Lớp Học Tuyệt Vọng

Chương 72: Không đợi được

Lưu Văn Đào cười chế nhạo: “Trương Vỹ, tớ khuyên cậu hãy bỏ cuộc đi, trận này đã định, tớ là người chiến thắng.”

“Đợi tớ nhặt xong thì sẽ tính sổ với cậu.” Tôi hừ lạnh, sau đó vội vàng cầm các quân cờ nhặt được lên, tổng cộng có ba con, tôi phủi phủichúng, sau đó, quay lại chỗ ngồi.

Nhìn Lưu Văn Đào trước mặt mình, mặc dù cậu ấy cố tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng tôi có thể cảm nhận được rõ ràng rằng cậu ấy đang mừng thầm trong bụng, xem ra cậu ấy đang nghĩ mình đã nắm chắc phần thắng.

“Chúng ta bắt đầu thôi.” Gương mặt tôibần thần, khắp người lạnh run, nhưng lần này, Lưu Văn Đào lại cực kỳ bình tĩnh, cậu ấy nhìn quân cờ trong tay tôi, rồi cũng ung dung chọn ra một quân cờ.

Sau đó, chúng tôi cùng đặt quân cờ xuống mặt bàn, tiếp đó, đồng thanh hô lên để bắt đầu, lần này, Lưu Văn Đào lật cờ của mình lên trước, là voi, quân cờ mạnh nhất trong ván cờ sinh tử này.

“Sao có thể như vậy được?” Mặt tôi bỗng trắng bệch.

“Ha ha, Trương Vỹ cậu thua rồi.” Lưu Văn Đào cười hô hố, gương mặt đầy kiêu ngạo, giọngkhoái trá, nhìn gương mặt ngạc nhiên của tôi, cậu ấy càng cười lớn hơn: “Trương Vỹ, cậu có muốn biết tại sao cậu thua không?”

“Tớ muốn biết.” Tôi nhìn Lưu Văn Đào.

“Như vậy thì tớ nói cho cậu biết nhé, vừa nãy lúc cậu đi nhặt các quân cờ, trên bàn của cậu vẫn còn lại hai quân cờ, hai quân cờ này là hổ và báo.”

“Hai quân cờ này đã bị tớ nhìn thấy, tớ ghi nhớ chúng trong đầu, lúc cậu trở về chỗ ngồi, tớ vẫn không ngừng theo dõi hai quân cờ này, quả nhiên, không phụ sự mong đợi, cậu đã ra một trong hai quân cờ đó.”

“Hai quân cờ này, không phải hổ thì là báo, chúng đều không phải là đối thủ của voi, cho nên tớ ra voi nhất định thắng chắc.” Lưu Văn Đào cười điên cuồng, nắm quân cờ con voi trong tay, cười đến ứa cả nước mắt.

“Không thể, vậy là cậu ăn gian.” Tôi vội vàng lên tiếng, ánh mắt đầy tuyệt vọng, không còn nghi ngờ gì nữa, tôi thua, Lưu Văn Đào thắng.

“Ha ha, ăn gian, đây không tính là ăn gian được, tớ không cố ý xem, là do cậu bất cẩn mà thôi, suy cho cùng đều tại cậu ngu ngốc.” Lưu Văn Đào cười ha hả, gương mặt méo mó khó coi.

“Không, điều này là không thể.” Tôi chóng váng, không chịu chấp nhận sự thật này.

“Ha ha, chấp nhận sự thật đi, cậu thua rồi, thứ rác rưởi như cậu, hôm qua tớ có thể đánh cậu một trận, thì hôm nay tớ cũng có thể gϊếŧ chết cậu!” Lưu Văn Đào lắc đầu, vẻ mặt giễu cợt, vỗ vỗ vào mặt tôi, sau đó định đi ra khỏi lớp.

“Đợi đã!” Lúc này, tôi mới chịu lên tiếng.

“Sao vậy? Cậu còn muốn cầu xin tớ tha mạng cho cậu à? Ha ha, không bao giờ, trò chơi này, thua là chết đó.” Lưu Văn Đào ngả ngớn.

“Không, quân cờ của tớ còn chưa lật lên mà, sao cậu có thể khẳng định là cậu thắng tớ?” Tôi thản nhiên nhìn Lưu Văn Đào.

“Ha ha, cho dù không phải hổ thì cũng là báo, đều không thể thắng nổi voi của tớ.” Lưu Văn Đào cười lạnh, sau đó đi đến bên cạnh tôi, tự mình lật quân cờ của tôi lên.

