Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70

Chương 92: Không muốn chụp.

Chụp ảnh từ lúc chiều đến gần tối.

Trình Dao Dao tùy ý đi lại trong phòng chính, loay hoay cành hoa khô héo trong bình, thỉnh thoảng trêu đùa mèo con đang ngủ bên cạnh. Cuối cùng cô ngồi trước bàn chống má ngẩn người, váy nhung rũ xuống, đuôi váy chạm vào giày cao gót.

Ánh nắng từ sáng chuyển sang tối, trong phòng chính lộ ra vẻ trống vắng, hiu quạnh. Gương mặt lạnh lùng của Trình Dao Dao được ánh sáng phác họa, hiện ra mấy phần u oán — cô gái xinh đẹp đang ở độ tuổi đẹp nhất ngồi trong khuê phòng trống vắng u oán không ai biết.

Đạo diễn Vinh không chỉ đạo, tùy theo tính tình Trình Dao Dao. Nhóm người trong phòng chính yên lặng, đôi mắt không chớp nhìn Trình Dao Dao, chỉ có âm thanh mở cửa vang lên.

Cửa sân kêu cọt kẹt phá vỡ sự yên tĩnh này. Trình Dao Dao giương mắt nhìn, đôi mắt bỗng nhiên sáng lên: “Tạ Chiêu!”

Lúc này nhóm người mới tỉnh lại. Tiểu Phác tiếc nuối nói: “Sao lại dừng?”

Thư ký quay đầu nhìn về phía cổng, người cắt ngang việc chụp ảnh là một thanh niên trẻ tuổi đẹp trai, hắn tức giận nói: “Anh làm gì vậy? Chúng tôi đang chụp ảnh đấy.”

Thanh niên trẻ lạnh lùng nhìn hắn, trong lòng thư ký nhảy dựng, không biết sao có chút sợ hãi.

Bà Tạ vội nói: “Đây là cháu tôi.”

Trình Dao Dao vui vẻ đứng dậy muốn để Tạ Chiêu xem bộ dáng mình mặc chiếc váy này, nhưng bị Tiểu Phác ngăn lại: “Còn chưa chụp xong đâu!”

Trình Dao Dao đành phải ngồi trở lại, nhìn Tạ Chiêu cười, hai chân nhẹ nhàng đung đưa, rõ ràng rất vui.

Tạ Chiêu nhìn những mấy người xa lạ đứng trong nhà, sau đó nhìn camera trong tay Tiểu Phác, rồi nhìn Trình Dao Dao, chuyện lo lắng cuối cùng cũng thành sự thật.

Đạo diễn Vinh ra hiệu thư ký ngậm miệng, giơ tay ra cười nói với Tạ Chiêu: “Đồng chí Tiểu Tạ, chúng tôi là người của nhà sản xuất phim đến từ Thượng Hải, tôi họ Vinh.”

Đôi mắt hẹp dài của Tạ Chiêu nhìn đạo diễn Vinh, bắt tay ông: “Tạ Chiêu.”

Đạo diễn Vinh nói: “Tôi thấy tòa nhà của anh rất thú vị, cho nên mượn nhà anh chụp mấy tấm hình cho Tiểu Trình, thật sự làm phiền mọi người rồi. Chúng tôi sẽ trả phụ cấp cho mọi người.”

Tạ Chiêu thản nhiên nói: “Không cần phụ cấp, Dao Dao không tăng thêm phiền phức cho mọi người là được.”

Đạo diễn Vinh cười lên: “Tiểu Trình rất có thiên phú, giúp chúng tôi một việc lớn. Chờ rửa ảnh chụp xong, mọi người nhìn xem, cô ấy sinh ra vì ống kính.”

Tạ Chiêu không trả lời.

Bầu không khí nhất thời yên tĩnh. Đạo diễn Vinh làm như không có chuyện gì cười nói: “Vậy hôm nay chụp đến đây thôi.”

Tiểu Phác đang cầm máy ảnh chụp Trình Dao Dao, nghe vậy tiếc nuối nói: “Ánh sáng lúc này vừa đúng.”

