Lớp Học 12A7

Chương 13

Nắng sáng lọt qua rèm cửa, chiếu vào gương mặt đỏ hồng xinh đẹp của Thùy Vy. Nàng khẽ chớp mắt, một cơn đau trong đầu làm nàng nhíu chặt lông mày. Cảm giác mệt mỏi lan khắp cơ thể làm nàng chỉ muốn ngủ thêm. Sau lưng nàng truyền đến cảm giác lành lạnh, nhưng bên trong ngực và hạ thể lại rất ấm. Cảm giác ấm áp dễ chịu của thứ nàng đang ôm làm nàng muốn rút vào thật sâu. Ghì thật chặt. Chân nàng vô thức gác lên, co duỗi lên xuống. Ấm quá… Đầu gối nàng lại chạm vào một vật khác, còn nóng hơn. Da thịt nàng đè lên nó, nó thật nóng, thật cứng.

Nhưng khi đầu óc định hình lại dần dần, từng cảnh tượng liên tục vụt qua đầu Thùy Vy. Cảm giác như một giấc mơ, nhưng rất thật. Đầu óc nàng quay cuồng nhớ đến những cảm xúc của cơ thể. Hai bầu vυ' bị sờ nắn, núʍ ѵú liên tục bị bú ʍúŧ tham lam… Một cái lưỡi ngoáy sâu trong âʍ ɦộ làm nàng tê dại… Cơ thể hắn thật nặng… Hắn trường lên người nàng, ép cứng hai chân nàng mở rộng. Ánh mắt hắn nhìn nàng, đôi môi nhếch lên một nụ cười lưu manh hư hỏng. Thùy Vy mở choàng hai mắt. Mặt nàng đang áp lên một bộ ngực đàn ông nở nang rắn chắc. Nàng sửng sốt nhìn xuống.

– Không…

Thùy Vy hét lên, bật dậy. Ánh mắt nàng hoảng loạng nhìn người thanh niên tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mà mình ôm ấp cả đêm. Chân nàng còn gác lên dươиɠ ѵậŧ căng phồng gân guốc của cậu ta. “Không… Điều này không thể là sự thật”… Thùy Vy co rúm người, úp gương mặt đỏ bừng bối rối vào hai gối.

– Cô… Sao cô lại ở đây? – Ngạo Thiên tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn lên giường.

Trên giường là hai thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của hai con bé Nhi Tình ôm ghì nhau, ngủ không biết trời đất. Có lẽ hai con bé nằm ngủ bên Ngạo Thiên, không chịu được lạnh nên leo lên giường. Lay hoay thế nào lại đạp cả cô Thùy Vy lăn xuống bên anh.

– Thật ra mọi chuyện không như cô nghĩ đâu…

‘Chát’.

Ngạo Thiên vừa nói nửa câu liền nhận một cái tát nảy lửa của Thùy Vy. Đôi mắt nàng rưng rưng đỏ hoe nhìn hắn. Nàng muốn nói, nhưng không biết nói gì… Nàng đã phản bội chồng, chà đạp lên luân thường đạo lý và cay đắng nhất là nàng vẫn nhớ như in những cảm xúc đó. Đôi mắt hắn, nụ cười hắn sao lại lưu manh mà quen thuộc như vậy? Vì hắn chính là Ngạo Thiên, học trò nàng.

– Sao em dám làm như vậy? Sao em dám… – Thùy Vy khóc nấc lên.

Ngạo Thiên xoa xoa bên gò má đỏ ửng, hắn không nói gì, cũng không biết giải thích thế nào. Hai con bé trên giường đã tỉnh lại, bối rối nhìn Thùy Vy khóc nức nở. Bé Nhi như chợt nhớ ra chuyện gì, kéo con Tình leo xuống giường.

