mà thay đổi phương hướng, hai chân run rẩy ghé vào trên người nam nhân. Quần ngủ của cậu nhanh chóng bị lột ra, cặp mông mượt mà vểnh cao bị bại lộ ở trước mắt của nam nhân, giây tiếp theo, ngón tay thon dài liền xoa lên mông thịt của cậu.
Hô hấp của Trình Cẩn rối loạn, cậu liếʍ lung tung lên vật cứng sắp phải đi vào bên trong cơ thể của mình, khi miệng huyệt của mình bị bôi lên thứ gì đó hơi lành lạnh, cậu nhịn không được mà mở miệng ra, ngậm lấy qυყ đầυ cực lớn ở trước mặt.
Cái từ "món ngon" này hiện lên ở trong đầu, từ trước đến nay Trình Cẩn luôn biết bản thân rất khát vọng Lục Đào, cậu mơ ước cơ thể cho ông xã, cho nên đối với chuyện khẩu giao này cũng là vui vẻ chịu đựng. Sau khi cảm nhận được ngón tay của đối phương cắm vào, cậu càng thêm kịch liệt mà liếʍ láp dươиɠ ѵậŧ của nam nhân, đầu lưỡi liếʍ từ bên trái, liếʍ từ bên phải, động tác dần dần phóng đãng lớn mật, như là đang nhấm nháp một món ăn ngon nhất, thậm chí ngay cả thịt cầu ở phía dưới cũng không buông tha mà liếʍ.
Hiển nhiên Lục Đào bị cậu liếʍ đến mức có hơi mất khống chế, động tác khuếch trương cũng không còn không nhanh không chậm như trước nữa, ngược lại là mang theo chút vội vàng. Một lượng lớn gel bôi trơn xâm nhập vào miệng huyệt đã hơn hai tháng không có bị tiến vào, hai ngón tay cắm vào bên trong rồi đè ép, khi cọ xát đến điểm mẫn cảm của Trình Cẩn, mông của Trình Cẩn cũng hung hăng run lên, hậu huyệt cũng nhanh chóng co rút lại, côn ŧᏂịŧ ở phía trước gần như sắp bắn tinh. Lục Đào nhanh tay nhanh mắt mà nắm lấy gốc dươиɠ ѵậŧ của cậu, một bên tiếp tục cọ vào điểm mẫn cảm của cậu.
"Ô ô...... Lão công......" Kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy làm Trình Cẩn không thể nào chuyên tâm hưởng thụ món ngon ở trước mặt, vòng eo cũng không nhịn được mà vặn vẹo. Mông của cậu nhanh chóng ướŧ áŧ, qυყ đầυ cũng đang chảy ra chất lỏng trong suốt, thời điểm sắp không chịu đựng được nữa, Lục Đào cuối cùng cũng rút ngón tay ở trong huyệt nhỏ của cậu ra, sau đó xốc chăn lên.
Đầu tóc của Trình Cẩn có chút loạn, gương mặt vì cái nóng oi bức mà ửng đỏ, chờ đến khi áo trên cũng bị lột ra, cả người liền lộ ra một màu hồng nhạt, thoạt nhìn ngon miệng mê người, quả thực làm người khác muốn cắn một cái. Đôi mắt của Lục Đào cũng tối sầm đi, thật sự cắn lên môi cậu một cái, sau đó bóp vòng eo của cậu ấn lên trên đùi mình, thấp giọng nói: "Tự mình cưỡi."
Trình Cẩn vô cùng xấu hổ, lắp bắp nói: "Anh, anh cũng thấy rồi......"
"Không thấy rõ." Lục Đào không nói dối, khi hắn xem, Ngạn Thất đã dùng chăn quấn quanh nơi hai người kết hợp với nhau, hắn cũng chỉ nhìn lướt qua, dù sao hắn cũng không hứng thú với việc làʍ t̠ìиɦ của người khác.