Lúc này trời chiều nhàn nhạt chiếu vào trong phòng chính, là ánh sáng đẹp nhất. Nhưng đôi mắt Trình Dao Dao tỏa sáng nhìn Tạ Chiêu, trong mắt không che giấu niềm vui và tình yêu nồng nàn, làm gì còn bầu không khí u oán vừa rồi.

Đạo diễn Vinh khoát tay: “Hôm nay chụp đến đây thôi. Ngày mai chúng ta chuẩn bị thêm, mang theo thợ trang điểm và trang phục đến, chính thức chụp một bộ.”

Bây giờ Trình Dao Dao mới đứng dậy, duỗi lưng một cái váy nhung mềm dại dán sát vào người làm nổi bật làn da trắng như tuyết. Trên vai ấm áp, Tạ Chiêu khoác áo vào cho cô.

Trình Dao Dao luồn cánh tay vào trong tay áo, áo khoác vẫn còn nhiệt độ trên người Tạ Chiêu, lúc này Trình Dao Dao mới thấy lạnh: “Hôm nay anh ra ngoài làm gì vậy?”

“Anh…”

Tạ Chiêu vừa muốn mở miệng, đạo diễn Vinh gọi Trình Dao Dao: “Dao Dao, cô có yêu cầu gì về trang phục không?”

Trình Dao Dao nghe vậy chạy tới: “Tôi muốn tự chọn.”

“Không thành vấn đề!” Đạo diễn Vinh cười nói: “Dao Dao, biểu hiện hôm nay của cô rất tự nhiên, cứ duy trì như vậy. Còn có mấy chỗ…”

Đạo diễn Vinh ôn hòa kiên nhẫn nói mấy vấn đề trong quá trình chụp ảnh hôm nay. Ông là đạo diễn nổi tiếng, nói chuyện có nội dung, Trình Dao Dao cũng dần dần nghiêm túc. Thợ chụp ảnh và mấy người khác cũng tham dự thảo luận, bầu không khí vô cùng chuyên nghiệp.

Tạ Chiêu đứng một bên, nhìn bộ dáng nghiêm túc của Trình Dao Dao. Trên mặt Trình Dao Dao bớt đi mấy phần ngây thơ hồn nhiên, tăng thêm ánh sáng làm người khác không dời nổi mắt.

Quyết định xong hết mọi việc, đoàn người mới ra về. Lâm Đại Phú còn chạy tới mời bọn họ đến nhà ăn công xã ăn cơm, nhưng bị đạo diễn Vinh từ chối.

Nhìn xe nhà văn hóa rời đi, Lâm Đại Phú tò mò hỏi Tạ Chiêu: “Nhóm lãnh đạo này đến tìm thanh niên trí thức Trình làm gì vậy?”

Tạ Chiêu im lặng, Trình Dao Dao nói: “Bọn họ muốn tìm một trấn cổ để lấy bối cảnh nên đến thôn chúng ta nhìn xem.”

“Là chuyện này à!” Lâm Đại Phú xoa tay kích động nói: “Thôn chúng ta cũng có cầu Mưa và mấy tòa nhà cũ, không biết được chọn không? Nếu được chọn có được phụ cấp gì không?”

Trình Dao Dao nói: “Không có phụ cấp.”

Vừa nghe không có phụ cấp, hứng thú của Lâm Đại Phú giảm một nửa, nhưng vẫn nói: “Đây cũng là chuyện tăng thể diện! Nếu được xuất hiện trong phim thì thôn ta sẽ nở mày nở mặt.”

Ở niên đại này, điện ảnh là chuyện rất xa xôi và thần bí đối với nông dân. Đạo diễn lớn muốn đến thôn của họ lấy cảnh quay, đây là việc tốt nằm mơ cũng không nghĩ đến.

Trình Dao Dao nói: “Đúng vậy. Nhưng chuyện này phải giữ bí mật, nếu để thôn khác biết sẽ…”

Lâm Đại Phú nghiêm túc nói: “Bác hiểu, bác hiểu!”

Trình Dao Dao lén cười, đối diện với ánh mắt của Tạ Chiêu, hỏi: “Sao lại nhìn em như vậy?”

Tạ Chiêu dời mắt, đi trước nói: “Nói dối không chớp mắt.”