Thùy Vy nhòe nước mắt nhìn cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của hai con bé đi ra khỏi phòng, càng khóc to hơn. Một cảnh tượng trụy lạc đến khôn cùng vừa thoáng qua đầu nàng. Ba nữ lõα ɭồ cuống quít giành giật từng khoảng da thịt trống trên người nam thanh niên. Ba cái miệng thèm thuồng liếʍ láp quanh một cái dươиɠ ѵậŧ căng bóng gân guốc…

– Không… Trời ơi… Tôi đã làm gì thế này…

Ngạo Thiên thản nhiên mặc quần áo. Hắn kéo cửa sổ mở rộng. Hít một hơi thật sâu, rồi đặt điếu thuốc lên môi. Thùy Vy vẫn khóc thút thít sau lưng, nhưng hắn mặc kệ. Có một số chuyện không thể dùng miệng mà giải thích hết được. Hắn sinh ra đã không phải là loại người thích nói nhiều. Nhưng hắn không nói thì thôi, ít ra hai con bé kia phải biết giải thích thay hắn chứ, lại lẻn đi mất… Không biết đang làm gì?!

Hai con bé như luồng gió mát trần trụi chạy ùa vào phòng, đến bên Thùy Vy. Con Nhi chìa ra một chiếc điện thoại:

– Cô xem đi… Cô sẽ hiểu mọi chuyện… Cô trách nhầm anh Thiên rồi.

Thùy Vy hơi chần chừ rồi cầm chiếc điện thoại lên. Một âm thanh rêи ɾỉ vang lên nàng run rẩy. Cảnh tượng trong màn hình làm kinh tởm… Một cô gái rũ rượi trên nệm, phía sau cô là một khối mỡ óc ách liên tục vụt đầu vào giữa mông cô. Căn phòng này khá quen mắt, còn cái nệm tròn đó rất giống một sàn nhảy mini… Mái tóc, mái tóc cô gái đó sao giống mình như thế?! Cơ thể Thùy Vy căng cứng, tim như sắp ngừng đập… Nàng chậm chậm bấm lướt qua… Khi một bóng đen nhanh như chớt giật lao vào… Đánh đá… La hét… Giọng của Ngạo Thiên… Tim Thùy Vy như thót lại nhận ra kẻ bị đánh là gã Tùng béo thanh tra. Khi bé Nhi và Tình lao đến bên cô gái, Thùy Vy đã hiểu ra phần lớn câu chuyện. Nhưng nàng không cam tâm, nàng muốn biết cô gái kia không phải là mình… Nhưng hình ảnh phũ phàng đã hiện ra, gương mặt phờ phạc đó chính là nàng.

– KHÔNG…

Thùy Vy ném chiếc điện thoại vào tường như cảm giác kinh tởm đã lên đến cùng cực. Nàng lao vào phòng tắm. Cánh cửa đóng sập. Tiếng khóc nức nở vật vã của Thùy Vy làm cả ba đứa nao lòng. Con Nhi nhặt chiếc điện thoại lên đưa cho Ngạo Thiên.

– Em lấy ở đâu?

– Trong phòng, trên ghế sofa… Chắc của gã béo đó.

– Em giỏi lắm… – Ngạo Thiên xoa xoa đầu bé Nhi.

Con bé cười híp mắt với anh.

– Mà… anh nghĩ hai đứa nên mặc đồ vào đi… Anh không ngại, nhưng cô còn ở đây…

– Á…

Ngạo Thiên cười hắc hắc, tháo pin chiếc điện thoại bỏ luôn vào hồ cá nhỏ trên bàn.

Thùy Vy lúc này như rơi xuống chín tầng địa ngục. Dù lúc mới tỉnh dậy, nàng nghĩ mình làm chuyện kia với ba đứa học trò, lòng tuy ray rứt nhưng không khổ sở như bây giờ. Sau khi nhìn đoạn video đó, Thùy Vy chỉ muốn mình được chết. Nàng lao vào phòng tắm, mở vòi sen, chà rửa khắp cơ thể mình. Móng tay nàng cào sát làm làn da ửng đỏ lên. Nàng tiếp tục rửa, chà sát… Nhưng cơ thể có thể tẩy sạch, còn tâm hồn vấy bẩn có xóa đi được không? Nàng khóc, lại khóc.

