Đóa Hoa Cao Lãnh Bị Kiếm Linh Của Mình Thao Đến Cao Trào

Chương 6: Điện giật

Minh Trạch than nhẹ một hơi, có chút mờ mịt nhìn sơn động tối tăm trước mắt, cái tên đáng chết kia không biết đã đi đâu.

Minh Trạch đỡ cái eo bủn rủn của mình đứng dậy, bước chân loạng choạng đi về phía trước.

Vừa mới chuẩn bị ra khỏi sơn động liền thấy một tầng lá mỏng lóng lánh, Minh Trạch triệu hồi bội kiếm của mình, lại phát hiện kiếm giống như đã chìm sâu vào trong biển rộng.

Minh Trạch chỉ có thể ngưng tụ ra một miếng băng, nhìn miếng băng mỏng trước mặt, Minh Trạch im lặng. Hắn thấy thân ảnh của Long Hoài ngày càng gần, chỉ có thể làm bộ như không có việc gì quay lại giường.

Mới vừa ngồi xuống liền cảm giác cái mông mình có chút đau, chuyện này làm cho sắc mặt của hắn có chút không tốt.

Long Hoài không nói gì, mà là vung tay một cái, một bàn đồ ăn ngon miệng mới lạ xuất hiện trước mắt.

Nhìn đồ ăn phong phú trên bàn, Minh Trạch thế nhưng cảm thấy có chút đói, bụng cũng phát ra tiếng "rột rột", mặt hắn lập tức đỏ lên.

Sau kỳ Kim Đan đã bắt đầu tích cốc, Minh Trạch đã lâu không còn ăn mấy món đồ ăn nhân gian nữa.

Minh Trạch chú ý tới một cái túi giấy vô cùng quen mắt, đây là bánh gạo nếp do một cụ già trong Phong thành bán, bởi vì hương vị món bánh này rất giống với mẫu thân hắn làm nên cứ ít lâu hắn lại cố ý đi mua một ít, đặt trong nhẫn trữ vật.

Long Hoài sao lại mua cái này?

Minh Trạch có chút khϊếp sợ nhìn y.

Long Hoài nhìn bộ dáng hoảng loạn của hắn, cười tủm tỉm cầm lấy túi điểm tâm nói: "Xem ra A Trạch đã bị ta đυ. đến không còn sức rồi..."

Minh Trạch có chút tức giận, lại có chút thẹn thùng trừng mắt nhìn Long Hoài, đôi mắt ướŧ áŧ không có chút uy hϊếp nào. Long Hoài vẫn như cũ cầm bánh muốn đút cho hắn ăn nhưng lại bị hắn tránh đi.

"A Trạch có chút không ngoan đấy." Long Hoài có chút nguy hiểm mà nhìn Minh Trạch, một tay ấn Minh Trạch dưới thân, ngón tay cởi sạch quần áo trên người hắn, lộ ra cơ thể tràn đầy vệt đỏ bên trong.

Dòng điện rất nhỏ chạy qua đầṳ ѵú Minh Trạch, gãi đúng chỗ ngứa làm cho hắn sướиɠ đến kí©ɧ ŧɧí©ɧ kêu lên một tiếng.

Theo dòng điện, Minh Trạch cảm thấy có một trận tê dại dâng lên từ bên trong cơ thể, ©ôи ŧɧịt̠ phía dưới cũng kích động đứng thẳng lên.

Vị trí mẫn cảm như vậy lại bị điện giật nhưng vẫn không có chút đau đớn nào, Minh Trạch lại có thêm nhận thức mới về cơ thể dâʍ đãиɠ của mình.

"A Trạch thật là dâʍ đãиɠ, bị điện giật mà ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ cũng cứng lên được." Ngón tay Long Hoài khảy lên ©ôи ŧɧịt̠ Minh Trạch, nhìn nó phun ra một ít dịch nhầy trong suốt, một cái tay khác không ngừng phóng xuất ra dòng điện mỏng manh, đập lên đầṳ ѵú Minh Trạch, kí©ɧ ŧɧí©ɧ núʍ ѵú càng thêm cứng rắn.

Đầṳ ѵú bị dòng điện chạy qua càng thêm kiều diễm ướŧ áŧ, Long Hoài cúi người ngậm lấy núʍ ѵú Minh Trạch hung hăng liếʍ mυ'ŧ. Khoang miệng ấm áp bao lấy đầṳ ѵú chính mình, kɧoáı ©ảʍ không ngừng chạy loạn trong cơ thể, Minh Trạch không khống chế được ngửa đầu rêи ɾỉ.

Nhận ra chính mình có chút mất kiểm soát, Minh Trạch dùng tay che miệng mình lại, không cho mình rên ra tiếng.

Nhưng mà Long Hoài lại cố tình không cho Minh Trạch như ý, hàm răng không ngừng gặm cắn cặρ √υ' non mềm, răng nanh bén nhọn thỉnh thoảng xẹt qua lỗ vυ' mẫn cảm, bàn tay nóng rực vuốt ve một cái vυ' khác, núʍ ѵú mềm mại như cục bột bị vuốt ve thành các loại hình dáng.

"Muốn không?" Côи ŧɧịt̠ Long Hoài không ngừng đâm vào trong lỗ l*и, nhưng vẫn không chịu đi vào. L*и non của Minh Trạch bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ không ngừng mấp máy co rút lại, nước da^ʍ phun ra.

Minh Trạch cảm thấy cơ thể chính mình giống như sắp bốc cháy, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, đó chính là muốn bị ©ôи ŧɧịt̠ lớn đυ. vào. Hắn bị tìиɧ ɖu͙© tra tấn đến đầu óc có chút không rõ ràng, nghe thấy Long Hoài hỏi liền lập tức gật đầu.