Trình Dao Dao đuổi theo Tạ Chiêu, thẳng thắn nói: “Nếu em không nói như vậy, ông ấy nhất định sẽ đi nói khắp nơi. Đến lúc đó cả thôn đến xem, vừa nghĩ đã thấy phiền.”

Bởi vì lúc chụp xong cũng đã muộn, bà Tạ chỉ nấu cháo rồi làm hai món rau trộn, mọi người ngồi ăn cơm. Hôm nay khẩu vị của Trình Dao Dao rất tốt, bê bát cháo ăn ngon lành.

Bầu không khí trên bàn cũng náo nhiệt. Tạ Phi nói liên tục, kích động thảo luận buổi chụp hình hôm nay.

“Chị Dao Dao, cái váy kia của chị đẹp quá, dáng vẻ lúc chụp ảnh… cũng rất đẹp, giống như ngôi sao điện ảnh vậy!”

“Máy móc của bọn họ rất đắt đúng không? Một cái thùng lớn như vậy, bên trong chứa rất nhiều máy ảnh!”

“Ngày mai bọn họ đến chụp ảnh sẽ mang trang phục cho chị sao? Còn phải trang điểm, chị…”

Trình Dao Dao tranh thủ nói: “Họ sẽ mang thợ trang điểm và trang phục tới, đến lúc đó em sẽ thấy. »

Trình Dao Dao đưa bát không cho Tạ Chiêu: “Em muốn một bát nữa.”

Tạ Chiêu nhận bát múc nửa bát cháo để trước mặt cô. Bà Tạ kinh ngạc nói : « Hôm nay chịu ăn thêm cơm rồi ? »

« Đói quá ạ . » Trình Dao Dao cười nói : « Lúc chụp không thấy gì, chụp xong mới cảm thấy đói. »

Bà Tạ cười nói : «Còn chưa nói, lúc Dao Dao chụp ảnh rất có hình có dạng. »

«Còn tốt ạ. » Trình Dao Dao bê bát cháo uống một ngụm cháo thơm nức, tuy trả lời hờ hững nhưng mọi người thấy rõ vẻ đắc ý trên gương mặt nhỏ.

Bà Tạ buồn cười lắc đầu, quay đầu thấy lông mày cháu trai mình nhíu lại.

Bà Tạ múc thêm cháo vào bát Tạ Chiêu, nói với Trình Dao Dao : «Cháu cũng đừng lên mặt. Đã đồng ý với họ thì phải nghiêm túc chụp, đừng lãng phí phim chụp hình của họ.”

“Vâng ạ.” Trình Dao Dao gật đầu: “Cháu sẽ biểu hiện thật tốt.”

Ăn cơm xong, bà Tạ nấu một nước thảo dược cho Trình Dao Dao ngâm trong bồn tắm, bà cẩn thận đổ thêm nước vào trong bồn: “Nóng thì bảo bà?”

Giọng nói từ ái của bà Tạ làm Trình Dao Dao nhớ tới bà ngoại, cô làm nũng nói: “Bà nội, bà giúp cháu kỳ lưng đi ạ.”

“Được.” Bà Tạ bị cô chọc cười, cầm khăn kỳ lưng cho Trình Dao Dao: “Lớn rồi còn muốn bà kỳ lưng?”

Trình Dao Dao dựa vào thành bồn cười nói: “Cháu còn nhỏ mà.”

Bà Tạ nói: “Lúc bà lớn bằng cháu đã có con trai 2 tuổi rồi.”

Trình Dao Dao không sợ xấu hổ: “Bây giờ quốc gia không cho phép tảo hôn, cháu không có biện pháp nha.”

“Không nói lại cháu.” Bà Tạ cười: “Thuốc này có thể dưỡng da tiêu sưng, cháu ngâm lâu một chút, mai chụp ảnh sẽ càng xinh đẹp!”

Nước nóng chảy dọc sau lưng ấm áp, Trình Dao Dao dễ chịu thở dài: “Bà tìm được đơn thuốc này ở đâu vậy ạ?”