Hai con bé Nhi Tình đã đi về. Còn Ngạo Thiên một mình trong phòng, thở dài nghe tiếng khóc của Thùy Vy lại to hơn. Hắn bước đến trước phòng tắm, gõ gõ nhẹ lên cửa.

– Cô Vy, cô nên mạnh mẽ vượt qua…

Tiếng khóc của Thùy Vy nhỏ xuống, nàng đang lắng nghe.

– Cô có thể xem như… xem như… – Ngạo Thiên gãi gãi đầu. – Cứ xem như lỡ trượt chân té vào chuồng heo, bị con heo hôn hít vài cái…

Bên trong phòng, Thùy Vy cũng suýt phì cười, nhưng lòng vẫn buồn thảm. Linh hồn nàng như một cây xanh bị nhiễm độc từ gốc, đang lan lên từ từ héo rũ.

Đột nhiên khi Ngạo Thiên vừa quay người đi, cánh cửa bật mở. Cánh tay Thùy Vy trắng muốt thò ra túm lấy áo hắn kéo ngược vào trong. Ngạo Thiên còn há hốc ngạc nhiên thì một đôi môi ấm áp trám kín miệng hắn. Gương mặt tuyệt đẹp của Thùy Vy chưa bao giờ gần hắn như vậy. Đôi mắt đẹp nhắm chặt, hàng mi ướt đẫm nước mắt. Lưỡi nàng trơn tuột thơm ngát một mùi hương kì diệu như không thuộc về trần thế. Ngạo Thiên sững người vài giây rồi đáp trả mãnh liệt. Người con gái này, bỏ đi thân phận giữa hai người, nàng là người hắn ham muốn nhất. Lưỡi hắn và nàng cuốn lấy nhau. Thùy Vy choàng qua cổ hắn, cả cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ dán chặt vào người hắn.

– Cô không hối hận? – Ngạo Thiên vừa thì thầm, vừa hôn hít đôi gò má mịn màn của Thùy Vy.

– Cô… thà là em… thà là cùng em… – Thùy Vy thì thào, nghiên đầu nhận những nụ hôn tới tấp của hắn.

– Thật ra…

Ngạo Thiên chợt dừng lại, nhìn sâu vào đôi mắt đẹp hơi ngượng của Thùy Vy.

– Thật ra… Khi tôi tới… Hắn chưa thật sự đạt được điều gì… Cô hiểu tôi chứ?! Cô không cần phải ray rứt và… cố tình làm chuyện này để làm mình dễ chịu.

– Thật ư? – Thùy Vy ấp úng.

– Thật…

Ngạo Thiên cúi xuống nhìn hai bầu vυ' mơn mởn căng tròn của Thùy Vy đang dán lên ngực mình. Hắn thầm nuốt nước miếng. Nhưng có lẽ chúng hiện giờ gần trong gang tấc nhưng xa tại chân trời. Nhưng hắn không hối hận, hắn không muốn mình làm một miếng vá dùng để trám lỗ hổng ray rứt trong lòng Thùy Vy.

Nghe lời giải thích của Ngạo Thiên, Thùy Vy thấy lòng mình nhẹ nhõm. Giờ phút này nàng hoàn toàn có thể trở về bên Trung Nghĩa mà không thấy xấu hổ khi đối diện với anh. Dù sao nàng vẫn là nạn nhân, một nạn nhân được giải cứu đúng lúc. Nhưng khoảnh khắc này, nàng đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ép chặt lên cơ thể Ngạo Thiên, học trò của nàng. Thậm chí ánh mắt hắn lại đang công khai nhìn ngắm hai bầu vυ' của nàng. Trong tâm hồn nàng chợt hiện ra một cánh cửa. Cánh cửa đó, lần trước khoảng cách còn xa vời vợi. Nhưng sau biến cố dồn dập lần này, nó đã hiện ra ngay trước mắt. Chỉ cần giơ tay là chạm được.

