Thùy Vy bị lật sấp trên nệm, hai gối chống xuống, cặp mông tròn lẳng đưa lên. Gã Tùng quỳ gối sau lưng nàng, bàn tay to bè của gã cầm một vật nho nhỏ đỏ lừ. Dù cố bóp nghiến, kéo dãn cặp mông tròn trịa của Thùy Vy sang hai bên nhưng khúc thịt ngắn ngủn của hắn chỉ miễn cưỡng chạm đến âʍ ɦộ nàng. Hắn thở hồn hộc tức tối. Chỉ biết cầm dươиɠ ѵậŧ cọ dọc hai mép thịt đỏ hồng mọng nước đang chào đón kia, mà không cách nào nhét vào được. Gã thử đủ cách, dùng sức nặng cơ thề đè hai chân Thùy Vy gian rộng hết cỡ, nhưng kết quả cũng vậy.
Sau một lúc vã mồ hôi, gã Tùng đành dùng cách mới. Gã lùi lại mặt úp vào cặp mông mềm mại co dãn của nàng. Lưỡi hắn tiếp tục liếʍ láp thèm thuồng từ dưới dọc qua cửa mình nàng, lên đến lỗ hậu môn nhăn nhúm bé tí. Cơ thể Thùy Vy căng cứng, miệng há hốc rêи ɾỉ. Gã Tùng tiếp tục bú ɭϊếʍ say mê, bên dưới không ngừng vọc vọc cái dươиɠ ѵậŧ đỏ hỏng lọt thỏm trong tay gã.
– Mày là ai… Không được vào…
Tiếng la hét của gã Bắc vang lên. Sau đó là một hồi âm thanh đấm đá huỳnh huỵch. Cánh cửa bất chợt bị đá bật tung. Một thân hình cao lớn lao vào.
– Ai… Mày là thằng nào… – Gã Tùng béo hét lên giận dữ, dươиɠ ѵậŧ đang sướиɠ muốn chết lại ỉu xìu.
Ngạo Thiên đứng chết trân. Ánh mắt hắn giằng xé mãnh liệt trước cảnh tượng trong phòng. Một Thùy Vy kiêu sa khiết bạch như thiên thần. Thường ngày nàng đứng trên bục giảng mà cảm giác xa vời vợi như tận chín tầng trời. Vậy mà giờ đây, cơ thể của nàng hoàn toàn lõα ɭồ, cả người gập lại lại co rút trên nệm. Đôi mắt nàng nhắm nghiền rêи ɾỉ, cặp mông tròn trịa cong cớn, phơi bày cả hai mép thịt đỏ mọng ướt đẫm trước mặt hắn.
Nàng rất đẹp, đẹp đến mức hắn muốn ngừng thở. Nhưng sự thánh thiện đã hoàn toàn bị lột bỏ, thay thế bằng sự sa đọa nɧu͙© ɖu͙© làm bất cứ đàn ông nào cũng muốn lao vào chiếm đoạt. Máu Ngạo Thiên sôi sục, ánh mắt Ngạo Thiên như đổ lửa. Sự ham muốn tìиɧ ɖu͙© của hắn tăng lên ngùn ngụt, lại chuyển hóa thành một cơn giận dữ ngút trời. Hắn gầm lên lao qua gã béo. Một bàn chân mạnh mẽ tống thẳng vào cái mặt béo ị loang lỗ nước nhờn của gã. Gã Tùng rú lên như heo bị chọc tiết, ngã oạch ra sàn nhà.
– Mày biết tao là ai không? Muốn chết…
Bé Tình và Nhi vừa chạy vào, vội vàng đóng cửa lại ngăn ánh mắt tò mò của Tuân và Trung.
– Mày là ai tao đéo cần biết… Vì mày chết chắc rồi…
– Á… Đừng… Hự…
Ngạo Thiên gầm gừ chân liên tục đá. Ánh mắt hắn đỏ ngầu nhìn xuống khối thịt mờ to lớn đang oằn oại co rút trên sàn. Hắn kinh tởm thứ mình đang hành hạ. Thậm chí tay hắn cũng không dùng, sợ dây vào lớp mỡ dơ bẩn. Hắn chỉ dùng chân mang giầy bốt cứng mà đạp, mà đá. Từ cái mặt heo ục ịch tóe máu, đến cái bụng căng tròn tưng nảy như trái cầu, đến cả thứ đỏ hỏn lặc lè giữa hai chân.