“Đây là công thức bí mật của nhà bà! Tổ tiên của ông Chiêu ca nhi có một cửa hàng bán thuốc, có rất nhiều đơn thuốc dưỡng da.” Bà Tạ xắn tay áo, múc nước ấm đổ từ từ xuống: “Ngâm xong thì ngủ sớm đi, đảm bảo ngày mai khuôn mặt của cháu sẽ căng mịn.”

Trình Dao Dao nghe vậy nói: “Vậy cháu phải ngâm lâu một chút, không thể để ngày mai mặt sưng lên được.”

Bà Tạ im lặng nửa ngày không nói chuyện, sau đó cười nói: “Dao Dao, cháu thích chụp ảnh, quay phim không?”

“Chưa nói tới việc thích hay không.” Trình Dao Dao nghĩ nghĩ, nói: “Dù sao ngày nào cháu cũng không có việc để làm.”

Bà Tạ thở dài: “Nhà bà làm cháu chịu uất ức rồi.”

“Không uất ức ạ!” Trình Dao Dao vội nói: “Cháu không uất ức đâu, thật đó ạ. Cháu chỉ cảm thấy ngoại trừ việc nấu cơm, hiếm khi cháu có thể làm được một việc tốt như vậy, rất vui.

Nhìn mặt Trình Dao Dao khe che hết vẻ mệt mỏi, bà Tạ từ ái vuốt đầu cô: “Bà nội hiểu. Cháu muốn làm gì thì làm, cháu còn trẻ, thấy một ít việc việc đời cũng tốt.”

Trình Dao Dao chớp mắt, cẩn thận hỏi bà Tạ: “Bà nội, bà không phản đối cháu chụp ảnh sao?”

Bà Tạ nở nụ cười: “Bà không gặp được thời điểm tốt. Nếu lúc còn trẻ có người mời bà chụp ảnh, bà nhất định đồng ý. Hơn nữa nhà chúng ta đẹp như vậy, nhất định chụp rất đẹp.”

Trình Dao Dao bật cười, dùng sức ôm bà Tạ. Bà Tạ đập cô: “Làm bà ướt hết rồi! Nhanh tắm rửa đi, tắm xong về phòng ngủ.”

Trình Dao Dao tắm xong thoải mái nằm trong chân, thổi tắt đèn. Trong phòng tối đen, cô lăn qua lăn lại không ngủ được, luôn cảm thấy thiếu gì đó.

Qua một lúc lâu, Trình Dao Dao mơ màng nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng cửa nhẹ nhàng mở ra, bước chân quen thuộc đi đến cạnh giường.

Tạ Chiêu nhặt gối tre nhỏ rơi xuống đất để lại trong chăn Trình Dao Dao, vừa muốn thu tay về, bàn tay bị ôm chặt: “…”

Trình Dao Dao giật nhẹ hắn: “Anh tới làm gì? Không phải anh không để ý đến em sao?”

“… Không phải không để ý đến em.” Tạ Chiêu cúi đầu nhìn cô: “Sao còn chưa ngủ?”

“Hơi kích động, không ngủ được.” Trình Dao Dao mệt mỏi nói.

Tạ Chiêu thở dài, cầm áo khoác lên cho cô. Trình Dao Dao ôm cổ Tạ Chiêu để hắn ôm cô đi xung quanh phòng.

Tạ Chiêu ôm ấp ấm áp, Trình Dao Dao thoải mái buồn ngủ, mơ hồ nói: “Ngày mai anh còn phải đi làm sao?”

Tạ Chiêu: “Ừm.”

“Ngày mai em chụp ảnh.” Trình Dao Dao cọ vào gáy hắn, giả bộ vô tình nói: “Anh còn chưa thấy dáng vẻ chụp ảnh em đúng không?”

Tạ Chiêu nhàn nhạt lên tiếng: “Ừm.”

“…” Trình Dao Dao tức giận, đột nhiên ngẩng đầu lên mượn ánh trăng thấy khóe môi Tạ Chiêu hơi nhếch lên, bộ dáng cười cười rất đáng ghét.

Trình Dao Dao tức giận nói: “Đáng ghét!”

Tạ Chiêu dùng môi chặn lại lời mắng chửi sắp tuôn ra từ miệng nhỏ của cô, một lúc sau mới thấp giọng nói: “Em Dao Dao chụp ảnh rất đẹp, anh thấy rồi.”