Hai cô trò vẫn đứng nguyên trong tư thế mờ ám đó. Ngạo Thiên nhẹ nhàng ngửi mùi tóc Thùy Vy. Miệng hắn hôn nhẹ lên vành tai nhỏ nhắn của nàng. Gò má nàng rất mịn, hắn thấy được cả những lông tơ mịn như nhung. Hắn hôn đôi mắt nàng, hôn chiếc mũi nàng, lại hôn lấy đôi môi mềm mại thơm ngát. Ngạo Thiên thật ra đang chờ… Chờ một cử chỉ từ chối của Thùy Vy, hắn sẽ lập tức quay lưng đi ra ngoài. Hắn cũng là đàn ông, lại tuổi thanh niên hừng hực. Nếu để hắn tự động bỏ qua cơ hội này, hắn không cam tâm. Nhưng hắn sẽ không ép buộc, chỉ cần nàng từ chối hắn sẽ ngừng lại.

Chiếc lưỡi Thùy Vy lúc này rụt rè khác hẳn vẻ cuồng nhiệt khi nảy. Nhưng đối với Ngạo Thiên, cảm giác rụt rè này mới thực sự là nàng… Hắn say mê cuốn lấy nó, nuốt hết hương vị ngọt lịm mê người trong miệng nàng. Tay hắn ôm lấy vòng eo Thùy Vy, nhẹ nhàng vuốt dọc tấm lưng cong cong thanh mảnh của nàng. Thật chậm, hắn vuốt xuống cảm nhận bờ mông căng tròn mát rượi làm từng tế bào súc giác trong tay hắn nở ra. Thùy Vy hơi run run, như tâm hồn đang giằng xé. Nhưng nàng vẫn đáp lại nụ hôn của Ngạo Thiên, mặc hai tay hắn đang mân mê ôm trọn cặp mông nàng. Những ngón tay hắn thật nóng, vuốt ve, trượt theo đường rãnh mịn màn sâu hoắm. Đi xuống, đi xuống nửa.

Thùy Vy ngã đầu lên vai Ngạo Thiên, nhắm chặt hai mắt, hơi thở gấp gáp. Nàng không dám nhìn hắn, cũng không dám đối diện với chính mình. Đôi tay nhỏ bé của nàng bấu chặt lấy bờ vai vạm vỡ rắn chắc. Bàn tay hắn thật hư hỏng, như chính con người hắn. Nó đang đi dần xuống dưới, len vào giữa hai chân nàng… Một cảm giác nóng hừng hực làm cơ thể nàng muốn nhũn ra. “Dừng lại đi…” Hắn không nghe lời kêu gọi từ tâm trí nàng. Những ngón tay hắn lại nhẹ nhàng ấy. Thùy Vy cảm nhận được hạ thể đã rịn ướt ra ngoài.

– Thiên… – Nàng gọi một tiếng thật nhỏ.

Ngạo Thiên thở dài, ngưng lại. Hắn biết mình đã chạm đến ranh giới tận cùng của Thùy Vy. Bàn tay hắn nuối tiếc rụt lại, buông thỏng. Nhưng không, Thùy Vy nắm tay hắn đặt lên ngực mình. Nàng cắn môi, đôi mắt đẹp còn hoe đỏ nhìn sâu thật sâu như xoáy vào tâm hồn hắn.

– Hứa với Vy… – Nàng lại cầm tay hắn đặt lên ngực mình. – Chuyện này… chỉ xảy ra… một lần thôi… Được không?

Ngạo Thiên gật đầu, rồi lại lắc lắc, không hiểu đang nghĩ gì. Một cảm giác mềm mại tuyệt diệu đã xâm chiếm tâm trí hắn. Thùy Vy mím môi mặt đỏ bừng nhìn bàn tay Ngạo Thiên mân mê bầu vυ' nàng. Nàng buông thỏng bên kia để cả hai bầu vυ' căng tròn tuyệt đẹp toàn quyền cho hắn thưởng thức. Đột nhiên, Ngạo Thiên cúi xuống, trước khi Thùy Vy kịp định thần, cơ thể đã bị hắn bế bổng trên hai cánh tay mạnh mẽ.

