Chương 5 (Bonus): Kẹp vυ', kẹp trứng dái
Long Hoài đi ra khỏi thân kiếm, nhìn Minh Trạch vẫn còn đang chìm đắm trong mộng, lấy ra hai cái kẹp nhỏ kẹp trên đầṳ ѵú Minh Trạch, răng cưa hung hăng đâm sâu vào trong thịt vυ' mẫn cảm, làm Minh Trạch cảm thấy có chút đau đớn, không tự giác nhíu mày.
Nhưng giây tiếp theo hắn lại cảm thấy như mình đang ở bên trong một tầng mây, gió nhẹ quét qua khuôn mặt làm Minh Trạch thấy có chút sảng khoái, cặp mày vốn nhíu chặt cũng giãn ra.
Long Hoài hung hăng túm chặt cái kẹp trên đầṳ ѵú Minh Trạch, đầṳ ѵú trở nên đỏ như nhỏ máu. Minh Trạch cảm giác chính mình trong nháy mắt đã từ trên mây rơi xuống mặt đất, đau đớn và kɧoáı ©ảʍ cùng tồn tại làm Minh Trạch có chút mê mang ngồi dưới đất.
Nhìn vẻ mặt Minh Trạch giống như là đang mơ thấy mộng đẹp, Long Hoài ác liệt đem kẹp vυ' kẹp lên hòn trứng dái trướng lớn của hắn, răng cưa đâm sâu vào phía trong thịt dái mềm mại, ©ôи ŧɧịt̠ vốn còn đang cương cứng trực tiếp mềm xuống.
Đau đớn kịch liệt thổi quét qua toàn bộ giác quan của Minh Trạch, làm cho hắn phát ra tiếng rêи ɾỉ thống khổ, cẩn thận nghe còn có chút vui sướиɠ nhàn nhạt.
"A...Đau quá...Thật...thoải mái..."
Trong mơ, Minh Trạch cúi đầu vuốt ve trứng dái của chính mình, cảm thấy đau đớn là do từ chỗ này truyền tới, hắn không tự giác dùng tay xoa nắn, nước mắt từ trong hốc mắt ửng đỏ chảy xuống dưới.
Long Hoài vuốt ve cái trứng dái còn lại chưa bị kẹp, lòng bàn tay thô ráp không ngừng xoa bíp đầu ©ôи ŧɧịt̠ mềm mại, khi thì nhẹ nhàng, khi thì tăng thêm lực độ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ ©ôи ŧɧịt̠ dưới bàn tay càng thêm cứng ngắc, không ngừng phun ra nước da^ʍ trong suốt.
"Ưʍ...Thật trướng...Khó chịu quá...Muốn bắn..." Lông mi Minh Trạch hơi rung động, trong miệng thỉnh thoảng phát ra tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ, ngón chân trắng nõn cũng sướиɠ đến cuộn tròn.
Nhìn ©ôи ŧɧịt̠ ngày càng phồng to của Minh Trạch, trứng dái cũng trở nên xanh tím, Long Hoài ý xấu giật mạnh cái kẹp đang kẹp trứng dái bên trái xuống, Minh Trạch đau đến run rẩy, nước mắt như từng viên ngọc đứt quãng chảy xuống khỏi khóe mắt, l*и nhỏ cũng phun ra lượng lớn nước da^ʍ.
Minh Trạch có chút mê man, không rõ tại sao chính mình lại ở trong không gian toàn màu trắng này, đột nhiên cảm giác bên tai truyền đến một trận nói nhỏ.
"Cứ thoải mái mà hưởng thụ thời gian tiếp theo đi."
Minh Trạch cảm giác toàn thân mình đều bị người ta chiếu cố, tựa hồ như có dòng điện đang chạy khắp tứ chi, kɧoáı ©ảʍ cũng không ngừng tích lũy trong thân thể làm cho hắn không tự giác phát ra tiếng rêи ɾỉ.
Long Hoài nhìn đầṳ ѵú đỏ như nhỏ máu của Minh Trạch, ©ôи ŧɧịt̠ xanh tím, nhìn qua vô cùng thê thảm, ngón tay Long Hoài không ngừng thọc vào rút ra trong l*и da^ʍ của hắn, kí©ɧ ŧɧí©ɧ lỗ nhỏ không ngừng co rút lại phun ra nước l*и.
"A a...Thật thoải mái...ha a a...Sướиɠ quá..." Minh Trạch nhắm mắt rêи ɾỉ, nước mắt chảy xuống.
Một cái kẹp vυ' khác cũng bị Long Hoài dùng lực giật xuống, răng cưa hung ác xẹt qua thịt vυ' yếu ớt làm Minh Trạch vừa đau lại vừa sướиɠ, dưới háng không ngừng run rẩy, ngón chân cuộn tròn lại.
Kɧoáı ©ảʍ không ngừng đánh sâu vào trong đầu Minh Trạch, làm cho hô hấp vốn nhẹ nhàng cũng trở nên dồn dập. Minh Trạch cảm giác chính mình lại đi tới trong sa mạc, lúc này tựa như con cá thiếu nước không ngừng há miệng hô hấp.
Long Hoài nhìn khuôn mặt hơi ửng hồng của Minh Trạch, móng tay bén nhọn không ngừng xoa nắn âʍ đa͙σ mẫn cảm, kí©ɧ ŧɧí©ɧ l*и non không ngừng co rút phun ra nước da^ʍ.