Nhà máy bị bỏ hoang khổng lồ như một đế chế này chắc hẳn từng là một trung tâm sản xuất nổi tiếng thế giới vào thời kỳ của con người.
Tiếng hệ thống nhắc nhở vang lên trong đầu Lục Ngôn: [ Nhóm vật ô nhiễm đầu tiên đã vào bàn theo thứ tự.
Đáng kể đến chính là camera theo dõi tại nhà máy này vẫn còn hoạt động.
]
[ Có không ít vật ô nhiễm đã no nê, tạm thời không thích vào trường săn thú, nhưng ngắm nhìn tình trạng khi chết thê thảm của con người qua màn hình hệ thống giám sát dcs lại khiến chúng sung sướиɠ về mặt tinh thần.
]
[ Kể cả khi cậu từng gặp rất nhiều vật ô nhiễm không giống bình thường thì tôi vẫn muốn khuyên cậu rằng: Đừng bao giờ đặt quá nhiều kỳ vọng vào vật ô nhiễm.
Dù chúng chưa mất đi năng lực tư duy và cảm xúc, thậm chí còn trông giống con người nhưng chúng vẫn coi con người là thức ăn, thể sinh mạng cấp cao hơn thôi.
]
[ Nếu loài người luân hãm, cả thế giới sẽ trở thành một Thần Quốc với diện tích lớn.
]
Lục Ngôn ngẩng đầu nhìn camera trên trần nhà.
Đèn báo nơi đó còn chiếu ra ánh sáng đỏ.
Anh giơ súng lên, bóp cò.
Mặc dù chỉ là súng lục nhưng tiếng súng còn lớn hơn cả tiếng nổ của thiết bị theo dõi.
Hai đôi mắt đang nhắm chặt trên mặt Ninh Hoài bỗng mở ra, tám chiếc chân nhện nhỏ dài vững chãi mọc ra từ eo, phối hợp với khuôn mặt bị vết bỏng hủy hoại của hắn trông càng thêm phần ghê rợn.
Bạch Lang và Mãnh Hổ cũng đồng thời biến hình.
Chiếc đuôi lông xù xù sau mông khiến Lục Ngôn không nhịn được nhìn trộm vài lần.
“Chia nhau ra hành động.” Ninh Hoài nói ngắn gọn, cài tai nghe Bluetooth lên tai: “Đông Tây Nam Bắc, mỗi người một phía.
Nhớ giữ liên lạc, gặp vấn đề còn kịp thời chi viện.”
Lục Ngôn quay đầu nhìn thoáng qua Tống Cảnh Thần: “Tôi không thể bảo vệ cậu mãi, tự nấp kỹ đi nhé.”
Tống Cảnh Thần ngoan ngoãn gật đầu.
Địa hình này rất hợp cho việc ngắm bắn, tiếc là súng ngắm quá dễ bị phát hiện, rất khó mang vào.
Khắp nhà máy có gần 500 người, 100 vật ô nhiễm, không tính là ít, chẳng qua diện tích khu này lớn nên tạm thời rất khó gặp được.
May mà Lục Ngôn có hệ thống.
Vừa tiến vào nhà máy, hệ thống đã cung cấp bản đồ địa hình chi tiết của nơi này.
Chấm xanh dương đại diện cho con người, chấm xanh lá là đồng đội, chấm đỏ là vật ô nhiễm.
Vị trí của anh hiển thị một mũi tên màu đen.
Ngoài ra, góc trái phía dưới tầm nhìn của Lục Ngôn có cả một dòng chữ màu trắng nhắc nhở.
[ Quyến tộc 154 – OUT ]
Vừa hay vị trí 154 cách Lục Ngôn không xa.
Anh nhẹ tay nhẹ chân đi tới.
Trong góc, một vật ô nhiễm chi nhỏ dài đang gặm thịt.
Cơ thể nó trắng như tuyết, ngồi chồm hỗm trên mặt đất, ăn ngấu nghiến như một con thú hoang.
Nửa cánh tay đứt của 154 rơi ngay trước mặt Lục Ngôn.