Côи ŧɧịt̠ Long Hoài cũng cắm vào trong lỗ l*и Minh Trạch, vừa mới đυ. vào đã cảm giác hai mép l*и giống như là một cái miệng nhỏ ấm áp không ngừng liếʍ mυ'ŧ ©ôи ŧɧịt̠ lớn của chính mình, kí©ɧ ŧɧí©ɧ da đầu Long Hoài tê dại, đυ. ȶᏂασ càng thêm hung ác.

Lồ l*и non mềm gắt gao hút chặt ©ôи ŧɧịt̠ của nam nhân, lúc ©ôи ŧɧịt̠ lớn rút ra còn phát ra một tiếng "ba", giống như là luyến tiếc không cho nó rời đi.

"Đừng có gấp." Long Hoài nói xong liền ȶᏂασ vào lần nữa.

Minh Trạch giống như đã hiểu rõ ý trong lời nói của Long Hoài, ngón chân xấu hổ cuộn tròn.

"Đĩ nứиɠ, bị ta đυ. rất sướиɠ có phải không, l*и da^ʍ của ngươi còn gắt gao mυ'ŧ chặt ©ôи ŧɧịt̠ lớn của ta đấy." Long Hoài một bên nói, một bên ȶᏂασ mở tử ©υиɠ của Minh Trạch, mỗi lần đυ. đến chỗ này đều có cảm giác như có cái miệng nhỏ không ngừng liếʍ mυ'ŧ ©ôи ŧɧịt̠ của mình, kí©ɧ ŧɧí©ɧ ©ôи ŧɧịt̠ lớn càng thêm phồng lên.

"Thật đầy...Ngứa quá...Bị đυ. chết mất a a...Không được...Rút ra đi..." Minh Trạch bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mơ hồ, căn bản không biết nam nhân đang nói cái gì, hai cẳng chân thon dài gắt gao quấn quanh bên hông nam nhân, đôi tay lung tung không ngừng cào loạn trên lưng y.

Nhìn cơ thể Minh Trạch ửng đỏ vì tìиɧ ɖu͙©, ngay cả vành tai vốn trắng nõn cũng đỏ như nhỏ máu, Long Hoài có chút động tâm, cúi người ngậm lấy dùng sức hút một cái. Minh Trạch chưa bao giờ biết lỗ tai mình lại có thể mẫn cảm đến như vậy, gần như là bị hút một cái đã cao trào.

Minh Trạch mờ mịt nhìn phía trước, hai mắt không có tiêu cự, đuôi mắt có chút đỏ lên, một giọt nước mắt từ giữa chảy xuống.

Vận động kịch liệt làm cho chóp mũi Minh Trạch đổ một tầng mồ hôi mỏng, đôi môi đỏ tươi thỉnh thoảng phun ra tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ. Một người vốn là bộ dáng cao lãnh lại nằm dưới háng mình bày ra tư thế mê người quyến rũ như vậy, chuyện này quả thật là có sức dụ hoặc rất lớn đối với Long Hoài, ©ôи ŧɧịt̠ càng thêm phồng to, hung hăng ȶᏂασ vào sâu trong tử ©υиɠ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ tử ©υиɠ không ngừng co rút phun nước da^ʍ.

Côи ŧɧịt̠ Long Hoài liên tục thọc vào rút ra trong lỗ l*и chật hẹp của Minh Trạch, bàn tay to vuốt ve bầu vυ' hắn, lòng bàn tay thỉnh thoảng bắn ra một dòng điện nhỏ, đầṳ ѵú Minh Trạch bị điện giật càng thêm kiều diễm ướŧ áŧ, giống như một hòn đá nhỏ cứng rắn cọ xát trong tay nam nhân.

L*и nhỏ bị ©ôи ŧɧịt̠ to dài của nam nhân hung hăng xỏ xuyên, núʍ ѵú cũng bị giật điện, Minh Trạch cảm giác dòng điện này như lan ra khắp cơ thể mình, làm hắn sướиɠ đến không ngừng phun nước l*и.

Long Hoài nhìn khuôn mặt nhỏ quyến rũ của Minh Trạch, đầu ngón tay vẫn không ngừng, hai mắt Minh Trạch đẫm lệ mông lung nhìn nam nhân, cảm thụ được c̠úc̠ Ꮒσα mềm mại của mình bị dòng điện chích lên, một cổ tê tê dại dại từ trong lỗ nhỏ truyền đến, nước da^ʍ không ngừng phun ra khỏi c̠úc̠ Ꮒσα.

Tử ©υиɠ cũng bị ©ôи ŧɧịt̠ lớn không ngừng ȶᏂασ vào, kɧoáı ©ảʍ đánh sâu trong đầu óc làm cho hắn không nhịn được muốn bắn, đáng tiếc ©ôи ŧɧịt̠ bị Long Hoài thi triển pháp thuật không có cách nào bắn ra. Hai hòn trứng dái của Minh Trạch đã căng đến xanh tím.

Ba tháng dạy dỗ làm cho hắn sớm hình thành thói quen bị đau đến sướиɠ, nhưng đối với Minh Trạch mà nói, cơ thể của mình ngày càng trở nên dâʍ đãиɠ, cái nhận thức này làm cho hắn rất xấu hổ, lại khó có thể tin.

Lúc này Minh Trạch biết rõ chính mình đã không thể quay lại như trước được, cũng không bao giờ còn là đại sư huynh cao lãnh thanh nhã của Kiếm Tông nữa.