Tuyên Đại Vân đang chờ y.
Vυ' Trương vấn lại tóc cho cô, tóc mai gọn gàng, không loạn dù chỉ một sợi, xiêm y cũng được thay thành một bộ sạch sẽ.
Thường ngày cô vẫn thích màu sắc tươi sáng, hôm nay lại chọn thuần một sắc vô cùng đoan chính.
Đến bên ghế, đoan trang ngồi xuống, đôi mắt hạnh vì khóc mà hơi sưng lên toát vẻ uy nghiêm khiến người ta không dám khinh thường. Tuyên Hoài Phong vào phòng, ngẩng đầu nhìn lên, thấy chị mình ngồi ở ghế trên.
Hai tay vυ' Trương nắm khăn làm bếp, đứng sau lưng chị Tuyên Hoài Phong, dùng đôi mắt ngập tràn mong đợi cùng bất an nhìn Tuyên Hoài Phong. Trước mắt được bày một bàn hương án, trên bàn hương án thờ một tấm ảnh chân dung đã ố vàng, dáng vẻ cùng nụ cười kia chính là người mẹ đã mất sớm của chị em Tuyên gia – Tuyên phu nhân.
Niên Lượng Phú cũng theo lưng Tuyên Hoài Phong đi vào.
Tuyên Đại Vân thấy vậy liền nói với Niên Lượng Phú: “Anh ra ngoài!”
Niên Lượng Phú cười mỉa nói: “Chị em các người chuẩn bị hoà giải đã lập tức muốn vứt kẻ làm cầu nối tôi đây ra ngoài? Vậy chẳng hay lắm đâu.”
Tuyên Đại Vân lạnh mặt nói: “Đây là chuyện của Tuyên gia, tôi không muốn người ngoài dây vào. Anh không đi đúng không? Được lắm, tôi đi.”
Tay đè lên tay vịn ghế, tỏ vẻ muốn đứng lên.
Vào thời điểm này, Niên Lượng Phú tuyệt không muốn phá cục diện tốt, lập tức tỏ thái độ vô cùng nhượng bộ, khoát tay cười nói: “Được được được, anh không dây vào. Chị em hai người có điều muốn nói riêng thì cứ nói đi. Ôi, thời buổi này, nào có gã đàn ông nào có thể cứng rắn với phu nhân nhà mình đây? Cơ mà, sợ vợ cũng là chuyện tốt.”
Niên Lượng Phú vừa rung đùi đắc ý vừa khoái trá rời đi. Chờ hắn đi rồi, Tuyên Hoài Phong mới tiến lên một bước, nhẹ nhàng gọi một tiếng “Chị.”
Ánh mắt Tuyên Đại Vân lại không đặt trên người y, chỉ nhìn chằm chằm tấm ảnh cũ trên hương án, nói: “Hoài Phong, em quỳ xuống cạnh mẹ.”
Tuyên Hoài Phong bèn quỳ đàng hoàng trước tấm ảnh mẹ mình.
Tuyên Đại Vân nói: “Em và chị đều là người mất cha mất mẹ, trên đời này, sống nương tựa lẫn nhau. Hành vi của em bây giờ khiến chị đau thấu tim. Chị không muốn gặp em, bởi vì vừa thấy em, vừa nhớ tới những lời em nói với chị, trái tim của chị như bị người ta ghim hàng ngàn hàng vạn mũi kim vậy.”
Tuyên Hoài Phong nghe lời lẽ bi thương của cô cũng vô cùng khổ sở, hốc mắt ửng đỏ, bật thốt: “Chị…”
Tuyên Đại Vân nói: “Em khoan lên tiếng, nghe chị nói hết đã. Chị là người phụ nữ số khổ, cha mẹ qua đời, không ai thương tiếc, chỉ có thể sống tạm bợ trên cõi đời này. Em cũng hiểu con người của chồng chị ra sao rồi đấy. Cốt nhục của chị, khó khăn thai nghén chín tháng mười ngày, vừa sinh ra đã chết. Em là đứa em trai ruột duy nhất của chị, chị chăm em lớn lên, chị liều mạng cũng muốn chăm sóc tốt cho em. Hôm nay chị em không thể gặp nhau, trong mắt bọn họ, tất nhiên sẽ bảo chị vô tình. Nào biết kẻ làm chị như chị đây phải xa lánh em trai mình sẽ đau lòng tới nhường nào.”