[ Thần tộc bình thường của Thần Quốc.
]
[ Giá trị ô nhiễm: 3500.
Vẻ ngoài của nó rất giống người ngoài hành tinh.
Da đầu nhăn nhúm, bốn chi dài chạm đất.
Chúng nó là Thần tộc không có não phụ, thành thử bị Thần tộc có não phụ kỳ thị.
Ở bên ngoài, chúng nó được gọi là Liệt Thực Giả.
]
[ Chỉ cần có khoảng cách sẽ có giai cấp.
Không phải sao? ]
Lục Ngôn nã một phát súng vào nó.
Một đóa hoa máu nổ ra từ vị trí trái tim vật ô nhiễm trắng tinh này, thế nhưng nó vẫn chưa chết, giãy giụa hé miệng gào rú một tiếng, răng nanh như kim thép chi chít ở khoang miệng.
[ Chỗ gáy nó có hệ thần kinh chủ điều khiển cơ thể.
]
Lục Ngôn rút Lửa Địa Ngục ra, quyết đoán lăn một vòng về phía sau, đâm mạnh dao vào cổ vật ô nhiễm.
Máu đen sền sệt ghê tởm bắn tóe ra.
Trong góc, nửa cơ thể người chưa bị vật ô nhiễm ăn hết đang mở to mắt, môi đóng mở liên tục như cá thiếu nước.
Lục Ngôn tới gần, nghe một lát.
Người này đang nói: “Đau… đau quá…”
Cho dù bị giáo dục tẩy não từ nhỏ, nói rằng được Thần tộc ăn chính là chốn về tốt nhất tới Miền Cực Lạc, nhưng bản năng khắc sâu trong gen động vật sẽ không lừa gạt con người.
Họ cũng biết đau đớn vì bị thương, biết sợ hãi trước cái chết.
“… Đưa… tôi đi đi.”
Ánh mắt vô hồn của cô gái khóa chặt vào Lục Ngôn, mất một lượng máu lớn khiến cơ thể 154 lạnh lẽo tựa băng giá, chỗ ngực bị thủng một lỗ máu to bằng nắm tay, thấy được cả trái tim đang đập bên trong.
Lục Ngôn là bác sĩ… nhưng anh không cứu được cô ấy.
Nơi này không phải bệnh viện, không có bất kỳ loại thuốc nào, chỉ có linh hồn vô tri bị nuôi nhốt là cả cuộc đời ngắn ngủi không để lại dấu vết của cô.
Một linh hồn màu trắng tách ra từ cơ thể cô gái, tan vào mặt đất.
Cảnh tượng truyền qua thiết bị theo dõi khiến đình Thần trung ương ồ lên một trận.
Ngoại trừ Thánh Thần thì mười lính gác chủ chốt ở đình Thần trung ương chính là những kẻ thống trị tối cao.
Thân là quý tộc Thần tộc, dĩ nhiên những kẻ này sẽ không tham gia săn bắn, bởi bảo vệ khu vực quanh đình Thần mới là nhiệm vụ quan trọng nhất của họ.
“Hắn ta là ai thế? Chuyện gì thế này?!”
“Trường ấp trứng nào đưa tới đây?”
Đám vật ô nhiễm này đã quen sống trên vị trí cao vời và chứng kiến nhóm Quyến tộc khúm núm trước mình.
Chúng nó chưa bao giờ nghĩ tới việc đồng loại mình sẽ chết trên tay con mồi.
Có Thần tộc vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ: “Hay đây là dị giáo đồ đáng hận kia? Nhưng sao dị giáo đồ lại vào được đình Thần trung ương mà không đánh động đến ngài chúa?”
Trong Thần Quốc, ngay chính bản thân vật ô nhiễm còn không rõ tại sao mình lại bị bên ngoài gọi là “Vật ô nhiễm” và bị người người đòi đánh.
Bọn chúng nhìn ai cũng như con kiến, rất khó chấp nhận việc đồng loại của mình thế mà lại có ngày trở thành con mồi.