Mồ hôi hắn rịn ướt cả lưng, nhưng chân vẫn không dừng lại. Đến lúc, bé Nhi ngăn hắn lại, thì khối thịt mỡ đã khó phân biệt giữa đầu và đuôi. Tùng Béo chết ngất, hơi thở khò khè khó khăn mang theo từng cái bong bóng sùi ra mũi và mồm. Ngạo Thiên nghiến răng dẫm thêm một cú vào giữa hai chân gã. Gã chỉ ằng ặc không còn sức để kêu than.
Ngạo Thiên quay lại thì Thùy Vy đã được mặc lại váy áo. Nhưng cơ thể nàng vẫn vặn vẹo thúc thít thật nhỏ. Ngạo Thiên thở dài, bước lại bế xốc nàng lên.
– Mang cô về…
…
Cả đám về căn biệt thự của Ngạo Thiên. Hắn bế cô lên thẳng phòng mình. Đó là một căn phòng bên trái, khác với cái mà Thùy Vy đã chứng kiến cảnh trụy lạc kia. Phòng Ngạo Thiên trái lại không bề bộn, mà khá ngăn nắp gọn gàng. Đặt Thùy Vy xuống giường, hai cánh tay nàng vẫn ôm ghì lấy cổ hắn hôn hít ỉ ôi khắp mặt hắn.
Ngạo Thiên mím môi kền nén. Nhìn đôi môi đỏ mọng, ngửi hơi thở thơm ngát của Thùy Vy, hắn suýt mấy lần muốn hôn nàng. Có hôn nàng cũng không biết! Hắn có làm gì nàng cũng ưng thuận?
– Đại ca làm gì lâu vậy?! – Thằng Trung nhìn lên lầu, dáng vẻ sốt sắng.
– Có khi nào? – Thằng Tuân ậm ờ.
– Có cũng đâu có gì lạ… Là đại ca giúp cô giải tỏa thôi… Dính phải cái thuốc đó, không cᏂị©Ꮒ thõa mãn sẽ không ngủ được đâu… – Thằng Trung gật gù.
– CᏂị©Ꮒ cᏂị©Ꮒ… Cái đầu anh! – Bé Tình lao đến cốc đầu hắn một cái rõ đau.
– Ai da… Con nhỏ này… Mày mưu sát chồng à?
– Anh mà là chồng em á… Xí… Mơ đi…
– Ah… Chứ mỗi lần đứa nào sướиɠ quá… Cứ kêu lên… Em sướиɠ quá chồng ơi… Em sướиɠ… – Trung nhại giọng éo éo.
– Đáng ghét… Dám chọc ghẹo em… Anh đi chết đi…
– Ai da… Cứu mạng em Đại ca ơi…
“Bé Tình, Bé Nhi… Lên đây”.
Đột nhiên giọng Ngạo Thiên vọng xuống từ trên lầu. Trung và Tuân nhìn nhau ánh mắt sáng rỡ:
– Đại ca xong rồi…
– Xong cái gì?! – Ngạo Thiên từ trên lầu trừng mắt – Chuyện này là chuyện danh tiết của cô Vy… Tao cấm đứa nào nói ra ngoài nữa chữ… Tao nói rồi đấy.
– Em biết mà Đại ca… Yên tâm đi.
– Hai đứa mày về đi… Tối nay hai con bé này ở đây, chăm sóc cô Vy.
…
Thùy Vy được hai đứa học trò nữ tắm rửa, lau sạch cơ thể. Tắm xong, hai đứa quấn khăn cho nàng, lại kêu Ngạo Thiên vào bế ra đặt lên giường. Có lẽ dòng nước mát đã làm cơ thể Thùy Vy dễ chịu, nàng bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Nhìn Thùy Vy ngủ thϊếp đi, đôi mắt đẹp nhắm chặt hơi nhíu nhíu lay động, Ngạo Thiên thấy một cảm xúc nao nao khó chịu. Chồng nàng ở đâu? Sao lại để người phụ nữ yêu thương của mình lâm vào hoàn cảnh như thế? Hắn cúi xuống kéo tấm chăn đắp che lên hai bầu vυ' căng tròn phập phồng như sắp tuột ra khỏi chiếc khăn tắm.
Tiếng khép cửa nhẹ nhẹ vang lên sau lưng. Hai con bé lấm lét, bước ra khỏi phòng.
