Buổi tối, biệt thự Lệ Thủy.
Người đàn ông vừa tắm xong, bọt nước trên tóc vẫn còn lăn dài ngưng tụ thành từng giọt nước lớn long lanh.
Thoáng chốc, chuông di động trên tủ đầu giường xé tan phòng ngủ đang yên tĩnh.
Tần Tư Đình cầm khăn lau nốt phần nước còn sót lại tùy tiền thẩy lên giường, cầm di động đang rung bần bật lên, ngẩn ra một lúc, đầu ngón tay thon dài trượt ngang.
“Ai vậy.” Giọng nói trong trẻo lành lạnh nổi bật trong không gian tĩnh lặng.
“Chú bác sĩ đẹp trai! Con là Lạc Lạc đây!” Đột nhiên trong di động vang lên giọng nói phấn khích của trẻ em, Tần Tư Đình bất giác nhíu mày lại.
“Lạc Lạc.” Tần Tư Đình dịu dàng hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Chú bác sĩ đẹp trai, mau mau ra cửa sổ đi.”
“Cửa sổ?”
“Đúng rồi, là cửa sổ phòng của chú đẹp trai đó!” Thời Khả Lạc nói ríu rít trong di động, khiến Tần Tư Đình bất giác mỉm cười, anh đảo mắt một vòng quanh phòng, cuối cùng dừng lại ở cửa sổ.
Trước đây khi ở cùng nhau, buổi tối Thời Niệm Ca không bao giờ cho anh kéo rèm phòng ngủ lại, lâu dần anh hình thành thói quen dù có đi tắm cũng không kéo rèm. Mặc dù ‘bị’ bắt hình thành thói quen, nhưng thật ra anh không phải là người thích khoe thân.
Khoác áo ngủ vào, Tần Tư Đình mới cầm di động đi đến trước cửa sổ sát sàn, ánh mắt dừng lại ô cửa sáng đèn của biệt thự đối diện: “Lạc Lạc, chú ra cửa sổ rồi.”
“Vậy chú đẹp trai nhìn thấy Lạc Lạc chưa?!” Tần Tư Đình chưa kịp trả lời, đầu bên kia đã vang lên tiếng cười phấn khích của bạn nhỏ: “Chú đẹp trai, Lạc Lạc ở đối diện phòng chú đẹp trai nè, Lạc Lạc nhìn thấy chú đẹp trai rồi, Lạc Lạc đang vẫy tay đó!”
Ánh mắt Tần Tư Đình ngưng tụ lại, anh dựa theo mô tả của con bé tìm kiếm bóng dáng Thời Khả Lạc.
Thoáng chốc, ánh mắt anh dừng lại căn nhà quen thuộc phía đối diện, ở bức rèm lầu hai đang có một cô nhóc ra sức vẫy tay, mắt không hề chớp.
“Chú đẹp trai, nhìn thấy Lạc Lạc chưa?” Đầu bên kia điện thoại không ngừng vang lên giọng nói non nớt của trẻ nhỏ, tất cả giọng nói vào giờ phút này giường như trở nên rất xa xăm.
“Chú đẹp trai, bây giờ Lạc Lạc đang lắc đầu này.”
“Chú đẹp trai…”
Mẹ từng nói với Lạc Lạc ba biết nấu mì trộn, hơn nữa nấu siêu cấp ngon, bà Hương Hương cũng không thể làm ra được mùi vị tương tự!
Đây là bức tranh mẹ vẽ ba của Lạc Lạc, Lạc Lạc cảm thấy bức tranh này rất giống ba đẹp trai, cho nên lập tức tặng bức tranh này cho ba đẹp trai, đây chính là quà của Lạc Lạc đó.
Bởi vì, mẹ của Lạc Lạc muốn làm bác sĩ, nhưng vì kiếm tiền nuôi Lạc Lạc, cho nên phải bỏ giấc mơ làm bác sĩ.
À, bởi vì trợ lý của mẹ con, với tài xế, thêm mẹ con nữa, bị tai nạn…
Tôi nhìn rồi, không có vấn đề gì cả, ngoại trừ có vết mổ cũ bắt con cũ. Chắc là đã sinh con mấy năm rồi, không ảnh hưởng đến mổ nội soi ổ bụng.
Em thừa nhận em từng mang thai. Đó là lần em về nước năm năm trước em mới có nó, nhưng không được quá vài tháng đã mất rồi.
Cho dù là Tần Tư Đình không biết đến chuyện đứa bé.
Trước mắt anh, từng cảnh tượng như thước phim cũ đang vụt qua trong chớp mắt, chói chang mà sáng tỏ.
Thời Niệm Ca…
Thời Khả Lạc…
“Chú bác sĩ đẹp trai… Sao chú không để ý đến Lạc Lạc vậy? Sao lại im lặng rồi?”
“Lạc Lạc…” Giọng nói anh nghẹn đi, giống như dòng suối chảy từ băng tan vào mùa đông, lạnh lẽo mà yên ả.
“Á! Chú đẹp trai, hình như mẹ con ra rồi, Lạc Lạc lén mẹ gọi điện, không thể để mẹ phát hiện… vậy nhé chú bác sĩ đẹp trai, hôm khác con đến tìm chú chơi nhé!”
“…”
“Chú đẹp trai, tạm biệt!”
Chú đẹp trai…
Chú đẹp trai…