Ánh nhìn của hầu hết vật ô nhiễm đều tập trung tại người đàn ông đứng ở vị trí chính giữa.
Y là lính gác ở đình Thần, đồng thời là cấp dưới Thánh Thần tin cậy nhất, sở hữu não phụ Thần ban cho đạt trọng lượng 1580g, năng lực tư duy tương đương với loài người.
Y tên Phùng Thanh.
Nghe nói từng là dị giáo đồ, danh hiệu Thanh Điểu.
Chẳng qua từ khi thủ vệ ban đầu của đình Thần chết trong tay y, những lời bàn tán về lai lịch Thần tộc của Phùng Thanh ngày một ít dần.
Đôi mắt của Phùng Thanh màu xanh thẳm tựa trời cao, vậy mà trong ánh mắt ấy lại chẳng có chút thần thái nào.
Y nhìn về phía hình ảnh trên màn hình theo dõi, tầm mắt dừng tại bốn vị trí khác thường, hé mở đôi môi tái nhợt: “Không cho phép xâm phạm uy nghiêm của Thần.”
“Đây là dị giáo đồ, gϊếŧ bọn chúng.”
*
Phần lớn những cuộc chiến Lục Ngôn từng trải qua đều là lấy yếu thắng mạnh.
Bây giờ đối đầu với đám vật ô nhiễm Thần Quốc xem vẻ cũng thành thạo hơn.
Chấm đỏ trên bản đồ liên tục giảm mạnh, thành thử Lục Ngôn cũng lười đếm tiếp số chiến lợi phẩm của mình.
Trời đã sẩm tối.
Tuy không thấy được ánh mặt trời nhưng không trung đầy ngập sương mù lại nhuốm vầng sáng màu vàng ấm.
4 chấm đỏ lớn hơn chút bỗng nhiên xuất hiện trên bản đồ.
Hệ thống nói: [ Đây là vật ô nhiễm cấp cao tới từ đình Thần trung ương.
Giá trị ô nhiễm ở khoảng 7000.
]
Nhóm điểm đỏ này vừa gia nhập chiến trường đã không ngừng áp sát những chấm sáng màu xanh lá.
Lục Ngôn ngừng thở, tìm được một chỗ náu mình có tầm nhìn thoáng đãng.
[ Cậu sắp đối mặt với vật ô nhiễm từng gặp trong đầu Tống Cảnh Thần.
]
[ Gã là một trong số những hộ vệ của đình Thần, danh hiệu Anopheles*(muỗi a-nô-phen gây sốt rét).
Vẻ bề ngoài của gã rất giống một con muỗi đã được nhân cách hóa.
Cùng với đó, tương tự như loài muỗi, gã có chiếc vòi hút nhỏ dài hút máu được, có thể tiêm trứng côn trùng vào trong cơ thể.
]
[ Giá trị ô nhiễm: 7200.
]
[ Thiên phú: Gen Khát Máu, Ôn Dịch.
]
[ Tôi khuyên cậu trước hết nên nghĩ cách bẻ gãy cánh gã, chứ không thật sự rất khó mà đánh nổi trận này.
May mà đặc tính của gã không hỗ trợ việc bay liên tục với tốc độ cao.
]
Lục Ngôn chỉ cân nhắc trong giây lát, lưu loát cắt lòng bàn tay mình, vẽ máu lên cơ thể một vật ô nhiễm đã chết rồi ném nó vào trong giếng xi măng.
Bản thân anh cũng thúc giục thiên phú Tái Sinh, làm cho vết thương mau khép lại, sau trèo lên chỗ cao nấp kỹ.
Lục Ngôn mở tai nghe, nói nhỏ một câu với những người khác: “Cẩn thận, có gì đó đang tới.”
Tốc độ của Anopheles quá nhanh, chỉ tốn 30 giây đã bay tới gần đây.
Con muỗi được phóng to mấy trăm lần bay lên trông sẽ như thế nào?
Lục Ngôn bị chấn động đến tai đau nhói, ngay cả tinh thần cũng trở nên mơ màng trong chớp mắt.