Nhưng rõ ràng là tiểu thê tử đã động tình, thậm chí còn có chút khát vọng.
"Ngồi lên." Lục Đào lại vỗ vỗ mông của cậu.
Trình Cẩn vô cùng xấu hổ, cậu nghĩ tới một màn mà mình đã nhìn thấy không lâu trước đó, trong lúc khϊếp sợ, cũng xác thật là bản thân đã bị gợi lên du͙© vọиɠ.
Mà giờ phút này côn ŧᏂịŧ lớn nóng hầm hập của ông xã đang để ở chỗ kẽ mông của cậu, một dáng vẻ súc thế đãi phát*, chỉ cần cậu chủ động một chút là có thể nuốt lấy toàn bộ. Trình Cẩn hít một hơi thật sâu, dùng tay nắm lấy vật cứng của nam nhân, sau đó nâng mông lên, dùng miệng huyệt ướŧ áŧ cọ lên mào gà của nó, sau khi cọ xát một vài lần, vòng eo chậm rãi chìm xuống, miệng huyệt mềm mại đã được khuếch trương bị đỉnh ra, sau đó bị căng lớn, chờ đến khi nếp nhăn đều bị làm phẳng, cậu rốt cuộc cũng nuốt dươиɠ ѵậŧ của ông xã vào.
*Súc thế đãi phát - 蓄势待发: Tích lũy/gom góp sức mạnh và chờ thời cơ để hành động.
Tràng đạo cơ khát lại một lần nữa bị vật cứng cọ xát rồi lấp đầy, cái loại cảm giác này quả thực sướиɠ đến mức da đầu cũng phải tê dại. Trình Cẩn dùng đôi mắt ẩm ướt nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, khi đối phương cũng nhìn mình, kɧoáı ©ảʍ về mặt sinh lý cùng tâm lý chồng chéo vào nhau, dường như muốn bức cậu bắn tinh: "Lão công......"
"Vào được......" Giọng mũi hỗn loạn vô cùng gợi cảm, cái bụng vẫn chưa khôi phục được kích cỡ ban đầu của Trình Cẩn cũng bị đỉnh đến phồng lên một khối, cậu ghé sát vào ông xã mà đòi một nụ hôn ướt nóng, lại xấu hổ mà cười nói: "Lão công thật là lớn ác......"
Hô hấp của Lục Đào cũng rối loạn, tính công kích cực mạnh mà tiến tới hôn cậu, một bên hôn còn một bên nâng eo đẩy lên trên.
Tràng đạo nhanh chóng bị cọ xát đến mức vừa mềm mại vừa lầy lội, chất bôi trơn bị thao ra ngoài, lại chảy ra chất lỏng trong suốt trơn trượt. Khi đồ vật kia cọ xát tới điểm mẫn cảm, Trình Cẩn ngăn không được mà phát ra tiếng rêи ɾỉ, dươиɠ ѵậŧ đứng thẳng nhiều lần cọ lên bụng của nam nhân, dường như sắp bị cắm bắn bất cứ lúc nào.
"Thật thoải mái...... Thật thoải mái......" Thân thể cơ khát được thỏa mãn, Trình Cẩn sướиɠ đến mức đuôi mắt cũng đỏ ửng, cơ thể cũng hơi rung động, một lát sau, mồ hôi liền toát ra trên da thịt trắng như tuyết. Cổ tử ©υиɠ của cậu còn chưa thích hợp để bị cắm vào, nhưng chỉ cần bị cọ xát cửa vào mà thôi, nơi đó cũng sướиɠ đến mức hơi run rẩy mà chảy ra chất nhầy.
Lần đầu tiên bị cắm bắn, ngay cả ngón chân của Trình Cẩn cũng nắm chặt lại, ngón tay còn lưu lại ở trên lưng của nam nhân một vài dấu tay. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ không chịu khống chế mà phun ra ngoài, từng cỗ từng cỗ bắn ở trên bụng của nam nhân, dươиɠ ѵậŧ ở bên trong tràng đạo bị cậu kẹp đến vừa thô vừa cứng, nhưng vẫn kiên trì không bắn tinh.
