•••••••~꒰⑅ᵕ༚ᵕ꒱˖♡♡˖꒰ᵕ༚ᵕ⑅꒱~•••••••
Ban đầu Trình Cẩn cũng đã dành cho Ngạn Thất sự đồng cảm trong một vài giây khi biết hắn xảy ra chuyện, cuối cùng thì đã biến mất toàn bộ rồi, mà khi nhìn thấy cái dáng vẻ đắc ý của hắn sau khi anh trai đồng ý ở bên cạnh hắn, Trình Cẩn lại cảm thấy chướng mắt, hiện tại ngay cả khi nhìn hắn chậm rì rì mà di chuyển lên trên xe lăn và ngồi xuống, cũng không cảm thấy hắn đáng thương nữa. Trình Cẩn nghiến răng, châm chọc mỉa mai nói: "Ngạn Thất, bây giờ cậu đi lại cũng không tiện, thật ra có thể không tới cũng được, tới rồi ngược lại còn phải khiến anh trai tôi vất vả chăm sóc cậu."
Ngạn Thất nở nụ cười tươi với cậu, lộ ra một hàm răng trắng: "Anh Húc vui, có phải không?" Khi hắn chuyển hướng qua Trình Húc, biểu tình trên mặt liền biến thành ôn nhu ngọt ngào, giống như là một người yêu hoàn mỹ.
Trình Húc nhàn nhạt nhìn hắn một cái, nói: "Hai đứa đừng đấu võ mồm." Lại vỗ vỗ hắn: "Em vào trước đi, anh nói mấy câu với Tiểu Cẩn."
Ngạn Thất hơi ủy khuất: "Anh Húc muốn nói lời gì mà em không thể nghe sao?"
Trình Cẩn tức giận đến mức trợn trắng mắt, may mắn là anh trai cũng không có chiều hắn, mà là lặp lại lời nói phía trước: "Em vào trước." Lúc này Ngạn Thất mới bĩu môi, không quá tình nguyện mà ấn xuống cái nút ở trên xe lăn.
Chờ hắn đi vào trong, Trình Cẩn nhịn không được mà nói: "Anh, anh thật sự muốn trải qua cả đời này với cậu ta sao? Sao em lại cảm thấy Ngạn Thất cái người này nhìn thế nào cũng thấy không đáng tin cậy a! Hơn nữa ba ba ở bên kia......" Khi cậu nhắc đến cha, giọng nói cũng thấp xuống, cảm giác buồn bực cũng tan hơn phân nửa: "Ba ba ở bên kia có đồng ý không?"
Trình Húc trầm mặc một lát, mới nói: "Không tính là đồng ý, nhưng cũng không có phản đối mạnh mẽ." Anh lại nói: "Trong lúc sinh tử có thể thấy rõ trái tim của một người, em ấy có thể trả giá bằng cả tính mạng của mình chỉ vì anh, anh còn phải nghi ngờ điều gì nữa đây." Quá khứ quả thực là một cái gai, nhưng so với cảm giác sợ hãi khi sắp mất đi Ngạn Thất, vết thương thật nhỏ đó đã không còn được tính là cái gì nữa.
Trình Cẩn không còn lời gì để nói, một hồi lâu mới tiếp tục nói: "Vậy thì sao lần này ba ba lại không tới đây với anh? Không phải là ông ấy đang trách em đấy chứ?
"Không phải như thế, chỉ là ông ấy đã mất đi tư cách đến tinh cầu Đế Quốc, về sau, khi tuyến đường đi đến tinh cầu Địa Nhiệt chính thức được mở ra, em mang theo bảo bảo cùng nhau tới đi." Trình Húc sờ đầu của cậu: "Em sinh con xong thì anh liền đi rồi, hiện tại cơ thể như thế nào? Vết sẹo đã khép lại chưa?"
Trình Cẩn vội vàng gật đầu: "Qua gần hai tháng, đã sớm khép lại rồi! Nhưng thật ra là Ngạn Thất, đôi chân kia phải được điều trị hơn hai năm đúng chứ?"
"Một năm rưỡi, tổng cộng phải trải qua ba lần phẫu thuật." Trình Húc nhéo lòng bàn tay của cậu: "Vào trong thôi, anh muốn nhìn bảo bảo một chút."
