Edit: Lam
Beta: Dii
_______________________
Không khí an tĩnh xung quanh dường như ngưng đọng.
Đến khi Lộ Tinh Thần phản ứng lại, cậu chỉ hận không thể cắn nát đầu lưỡi của mình.
Đmmmm, đúng là miệng chó không mọc được ngà voi, sao lại nói "chồng" chứ.
Nếu nhìn vào thái độ của những người khác, nói không chừng bây giờ đã không còn nhận ra "vợ" của mình nữa rồi, lời này sẽ chỉ làm cho người khác không vui.
Tuy nhiên, ngoài dự đoán, người kia lại không hề biểu hiện ra bất cứ điều gì.
Hắn hơi nhướng mày, ngồi dậy, kéo dài khoảng cách giữa hai người. Sau đó vươn tay, đặt ly nước lại lên cái bàn kế giường.
Ngay khi nam nhân lùi đi, không khí ngột ngạt trong nháy mắt đã nhẹ nhàng hơn.
Lộ Tinh Thần thở hắt ra, cậu vặn vẹo cổ, muốn giải thích: "Em, vừa rồi em chỉ là ——"
Người đàn ông nhanh chóng ngắt lời cậu: "Nhìn dáng vẻ của cậu có vẻ cũng không có việc gì, chiều tôi sẽ sắp xếp người đến đây giúp cậu xử lý thủ tục xuất viện."
Lộ Tinh Thần chớp chớp đôi mắt.
Trong tiểu thuyết không miêu tả quá nhiều về chồng của nguyên chủ, nhưng từ cốt truyện cũng có thể thấy được, hắn vô cùng có khả năng là chướng ngại vật lớn nhất trên con đường dẫn đến thành công của nam chính.
Nói ngắn gọn là "Boss phản diện" trong sách.
Boss phản diện thì sao, cũng sẽ chỉ tập trung vào phân đoạn cao trào của câu chuyện mà thôi, vì vậy nên mở đầu câu chuyện không thấy nhiều lắm cũng là điều bình thường.
Đồng thời, nhân vật này xuất hiện thậm chí còn rất bí ẩn, khiến cho người khác khó có thể thăm dò.
Cũng may lúc Lộ Tinh Thần xuyên qua vẫn còn sớm, cậu cũng có đủ thời gian dài để từ từ tìm hiểu về "Boss phản diện" này.
Lộ Tinh Thần khẽ mím môi: "Anh không thể dẫn em về nhà sao?"
Gương mặt lạnh lùng của người đàn ông rốt cục cũng hơi thay đổi: "Lộ Tinh Thần, đầu cậu bị đâm hỏng rồi à?"
Lộ Tinh Thần liếʍ môi nói: "Hả...?"
Không có chuyện gì sao lại mắng chửi người ta bị đâm hư đầu óc?
Thiệt bất lịch sự!
Người đàn ông nhìn Lộ Tinh Thần, ánh mắt dần trở nên phức tạp, hắn đang chậm rãi cài nút áo cổ tay thì chợt dừng lại.
Chờ một chút ——
Trong chớp nhoáng, Lộ Tinh Thần nghĩ tới một sự kiện.
Chuyện Lạc Hàn kết hôn với nguyên chủ chỉ được miêu tả một cách sơ lược, nhưng có một việc lại viết cực kì kỹ càng tỉ mỉ.
Trước khi nguyên chủ kết hôn với Lạc Hàn, hai người từng có một thỏa thuận miệng đơn giản. Sau khi kết hôn, nguyên chủ tuyệt đối sẽ không làm phiền Lạc Hàn, không làm bất cứ điều gì dựa trên danh nghĩa vợ chồng, Lạc Hàn cũng không được yêu cầu nguyên chủ thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.
Đơn giản là "Kết hôn thật, vợ chồng giả".
Hôm nay cậu không những kêu người đàn ông này là "chồng", còn yêu cầu đối phương dẫn cậu về nhà, thiết lập sai hết rồi!
Bây giờ, Lộ Tinh Thần ước gì có thể tránh xa người chồng trên danh nghĩa càng xa càng tốt.
Lộ Tinh Thần nhanh chóng tìm một cái cớ: "Xin lỗi, vừa rồi em có hơi chóng mặt nên nói bậy, đừng để ý."
Cuối cùng người đàn ông cũng cài xong nút tay áo, tiện tay chỉnh cà vạt, nhàn nhạt nói: "Cảm thấy không thoải mái thì đi kiểm tra não bộ lần nữa, nếu không có vấn đề gì thì tôi sẽ sắp xếp tài xế tới đón cậu vào ngày mai."