Trình Dao Dao giống như cá nóc bị kim đâm, tức giận tiêu tan: “Vậy ngày mai… ngày mai anh xem em chụp ảnh không?”

Tạ Chiêu nói: “Ngày mai anh còn phải đi làm việc, không thể ở nhà được.”

Trình Dao Dao lẩm bẩm một tiếng, không nói gì. Tạ Chiêu cắn tai cô: “Em giữ quần áo lại, chờ buổi tối anh về xem, được không?”

“Anh… Anh mơ đi!” Ngón chân Trình Dao Dao cuộn lại, ôm chặt cổ Tạ Chiêu: “Đi thêm một lúc nữa.”

Bên dưới ánh trăng sáng, Trình Dao Dao dựa vào ngực Tạ Chiêu, dần dần ngủ thϊếp đi trong sự dịu dàng.

Trong mơ cô thấy một tòa nhà, cánh cửa nặng nề đóng chặt, một cô hầu gái tết tóc dài mặc một bộ quần áo màu trắng đứng im lặng trước cửa. Bên trong bối cảnh cũ kỹ, chỉ có một cô gái mặc sườn xám màu đỏ tươi, ngày ngày dựa vào cửa sổ chờ một người không thấy về.

Một hôm, ngoài cửa có tiếng vó ngựa, áo khoác ngắn tay của người sĩ quan bay lên nhảy xuống ngựa, đôi chân đi ủng giẫm lên bậc thang đầy rêu xanh.



Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, đạo diễn Vinh và đoàn người đến Tạ gia.

Hôm nay họ mang rất nhiều thứ đến, máy móc, giá ba chân, tấm phản quang. Tổ đạo cụ lấy rất nhiều đồ cổ ra trang trí trong phòng chính dọa bà Tạ nói liên tục: “Đừng, đừng, những thứ này là đồ vật của giai cấp bóc lột!”

Đạo diễn Vinh cười nói: “Lão thái thái, bà đừng lo lắng, đây là dụng cụ để chụp ảnh thôi. Tôi đã làm báo cáo với chủ của những đồ vật này, mượn dùng tạm thời, sẽ không gây phiền phức cho bà.

Bà Tạ nhìn mấy đồ vật gây họa này sợ hãi: “Không được! Đạo diễn, nhà chúng tôi đã cải tạo tốt, những đồ vật này không thể xuất hiện nữa!”

Đạo diễn Vinh bất đắc dĩ nhìn Trình Dao Dao: “Tiểu Trình, cô nhìn xem…”

Trình Dao Dao cười vỗ tay bà Tạ, giải thích nói: “Bà nội, nhà sản xuất phim này là của nhà nước, bà không cần lo lắng đâu ạ. Nếu có chuyện gì xảy ra, đạo diễn sẽ chịu trách nhiệm. Đúng không?”

“Đúng!” Đạo diễn Vinh nói: “Lão thái thái, tôi đảm bảo với bà, bà nhất định sẽ không có chuyện!”

Lúc này bà Tạ mới nửa tin nửa ngờ, nhìn nhân viên công tác bố trí căn phòng dần dần trở lại bộ dáng như xưa, bỗng nhiên bà lau khóe mắt.

Đạo diễn Vinh hỏi Trình Dao Dao: “Tiểu Trình, đến xem những bộ trang phục này đi!”

Thợ trang điểm chuyển đến một cái thùng, mở ra, mùi vải vóc bay vào mặt. Trang phục bên trong thùng phát ra ánh sáng lung linh, không bị thời gian làm phai màu chút nào. Không chỉ Trình Dao Dao, Tạ Phi và bà Tạ cũng kinh ngạc không thôi.

Đạo diễn Vinh cười nói: “Cô muốn tự mình chọn trang phục, cô nhìn xem thích kiểu nào?”

Trình Dao Dao xem từng bộ, mấy bộ này đều được thu lại từ những nhà Hắc Ngũ Loại, bộ nào cũng xinh đẹp, tinh xảo. Trình Dao Dao chọn một bộ sườn xám ngắn tay màu xanh lam, eo được bo lại, mặc lên người vừa vặn, giống như may theo số đo của cô.