Tiểu bảo bảo chắc chắn là vai chính trong bữa tiệc, bé đã được sinh ra 58 ngày, gương mặt càng ngày càng nảy nở, trông cũng giống với Trình Cẩn hơn. Robot nhỏ Trình Trình còn được bổ sung thêm chức năng chăm sóc trẻ em, cho nên thường thì việc chăm sóc bé, hầu hết đều là do nó làm. Có nó hỗ trợ, Trình Cẩn và Lục Đào hai cái tên ba ba mới này mới không luống cuống tay chân.
Bữa tiệc náo nhiệt kéo dài cả ngày, em bé có được sự yêu thích của mọi người, đặc biệt là Trình Húc cực kỳ thích bé, còn tự mình đút sữa bò cho bé, thay tã, tắm rửa v.v, tới buổi tối, cũng quyết định sẽ ở lại một đêm.
Những người khác đã rời đi từ sớm, chỉ có Ngạn Thất còn không chịu đi. Khi nghe thấy Trình Húc quyết định như thế, đôi mắt của nam nhân tuấn tú dường như muốn phun ra lửa, tốt xấu mà nhịn xuống sự tức giận nơi đáy lòng, nhanh chóng đổi thành biểu tình vô cùng ủy khuất, đáng thương hề hề nói: "Anh Húc, vậy thì em phải làm sao bây giờ?"
Trình Cẩn nhanh chóng nói: "Đương nhiên là cậu phải về a, có muốn lão công tôi lái xe đưa cậu về hay không?"
Ngạn Thất trừng mắt liếc cậu một cái, ánh mắt lại lần nữa dừng ở trên mặt Trình Húc: "Chúng ta đã có 56 ngày không gặp mặt." Sau khi hắn được cứu về, Trình Húc chỉ ở lại vài ngày rồi rời đi ngay, lần thứ hai tới là khi Trình Cẩn sinh con, cũng chỉ ở lại hai ngày. Có trời mới biết lần này hắn đã ngóng trông Trình Húc đến đây bao lâu rồi, trên thực tế, nếu không cần phải chuẩn bị cho đợt phẫu thuật chân lần đầu tiên, thậm chí hắn còn hận không thể chạy đến tinh cầu Địa Nhiệt rồi dính vào Trình Húc
Trình Cẩn lo lắng anh trai mềm lòng, vội vàng nói: "Rồi tôi và anh trai tôi đã không gặp mặt nhau lâu như vậy, anh ấy ở chỗ này một đêm thì làm sao nào? Bảo bảo nhà tôi thích anh ấy, anh trai tôi cũng thích bảo bảo."
Ngạn Thất cảm thấy bực bội ở trong lòng, nhưng lại nhanh chóng thay đổi suy nghĩ: "Vậy thì tôi cũng muốn ở lại nơi này." Hắn nhìn Trình Húc, một dáng vẻ "Em đã rất thỏa hiệp", lại giơ lên một gương mặt tươi cười, nói: "Có thể chứ?"
Trình Cẩn không nghĩ tới người này lại có thể mặt dày như vậy, hiển nhiên anh trai phải đồng ý, chỉ có thể nhìn ông xã để xin giúp đỡ. Lục Đào lại nói: "Ở lại đi."
Đôi mắt của Trình Cẩn tràn đầy hoài nghi, chờ đến khi đơn độc ở cùng với ông xã, khó hiểu mà hỏi: "Vì sao lại đồng ý cho cậu ta ở lại a?"
"Không có lý do để không đồng ý." Lục Đào giải thích một câu đơn giản, hắn nhìn chằm chằm Trình Cẩn, giọng điệu bình tĩnh: "Vì sao em lại bài xích cậu ta như vậy?"
"Chẳng lẽ là không nên bài xích?" Trình Cẩn lộ ra vẻ mặt khϊếp sợ: "Con người Ngạn Thất kiêu ngạo như vậy, người bình thường đều không thể chịu được nha?"
Lục Đào nắm lấy tay cậu, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay của cậu, giọng điệu vẫn rất bình tĩnh: "Nhưng phản ứng của em có hơi quá khích, có vẻ như du͙© vọиɠ chiếm hữu của em đối với Trình Húc rất mãnh liệt. Điều này sẽ làm anh hiểu lầm."