Lời này nói hết sức thê lương, hết sức chân thành, Tuyên Hoài Phong đã nhỏ lệ, quay người lại, quỳ vươn tay tới, cầm tay chị mình, nức nở nói: “Chị, là em không tốt, là em khiến chị đau lòng.”
Tuyên Đại Vân bị lời này chạm tới đáy lòng, nhìn ánh mắt y, nhu hoà nói: “Em biết thì tốt. Chị mắng em đánh em, không gặp em, sao lại không đau lòng? Sao lại không đau khổ? Em biết không, em đứng ngoài đó, chị ở trong này tựa như ngồi trên bàn chông vậy. Hoài Phong, chị chỉ có một mối hi vọng là em thôi, em đừng khiến chị đau lòng như vậy nữa.”
Chị em hai người, một ngồi, một quỳ, hai mắt ngấn lệ nhìn nhau.
Bốn bàn tay nắm thật chặt.
Vυ' Trương đứng bên cạnh, cầm chiếc khăn tay Tuyên Đại Vân cho mình mượn mà lau lệ, lắp bắp cười nói: “Như vậy mới tốt, như vậy mới tốt… Tiểu thư, tôi đã nói rồi, tiểu thiếu gia có hồ đồ hơn nữa cũng không thể không nghe lời cô. Cô nhìn xem, chẳng phải đúng như vậy sao.”
Tuyên Đại Vân hỏi Tuyên Hoài Phong: “Em có nghe lời chị không?”
Tuyên Hoài Phong vốn rất cảm động khi làm hoà với chị, nghe lời này, trong lòng bỗng nhiên bất an, cẩn thận nói: “Chị, chị muốn em nghe lời thế nào?”
Tuyên Đại Vân nói: “Chị không yêu cầu gì khác. Chị chỉ cần hôm nay em thề trước mặt mẹ, thề từ nay về sau em sẽ không gặp mặt Bạch Tuyết Lam nữa. Chị sẽ tìm cho em một cô gái tốt xuất thân trong sạch, em thành gia lập nghiệp rồi sẽ lo cho hương khói Tuyên gia chúng ta thật tốt.”
Tuyên Hoài Phong nghe yêu cầu này liền trầm mặc.
Tuyên Đại Vân nói: “Nếu em còn coi chị là chị em, bây giờ em lập tức thề độc với mẹ. Chúng ta sẽ không đề cập tới chuyện trước kia nữa.”
Tuyên Hoài Phong quỳ xuống đất, rũ đầu, không chịu lên tiếng.
Vυ' Trương không nhịn nổi nữa, lắc mạnh vai Tuyên Hoài Phong, kinh hoàng cầu xin: “Tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia, cậu đừng sai phạm hồ đồ nữa. Chuyện như vậy mà tiểu thư cũng chịu tha thứ cho cậu, sao cậu lại không thề trước ảnh của phu nhân chứ? Tiểu thiếu gia, cái chuyện không nói nổi ra miệng này sẽ bị thiên lôi đánh đó. Chẳng lẽ sau này cậu không định lấy vợ sinh con sao? Sau trăm năm, ai chăm sóc cho cậu lúc về già, ai lo ma chay cho cậu? Thiếu gia tốt của tôi ơi, vυ' Trương cầu xin cậu, cậu tỉnh lại đi, cậu tỉnh táo lại đi!”
Tuyên Hoài Phong bị bà lay tựa gốc cây nhỏ bị gió táp, đôi đầu gối lại vẫn như bàn thạch, kiên định quỳ trên mặt đất.
Trầm mặc hồi lâu, nhẹ nhàng lắc đầu một cái.
Thân thể Tuyên Đại Vân bỗng cứng đờ, qua một hồi, thở dài một tiếng, cũng trầm mặc.