Vật ô nhiễm sinh sống tại Thần Quốc ít nhiều đều có chút đặc tính ô nhiễm tinh thần.
Anh siết chặt dao găm trong tay.
Do camera xung quanh bị súng bắn nát hết nên Anopheles không nắm rõ vị trí cụ thể của Lục Ngôn, đang ngửi mùi máu tìm anh.
Vài chục giây sau, bóng dáng vật ô nhiễm này xuất hiện trong tầm nhìn của Lục Ngôn.
Vật ô nhiễm ngửi ngửi, thong thả bước tới bên giếng, cúi đầu nhìn xuống đó.
Lục Ngôn mai phục đã lâu lập tức xông lên, cắm phập dao găm vào lưng vật ô nhiễm, cắt rách nửa bên màng cánh.
Máu đỏ sẫm phụt ra, bắn đầy người Lục Ngôn.
Vật ô nhiễm đau đớn rít gào một tiếng.
Hai cánh tay như vỏ đao bỗng mọc ra từ sau lưng, muốn thọc xuyên qua bụng Lục Ngôn.
Đây là một cuộc chiến ngang tài ngang sức.
Điều không cân bằng duy nhất đến từ Biết Tuốt trong đầu Lục Ngôn.
[ 30cm dưới bụng.
]
[ Đâm vào mắt kép.
]
[ Nửa cánh còn lại.
]
Hệ thống luôn chỉ dẫn ngắn gọn hữu ích.
Sự sợ hãi dâng lên trong lòng Anopheles.
Dường như mọi hành vi cử chỉ của gã đều bị người đối diện nhìn thấu.
Nhưng cơ thể nhân loại này nhỏ con quá thể, thậm chí đùi còn không to bằng cổ gã.
Tại sao lại có ý thức chiến đấu khủng khϊếp đến vậy?
Gã chỉ có một đôi cánh, bây giờ nó đã bị đứt gãy từ tận gốc, máu me đẫm đìa.
Theo màng cánh mới mọc rút ra từ sau lưng, gã bắt đầu nảy sinh ý muốn lùi bước.
Thế nhưng ngay giây tiếp theo, gã bị bóp cổ, đè chặt trên mặt đất.
Trong mắt Lục Ngôn dâng đầy ánh máu đỏ, anh nở nụ cười lạnh nhạt: “Tao cho mày đi chưa?”
Đốt xương ngón tay thứ tư của Lục Ngôn xông ra, móng tay cực dài đâm ngập vào, xuyên thủng lớp phòng ngự bên ngoài của vật ô nhiễm.
Nửa cánh tay anh chui vào ổ bụng con muỗi lớn này từ sau lưng.
Lục Ngôn tóm được một thứ đang nảy lên, đoán chừng là một bộ não to bằng nắm tay.
Bộ não này liên kết mạch máu và dây thần kinh trong cơ thể vật ô nhiễm tựa như trái tim.
[ Đây là não phụ của Thánh Thần.
]
Khác với những não phụ bình thường khác, não phụ trong cơ thể lính gác đình Thần liên quan trực tiếp tới Thánh Thần.
Gϊếŧ não phụ này có thể làm yếu sức mạnh của Thánh Thần.
Tương tự, não phụ cũng có thể truyền những tin tức liên quan về đầu não.
[ Quậy ra chuyện lớn như vậy, Thánh Thần đã tỉnh giấc từ cơn mơ.
]
[ Có điều nó khá tin tưởng vào thủ vệ đình Thần nên tạm thời chưa chuẩn bị chạy trốn.
Dù sao thì xây thêm một Thần Quốc nữa cũng khó khăn hơn trước rất nhiều… ]
Lục Ngôn quyết đoán siết tay thành đấm, não phụ kêu ré lên một tiếng thảm thiết đủ khiến linh hồn run rẩy.
Óc trắng trào ra từ kẽ hở ngón tay.
[ Thực ra thứ này ăn được đấy, cơ mà nó chỉ là não phụ thôi, vị không ngon như não hoa của Thánh Thần.