Dứt lời, Lộ Tinh Thần chưa kịp đáp lại, hắn đã mở cửa đi ra ngoài.
Cánh cửa chầm chậm khép lại.
Lộ Tinh Thần làm mặt quỷ với bóng lưng của hắn.
Khỏi kiểm tra não cmn đi, cậu không hề choáng váng hay khó chịu chỗ nào hết.
Lộ Tinh Thần dặn dò bản thân, tạm thời không được làm gì quá phận. Bởi cậu hoàn toàn không hiểu gì về Lạc Hàn, mọi thứ đều phải từ từ.
Dù sao, tương lai cũng còn dài.
Nhân lúc ở bệnh viện, Lộ Tinh Thần tiêu hóa lại hết các tình tiết lần nữa, có lẽ sẽ hiểu rõ được chân tướng.
Thời gian cậu xuyên qua là đúng một tháng sau khi "Lộ Tinh Thần" trong tiểu thuyết được gả đến nhà họ Lạc.
Trước khi gặp tai nạn xe cộ, "Lộ Tinh Thần" bị mẹ kế kêu về nhà.
Nguyên nhân rất đơn giản, mẹ kế hy vọng em gái "cậu" – Lộ Vũ Thần cũng được gả vào nhà họ Lạc, bởi vậy nên yêu cầu nguyên chủ hỗ trợ quạt gió thêm củi ở nhà họ Lạc, thúc đẩy cuộc hôn nhân này.
Tất nhiên nguyên chủ sẽ không đồng ý với điều đó.
"Cậu" đã vì gia tộc hy sinh hôn nhân của chính mình, tuyệt đối không thể để em gái "cậu" bước lên vết xe đổ của "cậu" được.
Tuy Lộ Vũ Thần là do mẹ kế sinh ra, nhưng anh em hai người từ nhỏ đã có quan hệ rất tốt.
Đại khái là bởi vì mẹ kế quản giáo quá nghiêm khắc, nên tính cách của Lộ Vũ Thần có hơi hướng nội, trong trường hợp có nhiều người thì ngay cả một từ cũng không dám nói.
Một cô gái như vậy, không thích hợp để trở thành người của một gia tộc giàu có như nhà họ Lạc được.
Huống hồ —
Là gả cho Lạc Hải.
Về công về tư, nguyên chủ đều sẽ không đồng ý.
Nguyên chủ và mẹ kế tranh chấp một phen, hai người tan rã trong không vui.
Trên đường về nhà, nguyên chủ vẫn luôn đắm chìm trong xấu hổ và phẫn nộ, tốc độ xe chạy quá nhanh, trong lúc quẹo cua nhất thời vô ý, đυ.ng phải chiếc xe buýt đối diện đang chạy tới.
May mắn thay, chất lượng xe tốt, nguyên chủ chỉ bị gãy một chân và không có chấn động não nghiêm trọng.
Trong truyện, bởi vì Lạc Hải nên nguyên chủ trực tiếp cự tuyệt lời đề nghị trở về nhà của Lạc Hàn mà ở trong bệnh viện dưỡng thương.
Dù sao ở trong bệnh viện tận hai tháng không gặp nhau, để người nào đó nắm được cơ hội, thời điểm khi "cậu" trở về, "Giang sơn" cũng đã sớm đã âm thầm đổi chủ.
Trên thực tế, cái "Giang sơn" chưa bao giờ có tên cũng chưa có chủ sở hữu thực sự, những tình cảm của "cậu" dành cho Lạc Hải tất cả đều là tình cảm đơn phương từ một phía.
Editor [Lam]: ý của đoạn trên là "giang sơn" tức nam chính đã có người yêu.
Lộ Tinh Thần chỉ có thể dùng một câu đơn giản để tóm gọn cuộc đời xui xẻo đáng thương của nguyên chủ bằng một câu đơn giản: "cậu" đã bước qua thế giới tình yêu của nam chính và theo đuổi nam chính một cách hoàn hảo, nhưng sau đó lại xui xẻo mà bước nhầm hướng, để rồi rơi vào bóng tối sâu thăm thẳm.
Game over.
Không đúng.
Lộ Tinh Thần nhanh chóng phát hiện ra điểm không thích hợp trong câu chuyện.
Đầu tiên là kết quả kiểm tra báo cáo viết rất rõ ràng, xương của cậu không phải là gãy nát hoàn toàn, chỉ là nứt xương, không được tính là nghiêm trọng.