Thợ trang điểm nhiều kinh nghiệm nhìn mặt Trình Dao Dao, lần đầu tiên cô cảm thấy không có chỗ xuống tay — Đánh thêm phấn thì quá trắng, bôi son thì quá đỏ. Lông mày như lông chim phỉ thúy, da trắng, eo thon, răng trắng như ngọc. Nở một nụ cười xinh đẹp làm nghi hoặc thành Dương, mê hoặc nước Chu.

Trình Dao Dao nhắm mắt đợi một lúc lâu, nghi ngờ nói: “Sao còn chưa trang điểm?”

“Làn da của cô đẹp quá.” Thợ trang điểm nhìn mặt Trình Dao Dao, vô cùng mịn màng, không có một chút vì vết nào, nếu đánh phấn ngược lại làm tổn hại da thịt trắng sáng. Cuối cùng chỉ vẽ lông mày, đôi lông mày cong lên hơi ưu sầu, mái tóc mềm mại như tơ được thợ trang điểm tết lại rồi quấn thành búi như một người phụ nữ đã có chồng, trên môi bôi thêm ít son đỏ.

Trong phòng chính bày thêm ít đồ trang trí, trong bình cắm mấy cành hoa cúc xanh, trên bàn để một cái lư hương bằng đồng, khói trắng bay lượn lờ. Trên ghế để một cái đệm thêu hoa, Trình Dao Dao ngồi bên trên. Sườn xám màu xanh lam thân dài rủ xuống bắp chân, cổ áo cao cao che cái cổ trắng như tuyết, nhưng lại không thể che hết mùi hương hoa đào phong tình bay bốn phía.

Bốn cái máy chiếu vào Trình Dao Dao, bầu không khí nghiêm túc hơn hôm qua nhiều. Đạo diễn Vinh đứng một bên dạy cô biểu hiện, mấy chỗ không vừa ý đều bị ông nghiêm nghị chỉ ra để Trình Dao Dao chụp lại. Một cái ống kích chụp đi chụp lại 7,8 lần, Trình Dao Dao vốn còn đầy phấn khởi dần dần nhíu mày lại, khuôn mặt nhỏ càng ngày càng lạnh.

Bà Tạ và Tạ Phi đứng bên cạnh xem náo nhiệt, lúc này cảm thấy không đúng. Ngay cả thợ chụp ảnh Tiểu Phác cũng nhỏ giọng nói với đạo diễn: “Cô ấy mệt rồi, để cô ấy nghỉ một lát đã…”

Đạo diễn đưa tay, không cho ngừng: “Chụp lại!”

Lúc đạo diễn yêu cầu Trình Dao Dao chụp lại cảnh cắt hoa, Trình Dao Dao không nói lời nào, đột nhiên cầm kéo cắt loạn mấy cành hoa lên, vung tay kéo nhỏ rơi xuống bể cá, cô giương mắt nhìn về phía ống kính, hơi thở hơi gấp, gương mặt xinh đẹp lộ ra sự thoái mái không sợ gì cả.

Mọi người đều sợ hãi. Đạo diễn Vinh là ai? Là đạo diễn cấp cao của quốc gia, ở trong studio có ai không kính cẩn lễ phép với ông? Diễn viên ở trong studio bị ông mắng khóc trước mặt mọi người rất nhiều, khóc xong còn phải lau mặt tiếp tục diễn. Trình Dao Dao lại dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ đạo diễn trước mặt mọi người.

Trên đường về huyện, thư ký nói với đạo diễn Vinh: “Tôi đã nói sớm rồi, Trình Dao Dao đẹp thì đẹp, nhưng không chịu nghe theo, ông nhìn bộ dáng bướng bỉnh hôm nay của cô ta xem.”

Tiểu Phác nói chuyện giúp Trình Dao Dao: “Không phải tính tình của Thẩm Ký Thư là như này sao? Tính tình nóng như lửa, bị giáo điều, lễ pháp đè nén, không im lặng mà bộc phát, chỉ có thể diệt vong. Cảnh cắt hoa hôm nay của cô ấy có thể cho vào trong kịch bản!”