Vυ' Trương vẫn vừa rơi lệ, vừa không dám tin mà khuyên nhủ: “Tiểu thiếu gia, cậu không thể như vậy, đây là làm bậy đó. Từ nhỏ cậu đã là đứa bé hiểu chuyện, người người đều nói cậu lớn lên sẽ có tiền đồ, cậu còn từng học sách tây, bụng đầy học vấn, sao cậu có thể hồ đồ như vậy? Nếu cậu thật sự đi vào con đường cụt này, phu nhân trên trời sẽ đau lòng tới mức nào chứ? Sau này tôi chết rồi cũng phải cầm tóc che mặt, hồn phách không dám đi gặp phu nhân mất. Tiểu thiếu gia, tôi van cậu, van cậu…”
Tuyên Đại Vân vốn trầm mặc, sau đó bỗng cười lạnh, mỉa mai nhìn vυ' Trương, cất giọng. “Vυ' cầu nó làm gì? Còn gì để cầu xin? Nó đã không phải người trước kia nữa. Vυ' không nhận ra sao?”
Vυ' Trương khóc lóc nói: “Không đâu, tôi chăm sóc cậu ấy nhiều năm như vậy, tôi biết cậu ấy mềm lòng mà.”
Biểu cảm trên gương mặt Tuyên Đại Vân càng thêm sắc bén, lạnh lùng nói: “Nó mềm lòng? Tôi tưởng tôi là con ngu, hoá ra bà mới là kẻ đại ngu. Đừng khóc nữa, tội gì phải đau lòng vì nó. Cho dù lòng dạ chúng ta có tan nát đi chăng nữa thì trong mắt nó cũng chẳng là gì đâu.”
Tuyên Hoài Phong đột nhiên ngẩng đầu lên, khàn giọng nói: “Chị, em tuyệt không muốn làm chị đau lòng. Chỉ cần chị có thể tha thứ cho em, cho dù muốn mạng em, em cũng không hai lời. Nhưng mà em yêu Bạch Tuyết Lam, đó là sự thật. Em yêu anh ấy còn hơn yêu chính bản thân mình. Em không thể lừa dối bản thân, cũng không thể lừa chị, càng không thể lừa cha mẹ trên trời, em…”
Vυ' Trương gấp đến nỗi lấy tay che miệng y, gào lên: “Tiểu thiếu gia, đừng nói! Cậu muốn chọc tiểu thư tức chết sao? Sao cậu có thể thốt ra những lời không biết xấu hổ như vậy chứ? Cậu bị quỷ ám rồi! Có tôi đây, cậu đừng bỏ cuộc!”
Chẳng hiểu sao, Tuyên Đại Vân ngược lại còn vô cùng tỉnh táo mà đứng dậy, ra lệnh cho vυ' Trương. “Bà đi ra. Đừng cản nó, để cho nó nói.”
Rồi nghiêm mặt nói với Tuyên Hoài Phong. “Tôi biết trong lòng cậu có rất nhiều quyết định muốn tuyên bố với chúng tôi. Tôi cho cậu cơ hội. Cậu cứ quỳ xuống trước ảnh của mẹ, lớn mật nói hết suy nghĩ thực sự của cậu ra. Cậu nói đúng, không cần lừa cậu, cũng không cần lừa tôi, lại càng không cần lừa dối cha mẹ đáng thương trên trời của chúng ta. Cậu nói đi, cậu nói ra toàn bộ ý định, toàn bộ nội tâm của cậu đi.”
Tuyên Hoài Phong nghe ra được sóng gió trong những câu nói ấy, âm thanh của hơi thở bỗng biến mất, mắt ngấn lệ tỏ vẻ cầu xin nhìn Tuyên Đại Vân.
Tuyên Đại Vân không cho phép y im lặng, cứng rắn quăng y tới trước hương án, buộc y đối diện với tấm ảnh mỉm cười của Tuyên phu nhân, lạnh lùng nói: “Cậu đừng im lặng. Mẹ chúng ta còn đang chờ cậu trả lời. Hôm nay, cậu phải thề với mẹ sẽ đoạn tuyệt mọi quan hệ với Bạch Tuyết Lam, lấy vợ sinh con, an hưởng cả đời. Bằng không, cậu cứ thẳng thắn đi, chúng ta kết thúc.”