]
Không có cá vua, Lục Ngôn không muốn tự mình ăn mấy.
Với lại ăn cũng không có tác dụng là bao, vì vậy anh đã từ bỏ ý định ăn nó.
Vài mảnh vảy vàng kim nổi lên trên tay Lục Ngôn.
Sử dụng thiên phú quá độ khiến chúng tạm thời chưa thể lùi về.
Quan trọng nhất chính là – quần áo anh bẩn rồi.
Bị dính máu vật ô nhiễm, khả năng sẽ rất khó rửa sạch.
Anh cong lưng xuống, thở hồng hộc.
Chiến đấu liên tục dưới cường độ cao là điểm trí mạng với Thiên Khải Giả.
Lục Ngôn rút dao găm ra, nhìn thoáng qua trị số trên điện thoại.
Độ bệnh biến đã tăng đến 52,1.
Anh lấy thuốc đặc hiệu kẹo bạc hà trong túi ra, ngậm trong miệng, đứng thẳng dậy.
Lục Ngôn biết rõ dùng thuốc đặc hiệu cũng rất khó giảm về trị số lúc trước.
Độ bệnh biến như một đồng hồ đếm ngược thời khắc tử vong treo trên đầu từng Thiên Khải Giả.
Dưới áp lực này, Thiên Khải Giả muốn đạt tới trạng thái tinh thần mức “trung” hoặc “cao” thật sự cực kỳ gian nan.
Lục Ngôn chảy chút máu, dẫn dụ những vật ô nhiễm khác tới.
May mà đám này không phải loại quá khó chơi.
Sau khi mặt trời xuống núi, không gian xung quanh tăm tối mịt mù.
Thần Quốc bị sương mù biển bao trùm, không thể nhìn thấy trăng sao ở đây.
Lục Ngôn canh chừng bên xác Anopheles.
Anh nhíu mày, sử dụng dao găm moi trứng côn trùng trong cơ thể ra.
Giọng Ninh Hoài vang lên từ tai nghe: “Ninh Hoài đội tiên phong gọi các đội viên khác.
Tôi đã dọn dẹp sạch sẽ khu vực 1.
Loại bỏ 17 vật ô nhiễm.
Xin hỏi khu khác có cần tiếp viện gấp không?”
“Mãnh Hổ đội tiên phong báo cáo.
Tôi dính vài vết thương nhỏ.
Nước bọt của vật ô nhiễm này chứa chất độc mạnh, tôi bị mù một mắt, vấn đề không lớn.”
“Bạch Lang đội tiên phong báo cáo.
Tôi… khụ khụ… khụ… Tôi tính sai số lượng kẻ địch, bị bao vây, có điều đã giải quyết xong nguy hiểm.
Vấn đề duy nhất là việc sử dụng thiên phú quá độ và gặp phải ô nhiễm mạnh khiến giá trị bệnh biến của tôi sắp vượt quá 100.”
“Đã sử dụng thuốc đặc hiệu nhưng hiệu quả không rõ rệt.
Đội trưởng Ninh ơi, chắc tôi không chịu nổi nữa rồi.”
“Thật vinh hạnh khi được làm đồng nghiệp của các cậu nửa thế kỷ.”
Lục Ngôn hỏi: “Anh còn gắng gượng được không? Tôi sẽ tới đó ngay lập tức.”
“Không cần, không kịp đâu.”
Bạch Lang cúi đầu cười khổ, nhìn về phía con dao cắm vào trái tim mình.
Lấy hết can đảm tự gϊếŧ chính mình… thật sự là một quyết định rất khó khăn.
Ý thức của hắn đang tan rã, Bạch Lang ngã xuống bên xác vật ô nhiễm, khuôn mặt đã hóa sói hoàn toàn.
Sương mù biển vẫn giăng kín trên không trung.
Giữa cơn mơ màng, Bạch Lang thì thào: “Đã lâu rồi không nhìn thấy ánh trăng.”
‘Đã lâu’ này… chính là 45 năm.