Ngay lập tức, những người đang theo dõi ở xung quanh đều kinh ngạc đến ngây người, mặt Lưu Văn Đào lại càng đờ đẫn hơn, sợ hãi lẩm bẩm: “Không, không thể, sao có thể là…”

“Cậu muốn nói...sao lại là chuột?” Tôi mỉm cười, cầm quân cờ trước mặt lên, đúng, quân cờ tôi vừa ra không phải là hổ hay báo, mà là…chuột!

“Không thể, sao có thể là chuột chứ, tớ quan sát rất kỹ, quân cờ cậu ra là một trong hai con đó, không thể nhầm được!” Lưu Văn Đào tức đỏ mắt, chỉ vào tôi la lớn.

“Cậu đó, thật là ngu ngốc!” Tôi lắc đầu.

Lúc này, Lưu Văn Đào mới bừng tỉnh, cậu ấy tức đến run người, chỉ vào tôi hét lớn: “Tất cả đều là quỷ kế của cậu, vừa rồi, là cậu cố ý bỏ quên hai quân cờ đó trên bàn.”

“Đương nhiên, bây giờ cậu mới phát hiện ra sao…hồ đồ quá rồi!” Tôi đứng lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào mặt Lưu Văn Đào.

“Không, không thể nào, dù cho cậu cố tình để quên, quân cờ cậu ra nhất định phải là một trong hai quân cờ đó, không thể nào biến thành chuột được!” Lưu Văn Đào giận dữ hét lên.

“Tớ nghĩ cậu nhầm rồi.” Tôi giơ hai quân cờ ra, sau đó trước mặt Lưu Văn Đào, tôi biểu diễn.

“Vào lúc ra cờ, thực tế là trong tay tớ có hai quân cờ, một con tớ cầm trên tay, con còn lại được giấu trong lòng bàn tay, lúc đặt quân cờ xuống, tớ đã đổi con chuột trong lòng bàn tay với con cờ đang cầm trên tay với nhau.” Tôi làm bộ nhún vai.

“Cậu… vậy là cậu ăn gian.” Lưu Văn Đào tức giận chỉ tay vào tôi.

“Không, đây đâu phải là ăn gian, là tại cậu ngu ngốc mà thôi.” Tôi lãnh đạm lặp lại những lời lúc nãy Lưu Văn Đào đã nói.

“Không, không thể nào.” Lưu Văn Đào run rẩy ngồi sụp xuống đất, đôi mắt vô cùng hoang mang, cậu ấy cho rằng mình đã thắng, đã nắm chắc phần thắng trong tay, vậy mà bây giờ lại nhận ra...cậu ấy đã thua, kết quả giữa hai chúng tôi vẫn là hòa.

Riêng tôi, vẫn ung dung ngồi trên ghế, mỉm cười đắc ý, ván cờ này đã nằm gọn trong lòng bàn tay của tôi rồi.

Ngay từ đầu, tôi đã bắt đầu bày trận, tôi giả vờ trượt chân ngã xuống, để lại hai quân cờ trên bàn, cả hai quân cờ này đều bị voi khắc chế, chỉ cần Lưu Văn Đào biết được hai quân cờ này là hổ và báo, thì cậu ấy nhất định sẽ ra voi.

Vì một khi ra voi, sẽ giành thế áp đảo, bất luận là tôi ra con nào, chỉ cần là một trong hai quân cờ đó, tuyệt đối sẽ thua, vì vậy, lúc nãy Lưu Văn Đào để ý rất kỹ các cử chỉ của tôi.

Trước đó tôi đã giấu sẵn con chuột trong lòng bàn tay, rồi cố ý chọn một trong hai quân cờ ở trên bàn, quả nhiên, Lưu Văn Đào mắc bẫy, cậu ấy không hề biết rằng tôi đã nhanh tay tráo hai quân cờ với nhau, nên mới có một màn hấp dẫn vừa rồi.

Trong đấu cờ thú, chuột là quân cờ yếu nhất, còn voi lại là quân cờ có sức hủy diệt ghê gớm nhất.

“Thế nào? Cậu có muốn tiếp tục chơi ván thứ ba không? Thật ra, nếu cậu không muốn chơi nữa cũng được, chỉ là cùng chết chung với nhau mà thôi.” Tôi thản nhiên nhìn Lưu Văn Đào.

“Chơi, tất nhiên, chơi! Trương Vỹ, đừng tưởng cậu dùng âm mưu quỷ kế của mình thắng tớ một ván, thì cậu sẽ thắng, tớ nắm quân đỏ, cơ hội giành chiến thắng cao hơn cậu rất nhiều.” Lưu Văn Đào giận dữ hết lên.

“Vậy, đến đây đi, tớ không đợi được nữa đâu!” Tôi mỉm cười.