Thấy cơ thể Tuyên Hoài Phong run rẩy kịch liệt, cắn chặt môi dưới, không chịu lên tiếng, Tuyên Đại Vân nói tiếp: “Cậu nhất quyết im lặng như vậy? Vậy là cậu muốn bức tử tôi rồi. Được! Được! Cậu không muốn nói rõ với mẹ, tôi sẽ phải nói rõ với mẹ. Nhưng tôi lại không thể giao phó gì với mẹ cả, vậy tôi sẽ đập đầu tự tử ở ngay đây, đến hoàng tuyền quỳ gối xin lỗi mẹ.”
Tuyên Hoài Phong bị cô bức bách mãi, không thể làm gì hơn, liên tục dập đầu ba cái trước hương án, thẳng lưng, nhìn tấm ảnh, hai mảnh môi run run, nghẹn ngào nói: “Mẹ, Tuyên Hoài Phong bất hiếu. Con trai… Con trai thích một người, anh ấy tên Bạch Tuyết Lam. Con trai muốn gắn bó bầu bạn với anh ấy cả đời. Mẹ… Mong mẹ tha thứ cho con.”
Vυ' Trương cảm thấy như sấm sét đánh lên đầu, kinh hãi vạn phần kêu lên. “Ôi trời ơi! Cậu ấy… Cậu ấy nói những lời này trước mặt phu nhân… Ôi trời ơi, trời đất của tôi ơi…”
Bà đột nhiên yếu ớt đến nỗi hai đầu gối xụi lơ, trượt người xuống dọc theo bức tường phòng, nhũn người ngã xuống đất. Đôi mắt vô thần nhìn chằm chằm lên trần nhà, dường như ở đó có linh hồn phu nhân đã mất nhiều năm của bà.
Tuyên Đại Vân nghe lời Tuyên Hoài Phong tuyên bố liền cảm thấy toàn bộ sức lực trên người bị rút hết, không giận cũng không nháo, lại cười một tiếng, u ám nói: “Nó nói với mẹ như vậy, chứng tỏ nó đã quyết tâm rồi, không quay lại được nữa. Không quay lại được nữa rồi…”
Tuyên Hoài Phong thể hiện suy nghĩ của mình, dập đầu ba cái thật mạnh trước hương án, lại quay về phía Tuyên Đại Vân, dùng sức dập đầu ba cái, quỳ gối năn nỉ: “Chị, em không thể tìm đường quay lại nữa rồi. Chị luôn hiểu em nhất, chị thông cảm thương xót em với, đừng bắt em tách khỏi Bạch Tuyết Lam. Trừ điều này ra, chuyện gì em cũng nghe chị. Chị, em van chị, em van chị.”
Tuyên Đại Vân rũ mắt xuống, quan sát y rất lâu, sau đó hỏi: “Em quyết định rồi sao?”
Tuyên Hoài Phong nói: “Em quyết định rồi.”
Tuyên Đại Vân hỏi: “Bất luận ra sao cũng không hối hận?”
Tuyên Hoài Phong cắn răng nói: “Bất luận ra sao cũng không bao giờ hối hận.”
Tuyên Đại Vân khẽ gật đầu, cười một cái, nhẹ giọng nói: “Được, rất tốt. Điều em muốn biểu đạt, chị đã rất rõ ràng.”
Tuyên Hoài Phong nhìn nụ cười này của cô hiện vẻ bất thường, bất an kêu một tiếng: “Chị?”
Tuyên Đại Vân nói: “Em đừng sốt ruột, chuyện đến nước này, gây gổ, cãi lộn cũng chẳng được gì. Em để chị suy nghĩ một lát xem nên làm gì.”
Dường như cô kinh ngạc, lại dường như suy nghĩ gì đó, đứng lên, chậm rãi đi vào trong phòng.