Thư ký nói: “Cô ta chó ngáp phải ruồi thôi. Vừa rồi cây kéo kia làm tôi sợ muốn chết, còn tưởng cô ta muốn ném vào mặt đạo diễn cơ. Kỹ thuật diễn của cô ta cũng không được!”

Đạo diễn Vinh cười ha ha: “Cô ấy là Thẩm Ký Thư! Kỹ thuật diễn tính là gì, có bao nhiêu diễn viên cả đời không tìm được một nhân vật thích hợp với mình. Trình Dao Dao có phúc, Thẩm Ký Thư có phúc!”

Đạo diễn Vinh có tiếng là người say mê diễn xuất, chỉ vì một bộ phim có thể giày vò trong sa mạc 5 năm, sau khi đoàn làm phim trở về giống như nạn dân chạy nạn. Thư ký biết rõ tính tình của ông, cũng không khuyên nữa, ngược lại nói: “Vậy ông phải nắm chắc thời gian, thuyết phục Trình Dao Dao đi quay phim cùng đoàn chúng ta!”

Đạo diễn Vinh híp mắt, cười giống như lão hồ ly: “Tôi biết cô ấy không đi vì điều gì. Muốn thuyết phục cô ấy, không bằng thuyết phục người khác.”

Đêm đã khuya, phòng Trình Dao Dao vẫn sáng đèn. Tạ Chiêu nhẹ nhàng đẩy cửa ra một bộ sườn xám màu xanh lam lọt vào mắt. Trình Dao Dao chống cằm ngồi trước bàn, đầu gật gà gật gù, buồn ngủ không chịu được.

Dưới ánh đèn, sợi tóc Trình Dao Dao búi sau đầu, mặt như vẽ, môi anh đào bôi son đỏ tươi, sườn xám lụa dán sát vào người nổi bật lên đường cong xinh đẹp của cô, làm cô tăng thêm mấy phần thành thục. Tạ Chiêu hoảng hốt, hắn cảm thấy hình ảnh này đã xảy ra rất nhiều lần — có lẽ ở kiếp trước, Trình Dao Dao là thê tử mới cưới của hắn, đêm nào cũng ngồi trước ngọn đèn dầu chờ hắn về.

Trong lòng Tạ Chiêu rung động, từng bước chậm rãi đến gần cô. Tiếng bước chân đánh thức Trình Dao Dao, cô híp mắt nhìn qua, bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt u oán: “Anh còn về làm gì!”

Tạ Chiêu đi đến ôm eo cô: “Có một ít chuyện vướng chân. Đừng giận.”

“Bị con gái ngăn lại chứ gì.” Vòng eo mềm mại của Trình Dao Dao uốn éo, linh hoạt xoay người né tránh, ngón tay chọc vào ngực Tạ Chiêu: “Lần này là ai? Hả?”

Sườn xám màu xanh dưới ánh đèn ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, gương mặt Trình Dao Dao ướŧ áŧ xinh đẹp muốn câu hồn người đi. Hơi thở của Tạ Chiêu trầm xuống, bỗng nhiên ôm eo cô kéo mạnh vào trong ngực: “Không có ai khác, chỉ có em.”

“Đừng dùng bàn tay bẩn chạm qua người khác ôm em!” Hai tay Trình Dao Dao đấm loạn trên ngực hắn, uốn éo kêu lên: “Thả em ra!”

Bỗng nhiên thân thể cô chợt nhẹ, bị ném lên đống chăn mềm mại, Trình Dao Dao xoay người muốn kêu lên, lòng bàn tay Tạ Chiêu đặt lên môi cô, thô ráp nóng hổi, gương mặt hung dữ vô cùng đè ép.

Trái tim Trình Dao Dao đập bình bịch, đôi mắt đầy nước nhìn hắn.

Ngón tay Tạ Chiêu xoa một vòng, nhíu mày nhìn vết son trên đầu ngón tay: “Quá đỏ!”

Trình Dao Dao cảm thấy nửa đời sau cô không cần bận tâm gì cả, bởi vì cô tìm được một khúc gỗ. Cô nhấc chân lên đạp vào bả vai của Tạ Chiêu, lông mày Tạ Chiêu không nhíu một cái, bắt lấy chân cô: “Chân lạnh như vậy, sao không lên giường sưởi ấm?”

