Nửa đêm, Thời Niệm Ca đánh răng rửa mặt xong quay về phòng, lập tức nhìn thấy bạn nhỏ Thời Khả Lạc đang cười tít mắt lại ngồi khoanh chân giữa giường.
“Mẹ, mau ngủ thôi…”. Cô còn chưa kịp đi đến Lạc Lạc đã vô cùng tự giác kéo chăn lên rồi làm tổ trong đó, ngoan ngoãn một cách bất thường, Thời Niệm Ca cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
“Lạc Lạc, hôm nay sao lại ngoan thế này?” Thời Niệm Ca nghi ngờ, đột nhiên cảm thấy một dự cảm không lành.
“Ding dong.” Tiếng chuông cửa dưới lầu vang lên.
Ngay sau đó, hai mẹ Thời Niệm Ca nghe rõ mồn một tiếng bước chân của dì Hương từ hành lang xuống lầu.
“Lạc Lạc, con ở trong phòng chơi một lúc hoặc ngủ trước đi nhé, bà Hương Hương đi lại không tiện không thể bắt bà xuống lầu được, mẹ xuống dưới xem sao.” Thời Niệm Ca sợ dì Hương định xuống lầu, cô cất hết mọi nghi ngờ, vội vàng dặn dò Lạc Lạc rồi đi ra cửa.
“Yên tâm đi mẹ, Lạc Lạc ngoan lắm!” Ra đến cửa, giọng nói Lạc Lạc vẫn còn líu ríu phía sau, Thời Niệm Ca không nhịn được đành bật cười.
Thật không biết Lạc Lạc học ai, mới bé xíu đã biết yêu bản thân như thế, lớn lên không biết sẽ thế nào nữa.
…
“Ding dong.”
“Đến đây.” Khi chuông cửa vang lên lần thứ ba, Thời Niệm Ca mới sửa sang xong quần áo đi ra ngoài biệt thự, hướng về phía cổng.
“Xin chào, anh là?” Sợ đối phương đợi lâu, Thời Niệm Ca vừa chạy ra vừa hỏi, mang theo chút áy náy: “Ngại quá, nhà tôi vừa định đi nghỉ, nên ra ngoài hơi chậm, để anh đợi lâu.”
“Thời Niệm Ca.” Thời Niệm Ca vừa bước đến cổng, giọng nói quen thuộc của người đàn ông đã vang lên.
“Tần Tư Đình?” Trễ thế này, Tần Tư Đình phát điên cái gì, đêm hôm khuya khoắt còn đến…
“Mở cửa, anh có chuyện muốn nói với em.” Vẫn là giọng nói lưu loát như trước, tác phong quen thuộc, câu nói không dài không ngắn, chẳng thừa lấy một chữ.
Thời Niệm Ca: “…”
Nếu là trước đây, chắc chắn cô chỉ ước có thể nhanh chóng bắt Tần Tư Đình vào nhà, tốt nhất là cả ngày ở lỳ trong nhà cô, như vậy từ sáng đến tối cô đều được ở bên anh. Nhưng mà lúc này cô còn một con nhóc nghịch ngợm Thời Khả Lạc nữa, đoán chừng chỉ cần Tần Tư Đình vào phòng khách thôi con nhóc Lạc Lạc sẽ chạy tót xuống lầu.
“Có chuyện gì không thể nói luôn ư?” Thời NIệm Ca hơi chột dạ, nhưng vẫn cứng miệng: “Em không tiện, anh là đàn ông vào nhà… em sợ.”
“Trước đây buổi tối kéo anh đến nhà em làm bài tập sao không thấy em sợ nhỉ.” Đỉnh đầu vang lên giọng nói của người đàn ông, tựa như mang theo chút bông đùa: “Thời Niệm Ca, không phải em đang giấu anh cái gì chứ?”
“Không có! Không hề nhé! Em giấu anh cái gì bây giờ?” Sau khi thốt lên, Thời Niệm Ca chỉ hận không thể tự cắn lưỡi mình luôn.
Phản ứng dữ dội thế này, có nói thế nào anh cũng chẳng tin, mà sự thật thì cô đang giấu giếm anh…
“Vậy mở cửa đi.”
“… Tần Tư Đình, em thật sự buồn ngủ lắm, có chuyện gì ngày mai đi học nói tiếp.” Thời Niệm Ca không muốn giải thích gì hết, chỉ cảm thấy người đàn ông này quá khó qua mặt, nhanh chóng đuổi anh về biệt thự đối diện mới là thượng sách: “Tần Tư Đình, em tiễn anh về nhé, có chuyện gì thì chúng ta nói trên đường đi được không?”
“Bao gồm cả con bé?”
Đột nhiên, một câu nói không đầu không đũa của người đàn ông vang lên trên đỉnh đầu.
“Gì cơ?” Thời Niệm Ca ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt anh không còn trên người cô nữa, mà đang dừng lại phía biệt thự sau lưng cô.
Quay đầu lại, Thời Niệm Ca men theo tầm nhìn của người đàn ông, liếc mắt đã nhìn thấy một cái đầu bé xíu trên lầu hai đang vẫy tay điên cuồng.
“Chú bác sĩ đẹp trai, Lạc Lạc ở đây nè!”