Còn nữa, cậu xuất hiện trên thân thể này, chứng minh, nguyên chủ hẳn là đã chết. Nếu xe đủ tốt, nguyên chủ sẽ không chết, như vậy cậu cũng sẽ không xuyên qua rồi đi vào thân thể này.
Rốt cuộc là sai lầm ở nơi nào?
Lộ Tinh Thần suy nghĩ một hồi, cũng không có thể nghĩ ra bất kì điều gì.
Dù sao cơ thể này cũng có chỗ tốt, nên cậu cũng không quá để tâm vào mấy chuyện vụn vặt nữa.
Chuyện này suy nghĩ mãi cũng không nghĩ được thì ném sang một bên, chờ sau này nói tiếp.
Không ai biết liệu những thay đổi này có làm chệch hướng đi của câu chuyện hay không, dù sao cậu cũng đã ở trong cơ thể này, cho dù người ta nhìn ra điều gì khác thường, cũng không có gì để lo lắng.
Chuyện linh hồn xuyên không, nói ra cũng chẳng có ai tin?
Lộ Tinh Thần không phải nguyên chủ, không có tình cảm gì với Lạc Hải, càng không thể giống với nguyên chủ, làm một ít chuyện lung tung rối loạn chỉ muốn lấy lòng đối phương để rồi tự đẩy bản thân vào bước đường cùng.
Tuy nhiên còn có một vấn đề nữa——
Cho dù Lộ Tinh Thần không có chút hứng thú nào với Lạc Hải, nhưng không đồng nghĩa với việc người khác cũng nghĩ như vậy. Trừ Lạc Hải đã sớm biết nguyên chủ thích anh ta, một nhân vật khác cũng phát giác ra điều đó là Lê Nhất Chu.
Cho nên dù Lộ Tinh Thần không muốn kiếm chuyện, thì chuyện cũng tìm tới cửa, còn có khả năng kéo cậu vào vòng xoáy của quyển tiểu thuyết này.
Cậu cần phải làm điều gì đó, ngồi chờ chết chưa bao giờ là phong cách của cậu.
Lạc Hàn nói được làm được.
Ngày hôm sau, sau khi kiểm tra xong, người giúp việc thông báo tài xế của hắn đã tới đón cậu.
Tài xế nhìn qua ước chừng hơn 40 tuổi, cao lớn mà lại rắn rỏi, mang kính râm, lúc bước đi làm Lộ Tinh Thần cảm giác như đang nhìn thấy đại ca của một băng đảng nào đó trong các bộ phim Hồng Kông vậy.
Thoạt nhìn vừa ngầu lại vừa lạnh lùng.
Tài xế nhìn thấy Lộ Tinh Thần, tháo kính râm xuống, lạnh lùng cười, mở miệng nói: "Xin, xin chào Lộ tiên sinh, tôi là tổng thư kí và là tài xế, cậu gọi tôi là lão Vương, là được."
Tam quan sụp đổ trong chớp mắt.
Lộ Tinh Thần: "...... Xin chào."
Cậu nhịn lại không cười, hơi kinh ngạc.
Không ngờ, Lạc Hàn là ông chủ của chuỗi công ty niêm yết*, lại dùng một người nói lắp làm tài xế.
* Công ty niêm yết (listed company) là công ty công cộng có cổ phiếu được phép mua bán trên các thị trường chứng khoán.
Nghĩ tới khung cảnh người đàn ông lạnh nhạt kia nói chuyện với một người nói lắp, Lộ Tinh Thần càng muốn cười.
Theo lời giới thiệu của lão Vương, đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt.
Thật là kỳ quái, nguyên chủ được gả qua cũng hơn một tháng, nhưng lại chưa bao giờ gặp qua tài xế của Lạc Hàn?
Nhưng mà, hai người cũng chỉ là vợ chồng giả mà thôi, nói không chừng ngày thường ngay cả mặt cũng không thấy được, nên không biết tài xế của Lạc Hàn cũng là chuyện bình thường.
Trong lúc Lộ Tinh Thần quan sát lão Vương, lão Vương cũng đánh giá cậu. Lộ Tinh Thần cố gắng nhịn cười, không ngờ là hành vi vô lễ của bản thân bị lão Vương nhìn thấy được.
Bởi vì lão Vương bị cà lăm, nên phải nhận hết sự nóng lạnh từ người khác, đối với những ánh mắt khác thường cũng hết sức nhạy cảm. Dù Lộ Tinh Thần có biểu tình như vậy, nhưng lão Vương lại hoàn toàn không cảm thấy khó chịu.