– Đi đâu đấy?! – Ngạo Thiên hỏi.
– Bọn em… Bọn em qua kia ngủ…
Ngạo Thiên quay lại, khó hiểu nhìn hai đứa. Chúng biết rõ phòng bên kia ngổn ngang, chăn nệm dơ bẩn, mỗi tuần mới có người giặt giũ một lần, lại còn muốn qua kia?!
– Tối nay ba đứa mình ngủ đây…
– Dạ…
Bé Tình và bé Nhi ngoan ngoãn ngồi xuống sàn nhà hai bên Ngạo Thiên. Im lặng nhìn anh mồi thuốc.
– Anh Thiên… – Bé Nhi thì thầm.
– Hử?
– Anh có muốn cô không? Cô đẹp như vậy… Lại hấp dẫn nữa…
– Ừa… Em tắm cho cô mà nhìn thôi… cũng đau con mắt nè… – Bé Tình nói thêm vào.
– Không được… – Ngạo Thiên lắc đầu, ngón tay kẹp điếu thuốc hơn run run.
– Anh sợ làm cô có lỗi với chồng? – Bé Nhi hỏi.
– Hay anh sợ chuyện cô trò trái đạo lý à? – Bé Tình thêm vào.
– Không phải. Anh chỉ không muốn chiếm đoạt thể xác người ta khi chưa được sự đồng ý. – Ngạo Thiên rít thuốc thật sâu, rồi chậm chậm nhả ra từng cuộn khói.
Hai con bé muốn nói tiếp lại thôi. Chúng quá thân với Ngạo Thiên, biết ý anh đã quyết là không thay đổi. Nhưng cũng tiếc cho anh, bỏ qua cơ hội này, chắc chắn sẽ không bao giờ tìm được nữa.
Ngạo Thiên dụi thuốc lá, đứng lên cởϊ qυầи áo trước ánh mắt sửng sốt của hai đứa. Anh đổi ý rồi sao? Hai đứa phải làm gì? Đi ra ngoài hay vẫn ở đây xem cảnh Ngạo Thiên làʍ t̠ìиɦ với cô Thùy Vy.
Ngạo Thiên tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chống nạnh, dươиɠ ѵậŧ cứng đơ như khúc củi trước ánh mắt ngơ ngác của hai con bé:
– Bần thần cái gì… Cởi đồ ra đi… Anh muốn…
– Á… Em… Em…
Bé Nhi mặt đỏ lựng, không biết vì ngượng hay vì phấn khích. Tự cởϊ qυầи áo mình thật nhanh. Bé Tình lúng túng đến cuống lên, nửa muốn nửa không dám.
– Em nữa… Không sao đâu… Ba ngày rồi còn gì…
Ngạo Thiên quỳ xuống, đặt lên môi bé Tình một nụ hôn thật sâu. Lưỡi hai đứa cuốn vào nhau như tan chảy. Tay hắn mở khóa nịt ngực, kéo áo thun qua đầu. Con bé ngữa đầu lên cạnh giường, ưỡn hai bầu vυ' mơn mởn căng tròn cho Ngạo Thiên bú ʍúŧ.
– Ưmmm…
Bé Nhi tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm nghiêng dưới sàn nhà, rúc đầu vào hạ thể Ngạo Thiên. Miệng con bé khao khát ngậm lấy cái dươиɠ ѵậŧ căng cứng gân guốc của anh. Mυ'ŧ vào thật sâu.
– Ưmmm…
Ngạo Thiên vò nắn một tay, tay còn lại bóp bầu vυ' bé Tình vung lên, miệng anh ngậm kín lấy cái núm đỏ hồng xinh xắn mυ'ŧ say mê. Trong đầu hắn còn một hình ảnh rất rõ ràng… Một cơ thể tuyệt đẹp, hai bầu vυ' căng tròn loang loáng mồ hôi, hai mép âʍ ɦộ đỏ hồng căng mọng… Dươиɠ ѵậŧ hắn muốn nổ tung trong miệng con Nhi.
– Ưmmmm…
Căn phòng tràn ngập xuân sắc. Ngay bên cạnh giường nơi Thùy Vy đang ngủ mê mệt, ba thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cuốn chặt lấy nhau. Đầu nối đuôi, đuôi nối đầu. Âm thanh phành phạch của da thịt, nhóp nhép của môi lưỡi và cả tiếng rên siết liên miên đến rã rời…