"Cái gì?"
Lục Đào nhìn cậu, chậm rãi phun ra mấy chữ: "Em có yêu anh của mình hay không."
Trình Cẩn ngẩn người, nhìn hắn với ánh mắt hoài nghi: "Sao anh lại có thể......" Rất nhanh cậu đã nghĩ tới một vấn đề khác, gương mặt lập tức đỏ lên, vừa thẹn thùng vừa cảm thấy ngọt ngào: "Lão công, không phải là anh......anh đang ghen?"
Lục Đào thản nhiên nói: "Là đang ghen."
Chân thực cảm nhận được ông xã quan tâm đến mình, một sự sung sướиɠ lan tỏa trong lòng Trình Cẩn, nổi buồn nho nhỏ vừa rồi lập tức tan biến sạch sẽ, cậu vội vàng ôm cổ của ông xã, còn hôn lên môi hắn: "Vì sao lại muốn ăn giấm của anh trai em a, bọn em là anh em ruột đó có được không?"
Lục Đào nói: "Vậy thì anh nên ăn ai? Ngạn Thất?"
"...... Sao lại qua tới cậu ta rồi......"
Lục Đào ôm vòng eo của cậu, để cho cậu ngồi lên đùi của mình, nói: "Không phải là cậu ta suýt chút nữa đã trở thành đối tượng đính hôn của em sao?"
"Sao mà anh lại...... Biết?" Trình Cẩn càng kinh ngạc hơn, về chuyện này ngay chính bản thân cậu cũng không rõ cho lắm, vẫn là nghe được từ trong miệng của Ngạn Thất, mà người cũng nghe được chuyện này, nên là Lục Đào nhân cách thứ hai mới đúng.
Lục Đào bình tĩnh nói: "Sau khi nhìn thấy Ngạn Thất một lần nữa, trong đầu tự động nhảy ra một đoạn ký ức." Hắn nhéo nhéo gương mặt của Trình Cẩn, nhân cách chủ mặc dù làm một hành động thân mật như vậy, trên mặt vẫn không có biểu tình gì: "Chắc là rất để ý, cho nên mới khắc sâu vào trong ký ức đi."
Trình Cẩn ngẩn người, sau một hồi sững sờ mới nở nụ cười, vui vẻ nói: "Thì ra là như thế này......"
Nhà của bọn họ rất lớn, vấn đề ngủ lại giải quyết rất dễ dàng, trực tiếp ở trong phòng dành cho khách là được. Chỉ là chân của Ngạn Thất không được tiện, cho nên chỉ có thể chọn phòng ở lầu một. Giữa chừng Ngạn Thất cũng không có bất cứ phản ứng bất mãn gì, an tĩnh giống như một người câm, chỉ là khi Trình Cẩn muốn nói chuyện với anh trai vào ban đêm, Ngạn Thất mới duỗi tay nắm lấy ống tay áo của Trình Húc, nhẹ nhàng lắc lắc, dùng giọng điệu vô cùng ủy khuất mà nói: "Anh Húc, em muốn ngủ, anh lau người giúp em có được không?"
Trình Cẩn cạn lời, nói: "Cả đêm không lau cũng không sao!"
Ngạn Thất tiếp tục chế độ ủy khuất: "Em là một người yêu sạch sẽ, lâu như vậy không được tắm đã rất thống khổ rồi, em muốn dùng nước ấm để lau người......"
Cuối cùng Trình Húc vẫn thỏa hiệp.
"A a a! Em phát hiện, anh trai tìm Ngạn Thất quả thực còn đáng sợ hơn việc tìm cho em một người chị dâu! Trước kia vì sao em lại muốn ngăn cản anh trai em kết hôn a! Nếu như anh ấy tuỳ tiện kết hôn cùng một cô gái nào đó, hiện tại cũng sẽ không như thế này!" Trình Cẩn càng nghĩ càng bi phẫn, nhưng cậu ngoại trừ tìm ông xã để khóc lóc kể lể ra, cũng không còn cách nào khác.
Lục Đào vuốt lông* cho cậu, bình tĩnh nói: "Tắm rửa ngủ đi."
*顺毛, ngôn ngữ mạng, như kiểu khi bạn bè tức giận thì an ủi, giống như khi mèo con tức giận thì vuốt lông cho nó.