Khi dư vị cao trào chậm rãi lui đi một chút, Lục Đào bóp vòng eo của cậu, rút dươиɠ ѵậŧ từ trong tràng đạo của cậu ra ngoài. Trình Cẩn không bỏ được mà kẹp hắn, lại có hơi ủy khuất. Lục Đào hôn lên bờ môi của cậu, khẽ nói: "Từ phía sau."
"Không thích nhìn mặt em sao?" Trình Cẩn rốt cuộc nhịn không được mà hỏi ra những lời mình vẫn luôn muốn hỏi.
"Cũng không phải." Lục Đào nhìn: "Không phải là tiến vào từ phía sau sẽ làm em thoải mái hơn sao?"
"Đúng là như thế, nhưng trước kia, trước kia nhất định là không thích nhìn mặt em đúng không?"
Lục Đào trầm mặc vài giây, mới nói: "Không phải là không thích." Hắn nhìn chằm chằm Trình Cẩn: "Khi đó chỉ là không muốn để cho bản thân mềm lòng."
Còn chưa có hiểu rõ ý tứ của những lời này, Trình Cẩn đã bị nam nhân tiến vào từ phía sau. Tư thế này xác thật là có thể làm cậu thoải mái hơn, bởi vì dươиɠ ѵậŧ thô dài có thể đi vào rất sâu, mà không biết có phải vì ảnh hưởng của hình xăm hay không, động tác của Lục Đào rõ ràng thô bạo hơn một ít, lực thọc vào rút ra vừa nặng lại vừa sâu, còn nhiều lần cọ xát điểm mẫn cảm của Trình Cẩn.
Côn ŧᏂịŧ mới bắn tinh không bao lâu lại bị thao đến đứng thẳng một lần nữa, Trình Cẩn thút thút thít thít mà chỉ biết thở dốc kêu da^ʍ, khi bị làm tàn nhẫn nhất, cậu theo bản năng muốn bò lên phía trước, nhưng mới bò vài bước, mắt cá chân lại bị giữ chặt rồi kéo trở về, côn ŧᏂịŧ thô dài lại lần nữa đỉnh nhập vào thật sâu.
"Lão công...... Lão công...... A......" Trình Cẩn vừa sướиɠ vừa hơi sụp đổ, cả người cũng sắp cao trào, cả người đều đang run, giọng điệu cũng mang theo ý tứ xin tha.
Lục Đào ghé sát vào tai cậu, thấp giọng hỏi: "Tiểu Cẩn phải làm chú cɧó ©áϊ nhỏ của ai?"
Trình Cẩn nghẹn ngào nói: "Lão công...... Làm chú cɧó ©áϊ nhỏ của lão công...... A......"
Những lời này giống như là càng khơi dậy du͙© vọиɠ của nam nhân hơn, tốc độ thọc vào rút ra không những không có giảm bớt, ngược lại càng ngày càng kịch liệt.
Khi bị thao bắn ra một lần nữa, Lục Đào rốt cuộc cũng bắn vào bên trong tràng đạo của cậu.
Khi bên trong cơ thể bị rót đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng rực, Trình Cẩn có loại cảm giác dục tiên dục tử, còn có hơi trôi nổi. Thẳng đến khi nam nhân thò qua ôn nhu hôn lên bờ môi của cậu, thần trí của cậu mới rơi xuống.
Nghiêm túc mà nhìn thật kỹ gương mặt của đối phương, Trình Cẩn nhịn không được mà nhỏ giọng nói: "Rất thích anh......"
Lục Đào dừng một chút, nói: "Anh cũng thích em."
•••••••~꒰⑅ᵕ༚ᵕ꒱˖♡♡˖꒰ᵕ༚ᵕ⑅꒱~•••••••
Thích gì nữa, tầm này là phải eoooo