Tuyên Hoài Phong đang lo lắng suy nghĩ xem có nên theo vào hay không, vừa nhấc mắt lại thấy Tuyên Đại Vân ra khỏi phòng, ngồi về ghế như cũ.
Biểu hiện trên gương mặt cô còn an tĩnh hơn khi nãy, nói với Tuyên Hoài Phong: “Em đã dập đầu rồi, lời cũng nói xong rồi, đừng quỳ nữa. Đứng lên đi, ngồi đây, hai người chúng ta nói chuyện một chút.”
Tuyên Hoài Phong ban đầu không dám đứng dậy, Tuyên Đại Vân lặp lại lời lần nữa, y mới đứng lên, song không chịu ngồi.
Hai tay buông xuống cạnh đùi, vô cùng cung kính đứng trước mặt chị mình, nghe chị mình dạy dỗ.
Tuyên Đại Vân than thở nói: “Ban đầu, nghe đến chuyện của em, chị như bị sét đánh. Gia môn bất hạnh xảy ra chuyện thế này, suy nghĩ đầu tiên là kéo em từ đường sai trở về đường đúng. Chẳng qua là, trải qua hôm nay, chị cũng hiểu rồi, Tuyên Đại Vân chị bất tài, chị bất lực với em. Em yên tâm, về phương diện này, chị sẽ không thử nữa.”
Nghe giọng điệu thất bại bất đắc dĩ của cô, trong lòng Tuyên Hoài Phong lại chẳng hề mừng rỡ chút nào, chỉ cảm thấy khổ sở, áy náy.
Tuyên Đại Vân nói: “Chị đã nói, cha mẹ qua đời, chồng vô sỉ, con trẻ chết yểu. Nếu như em không thua kém ai, cuộc sống của chị còn có ràng buộc. Hiện tại em rất chu đáo, đã trừ bỏ mối ràng buộc cuối cùng của chị. Với chị mà nói, thà chết đi chứ còn hơn sống tạm bợ thế này.”
Tuyên Hoài Phong lấy làm kinh hãi, vội nói: “Chị, chị phạt em ra sao cũng được, tuyệt đối không được làm chuyện hồ đồ!”
Tuyên Đại Vân cười nhạt nói: “Bây giờ, ngược lại còn đến lượt cậu bảo tôi đừng hồ đồ? Cậu hà tất phải nhọc lòng vì chuyện không đâu. Tôi vốn phải chết rồi, cho nên cứ chết luôn đi. Có điều nghĩ lại, cậu bỏ bê hương khói cha mẹ, nhưng tôi làm sao nhẫn tâm bỏ cho được? Trên người tôi cũng chảy dòng máu của cha mẹ, tuy tôi chỉ là con gái, song nếu mai này trời cao rủ lòng thương sót mà cho tôi một đứa con, vậy thì máu xương của cha mẹ cũng coi như có thể lưu lại đôi chút. Trách nhiệm của kẻ làm con cái, cậu khinh thường không quan tâm, nhưng tôi thì để tâm. Cho nên, dù tôi sống chẳng bằng chết thì tôi vẫn phải nhẫn nhục sống cho qua ngày đoạn tháng.”
Tuyên Hoài Phong hổ thẹn nói: “Là em bất hiếu, là em có lỗi với cha mẹ, cũng có lỗi với chị.”
Tuyên Đại Vân nói: “Không cần thiết phải nói những lời xã giao ấy nữa. Sau hôm nay, tôi và cậu chẳng còn gặp lại nhau. Cậu chưa bao giờ có người chị là tôi, tôi cũng chưa bao giờ có đứa em trai như cậu.”
Thân thể Tuyên Hoài Phong chấn động, bi thương kêu lên: “Chị!”