“Hừ!” Trình Dao Dao dùng sức rút chân về nhưng lại bị Tạ Chiêu giữ chặt, cô tức giận quay đầu sang một bên.

Tạ Chiêu xoay gương mặt nhỏ của cô lại, son trên môi Trình Dao Dao đã bị lau đi một ít, khóe môi dính vết đỏ đỏ, hiện ra mấy phần ngây thơ và tội nghiệp. Tạ Chiêu dựa vào chóp mũi côm nói: “Nghe nói em cáu kỉnh, không chịu chụp ảnh?”

Mặt Trình Dao Dao kéo căng, lúc đầu cô muốn nói với Tạ Chiêu, nhưng bây giờ Tạ Chiêu lại đẩy hết trách nhiệm lên đầu cô: “Cút đi! Em không muốn nói chuyện với anh!”

Thân hình Tạ Chiêu vững chắc như núi, nói: “Người muốn chụp ảnh là em, không chụp cũng là em. Tính tình trẻ con, không có tiến bộ.”

“Anh… Anh!” Trình Dao Dao tức giận muốn bóp chết hắn, nhưng một chân còn đang gác trên vai Tạ Chiêu, tư thế xấu hổ này làm cô không lấy sức nổi, khẽ động sườn xám trượt xuống, cô xấu hổ không dám làm bừa.

Trình Dao Dao tức giận nói: “Ông đạo diễn kia phiền chết, một cảnh mà muốn bắt em chụp đi chụp lại cả trăm lần, ông ấy cố ý làm khó em!”

Tạ Chiêu nói: “Thật không? Đạo diễn lãng phí ảnh phim bắt em chụp lại để làm khó em?”

Trình Dao Dao kìm nén bực bội, cố gắng gồng lên giống con cá nóc: “… Dù sao em cũng không phải là người chuyên nghiệp, em không chụp nữa!”

“Thật sự không chụp nữa?” Tạ Chiêu tùy ý hỏi, ánh mắt lại phức tạp nhìn chằm chằm mắt Trình Dao Dao.

Ánh mắt Trình Dao Dao run rẩy liếc nhìn một bên, cứng rắn phun ra một câu không có sức thuyết phục: “Không muốn chụp… Không thèm.”

Đôi mắt Tạ Chiêu ảm đạm, thở dài cọ sát chóp mũi Trình Dao Dao: “Rốt cuộc là không thích hay không muốn chụp?”

Trình Dao Dao nói: “Anh cũng muốn em chụp ảnh sao?”

Trong giọng nói của cô rõ ràng mang theo chờ mong, đầu lưỡi Tạ Chiêu đắng chát, hỏi lại: “Anh chụp ảnh có vui không?”

“Em tức chết rồi.” Trình Dao Dao không nghĩ ngợi gì nói luôn, dừng một chút lại chần chờ nói: “Nhưng rất thú vị… Đạo diễn mắng em cũng vì em biểu hiện không tốt.”

Tạ Chiêu nhẹ nhàng vuốt tóc cô: “Vậy thì cố gắng hết sức.”

“Em còn tưởng anh không thích em chụp ảnh chứ.” Trình Dao Dao tò mò nhìn Tạ Chiêu: “Có phải bà nội nói gì với anh không?”

Tạ Chiêu nói: “Anh chỉ cần em vui vẻ là được.”

Tai Trình Dao Dao dưới ánh nhìn của hắn dần đần đỏ lên, bỗng nhiên tức giận nói: “Anh muộn như vậy mới về! Em buồn ngủ lắm rồi, anh đứng dậy, em phải đi thay quần áo!”

“Không phải em mặc để anh nhìn sao?” Tạ Chiêu cười lưu manh, hắn biết tâm tư của cô.

Trình Dao Dao thẹn quá hóa giận, dùng sức đẩy hắn: “Anh nằm mơ à! Mau cút đi!”

Tạ Chiêu cười không nói. Tùy ý để Trình Dao Dao đẩy hắn dậy, bỗng nhiên ôm lấy thắt lưng cô, ném cô vào trong chăn: “Hôm nay anh muốn em!”