Tiểu bảo bảo có phòng trẻ em riêng, việc chăm sóc vào ban đêm trên cơ bản đều giao cho Robot nhỏ Trình Trình, điều này rất phổ biến ở trên tinh cầu Đế Quốc. Nhưng Trình Cẩn vẫn sẽ thức dậy một lần vào ban đêm và đến phòng trẻ em để xem, điều này có lẽ là liên quan đến huyết thống, dù sao thì trước kia, cậu cũng không thể ngồi dậy được vào lúc nửa đêm
Sau khi ngủ hơn một giờ thì cậu tỉnh dậy như thường lệ, đang muốn xuống giường, Lục Đào lại nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của cậu, khẽ nói: "Không đi cũng được, Trình Trình sẽ chăm sóc nó thật tốt."
"Em biết, em chỉ đi xem một chút." Trình Cẩn vẫn xuống giường, tay chân nhẹ nhàng mà mở cửa đi ra ngoài.
Trong phòng khách chỉ có một chiếc đèn tường sáng lên, ánh sáng cũng không mãnh liệt, nhưng cũng đủ để có thể thấy rõ đồ trang trí ở trong phòng. Trình Cẩn lập tức đi đến phòng trẻ em, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, sau đó mở đèn lên. Robot nhỏ đang vừa nạp điện vừa trông coi, nhìn thấy Trình Cẩn đi vào, còn nhân tính hóa mà đè thấp âm lượng kêu lên một tiếng "Tiểu chủ nhân", Trình Cẩn sờ cái đầu trơn bóng của nó, nhẹ giọng nói: "Em vất vả rồi."
"Trình Trình mới không vất vả đâu!" Trong giọng nói của robot nhỏ còn lộ ra kiêu ngạo, có thể được đưa cho nhiệm vụ làm "người chăm trẻ" này, chứng minh ở trong mắt chủ nhân nó vô cùng đáng tin cậy, điều này đối với một robot gia dụng nhỏ mà nói, là một chuyện đáng để tự hào. Đương nhiên nó cũng không làm nhục sứ mệnh của mình, thời gian dài như vậy nó đều chăm sóc bảo bảo rất khá.
Em bé uống sữa no rồi, lúc này đây đang ngủ ngon lành. Trình Cẩn yêu thương mà nhìn chằm chằm bé một hồi lâu, mới duỗi tay sờ tã lót của bé, cảm thấy vẫn khô mát, lúc này mới tay chân nhẹ nhàng mà tắt đèn rời đi.
Nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, Trình Cẩn ngáp một cái, đang định trở về phòng tiếp tục ngủ, lỗ tai lại nghe được một âm thanh không bình thường.
Truyền đến từ hướng phòng dành cho khách.
Sao lại giống như là tiếng anh trai đang khóc?
Cơn buồn ngủ của Trình Cẩn lập tức tan biến, cả người trở nên tỉnh táo. Cậu nhíu mày, rón ra rón rén mà đi đến cửa phòng dành cho khách, càng tới gần, tiếng khóc của anh trai càng rõ ràng, Trình Cẩn nổi giận ngay lập tức.
Không phải là Ngạn Thất đang bắt nạt anh trai đó chứ?
Cậu gần như không suy nghĩ gì mà mở cửa phòng dành cho khách ra, muốn tiến vào trong trợ giúp cho anh trai, nhưng không biết vì cái gì, cửa phòng dành cho khách lại không được đóng lại, bị cậu đẩy, liền đẩy ra một khe hở chừng 10 cm, mà cậu cũng thấy được hình ảnh ở trong phòng ngủ một cách rõ ràng
Hướng mà cậu có thể nhìn thấy là đối diện giường, mà ở trên giường có hai người đang chồng lên nhau, đang nằm thẳng chính là Ngạn Thất, mà ở phía trên, đương nhiên là anh trai của cậu Trình Húc.
Bọn họ đang làʍ t̠ìиɦ.
•••••••~꒰⑅ᵕ༚ᵕ꒱˖♡♡˖꒰ᵕ༚ᵕ⑅꒱~•••••••
Tr ơi em tưởng nhân cách chủ nạnh nùng lắm ai ngờ cũng ghen với anh trai :))) hai nhân cách khác gì khác chứ máu ghen không khác xíu nào