Tuyên Đại Vân ngắt lời y, vô tình nói: “Từ khoảnh khắc cậu nói những lời cực kỳ vô sỉ đó trước ảnh mẹ, trong lòng tôi, cậu là kẻ đã chết rồi. Không, còn không bằng người chết. Nếu cậu bất hạnh chết rồi, tôi sẽ còn nhớ nhung, còn tỉ tê khóc vì cậu. Còn cậu bây giờ lại khiến người ta nghĩ tới đã thấy dơ bẩn, buồn nôn. Từ nay về sau, cậu muốn sa đoạ thế nào tuỳ cậu, chỉ cần đừng xuất hiện trước mặt tôi. Trơ mắt nhìn người thân thiết nhất sa đoạ cũng như người làm mẹ phải tận mắt nhìn cốt nhục của mình bị đưa tới pháp trường, bị lăng trì từng đao từng đao. Tuyên Hoài Phong, cậu không có cái quyền hành hạ tôi như vậy. Tôi không muốn nhìn thấy mặt cậu nữa, đây không phải là giận dỗi, càng không phải là tỏ vẻ để bức bách cậu làm gì, mà bởi vì tôi không chịu nổi cái loại dơ bẩn, cái loại buồn nôn, cái loại đau khổ đó.”
Trái tim Tuyên Hoài Phong như bị ngàn mũi kim ghim lên, thống khổ khẩn cầu: “Chị, chị đừng nói vậy! Van chị đừng nói vậy!”
Tuyên Đại Vân cười lạnh nói: “Lời tôi nói khiến cậu tổn thương? Như nhau thôi, những lời kia của cậu đâu phải không khiến tôi tổn thương? Cũng như những lời đó của cậu, những lời tôi nói đều là thật lòng thật dạ. Mẹ ở đó nhìn, bà biết, những lời này của tôi không chữ nào là giả. Tốt lắm, rất tốt, ít nhất giữa tôi với cậu đã hoàn toàn thẳng thắn với nhau.”
Lòng Tuyên Hoài Phong bị những lời vô tình này cắt từng đao từng đao, cơ hồ đứng không vững nữa, run giọng nói: “Chị, chị đừng bỏ rơi em. Em không còn cha mẹ, chỉ còn chị là người thân nhất. Cầu xin chị thương xót em, cho em một con đường sống!”
Y thê lương yếu đuối như vậy, nếu là ngày xưa, Tuyên Đại Vân tất sẽ mềm lòng. Nhưng hôm nay, sự vô tình của Tuyên Đại Vân là bị nỗi tuyệt vọng bồi đắp lên, cứng rắn gấp trăm lần.
Cô dùng thái độ quyết tâm, trấn định nói: “Từ hôm nay trở đi, quan hệ chị em của chúng ta hoàn toàn đoạn tuyệt. Có lẽ cậu cảm thấy tôi chỉ nhất thời xúc động, nghĩ rằng qua một vài ngày nữa tôi sẽ hồi tâm chuyển ý. Hoặc là cậu vẫn ôm suy nghĩ may mắn, cho rằng giống như trước kia, mỗi ngày tới làm phiền quấy nhiễu tôi, sẽ có lúc tôi mềm lòng. Nói cho cậu biết, Tuyên Đại Vân tôi không phải hạng người mềm yếu có thể khinh thường. Tôi nói đoạn tuyệt, chính là một đao cắt hai đoạn! Cậu không tin phải không? Vậy tôi sẽ thể hiện quyết tâm cho cậu nhìn thử!”
Cô vừa nói vừa đứng dậy. Kéo tay áo, rút ra một cây kéo cắt vải loé lên ánh sáng lạnh lùng.
Hoá ra, khi nãy cô vào trong phòng là tìm cây kéo này, nhét vào trong tay áo.
Tuyên Hoài Phong biết không ổn, nhảy bổ tới ngăn cũng đã muộn một bước.
Tuyên Đại Vân rút cây kéo ra, cắn răng nhẫn tâm, chẳng chút do dự cắt phăng ngón út tay trái, máu chảy đầm đìa.
Cô chịu đau đớn, nhặt ngón út bị cắt đứt kia lên, dùng sức ném mạnh lên mặt Tuyên Hoài Phong.
Gào thét xuyên thủng nóc nhà.
“CÚT! VĨNH VIỄN CÚT ĐI!”