Tuổi của Lộ Tinh Thần đang ở ranh giới giữa một thiếu niên và một người đàn ông, nó vừa có sự ngọt ngào của một thiếu niên, lại có mạnh mẽ của người đàn ông. Ngoại hình cậu rất đẹp nhưng không hề nữ tính, lông mày là bộ phận đẹp nhất, ánh mắt rất có phong tình, nhưng lúc đánh giá người khác lại hơi hồn nhiên.
Nhờ điều này, mặc kệ cậu có biểu tình gì, cho dù là lộ ra vẻ xấu hổ, cũng chỉ làm cho người khác cảm thấy rung động và xinh đẹp.
Lão Vương nhìn Lộ Tinh Thần thêm vài lần, không khỏi cảm thán: Người đẹp, làm cái gì cũng khiến cho người khác thích.
Lúc trước chú ta không rõ tại sao ông chủ nhà mình lại cưới một người vợ nhỏ như vậy, nên rất tò mò về Lộ Tinh Thần. Lúc này gặp được người, nghi hoặc trong lòng cuối cùng được gỡ bỏ.
Dù gì cũng là đàn ông.
Trên đường trở về, lão Vương cứ vô tình nhìn lên gương chiếu hậu, Lộ Tinh Thần đang dựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Có lẽ là vừa mới gặp tai nạn xe cộ, gương mặt nhỏ tinh xảo của cậu hơi tái nhợt, khiến người khác nhìn mà đau lòng.
Lại một lần đèn đỏ.
Lão Vương theo thói quen nâng mí mắt lên, Lộ Tinh Thần vừa lúc mở mắt, hai người "Bốn mắt nhìn nhau" trong gương.
Lão Vương xấu hổ mà muốn nhìn qua chỗ khác, Lộ Tinh Thần lại đột nhiên cười một cái.
Cậu có đôi mắt vừa tròn vừa sáng, lúc cười rộ lên, đuôi mắt cong cong, nhìn rất có thiện cảm, lão Vương nháy mắt đã quên xấu hổ, vui tươi hớn hở mà cười đáp lại cậu.
Sau khi xuống xe, thừa dịp người hầu đang dọn đồ vật, lão Vương cũng thuận tay rửa sạch chỗ thùng xe vừa rồi để xe lăn.
"Con gọi chú là chú Vương nha."
Lão Vương xoay người, Lộ Tinh Thần đặt tay ở trên tay vịn xe lăn, hơi ngẩng đầu nhìn ông.
Có lẽ bởi vì đã ra khỏi xe và di chuyển một chút, nên sắc mặt cậu đã hồng hào trở lại, không còn tái nhợt nữa, cả người cậu dường như có sức sống hơn, dưới ánh mặt trời thoạt nhìn càng tinh xảo và xinh đẹp hơn.
"Đương nhiên, cậu gọi tôi là cái gì cũng, cũng được," lão Vương nhanh chóng dùng khăn lông lau tay, khom lưng nói, "Cậu, cậu Lộ, cậu có việc gì không?"
"Chú Vương, chúng ta add WeChat đi." Lộ Tinh Thần chân thành nói.
Lão Vương kinh ngạc nói: "Cậu, cậu Lộ, tôi không có We, WeChat của ông chủ, cứ vậy mà thêm vào, liệu có thích, thích, thích hợp không?"
"Không cần lo lắng, chú thêm con làm bạn bè trên WeChat, ông chủ chú cũng không biết đâu." Lộ Tinh Thần nghịch ngợm mà lấy di động từ trong túi ra, quen cửa quen nẻo mà quét mã QR một cái.
"Được rồi."
"Được, tốt."
"Hôm nay vất vả cho chú."
"Không, không vất vả."
Người hầu đi tới, đẩy Lộ Tinh Thần vào nhà.
"Đúng rồi," Lộ Tinh Thần quay đầu lại, "Về sau con có việc có thể tìm chú không?"
Lão Vương nhanh chóng gật đầu bảo đảm: "Đương nhiên, có thể."
"Vậy là tốt rồi." Lộ Tinh Thần mỉm cười và vẫy tay với chú ta, "Tạm biệt."
Mãi cho đến khi bóng lưng Lộ Tinh Thần biến mất, lão Vương bỗng có cảm giác mình bị lừa ——
Vợ của ông chủ thêm chú vào làm bạn Wechat, là muốn chuẩn bị để về sau tìm kiếm hành tung của ông chủ dễ dàng hơn sao?
Hết chương 2.