– Đừng ra ngoài… Đừng… – Thùy Vy co rút ngượng chín người bấu chặt cổ hắn, nài nỉ.

– Không còn ai hết… Không sao mà.

Thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của Thùy Vy được hắn đặt xuống chiếc giường trải drap trắng tinh. Nắng sáng chiếu vào làm cơ thể tuyệt đẹp của nàng càng huyền ảo như trong mơ. Ngạo Thiên vừa ngắm nhìn cơ thể nàng, vừa cởϊ qυầи áo. Thùy Vy che kín gương mặt đỏ bừng bằng hai tay. Cặp đùi nàng gối lên, khép chặt, nhưng không che được hai mép môi đỏ hồng ướŧ áŧ bên dưới. Chiếc giường rung động dưới trọng lượng cơ thể hắn, làm tim nàng đập thật nhanh. Ngạo Thiên nhẹ nhàng đặt tay lên đầu gối nàng, tách nhẹ chúng ra.

– Đừng nhìn vào đó… – Thùy Vy rít khẽ qua kẽ tay, hai chân nàng run run nửa muốn khép nửa không.

– Nó đẹp lắm…

Ngạo Thiên nói mà làm Thùy Vy ngượng chín người. Hơi thở ấm áp của Ngạo Thiên sát bên làm hạ thể nàng nóng bừng. Hai bàn tay hắn vuốt dọc xuống bẹn đùi non mịn màn của nàng, khơi mở chúng rộng ra. Nơi thầm kín nhất của Thùy Vy mở rộng phơi bày ngay trước mặt hắn. Hai mép môi hồng hào cân xứng như hai múi quýt mọng nước. Ngạo Thiên cúi xuống thật thấp lần lượt hôn lên hai vùng trũng bên cạnh. Thùy Vy rợn người, hai bầu vυ' phập phồng ưỡn lên. Hai cái hôn phớt bên cạnh đã làm âʍ ɦộ nàng rỉ nước đẫm đìa. Hắn lại hôn, nhưng đưa lưỡi nhẹ nhàng chạm vào phía dưới, chậm chậm vét thẳng lên trên.

– Ư…

Cơ thể Thùy Vy căng cứng, cặp đùi thon dài như nhũn ra, mở rộng. Hai tay hắn bợ dưới mông nàng, cẩn thận như đỡ một miếng dưa hấu lớn. Đưa lên, ngậm lấy.

– Ôi… Thiên ơi…

Đôi môi hắn ngậm kín âʍ ɦộ nàng. Lưỡi hắn ấm áp trơn tuột vét mở hai mép môi mọng nước của nàng. Thùy Vy rêи ɾỉ từng tiếng ngắt quãng. Tay nàng không còn che trên mặt, vô thức muốn đặt lên đầu hắn, lại rụt về níu ghì tấm trải giường. Chưa bao giờ nàng được anh hôn hít âʍ ɦộ một cách nâng niu mà say mê như vậy! Nàng hé mắt, đôi gò má đỏ lựng xinh đẹp, nhìn xuống.

Ngạo Thiên lim dim như đang thưởng món ngon nhất trần đời, cánh mũi hắn phập phồng từng hơi nóng phả trên vùng mu mềm mại phơn phớt lông của nàng. Chỉ quan sát gương mặt lì lợm kia bên dưới hạ thể, Thùy Vy đã thấy một cơn rạo rực bùng nổ. Nàng cắn chặt bờ môi run rẩy, nhìn hai bàn tay hắn đang mò mẫn trên bụng mình, chậm chậm đưa lên.

Đón lấy hai bầu vυ' căng tròn của nàng, mân mê nhào nặn. Những ngón tay điêu luyện của hắn lại kẹt lấy hai đầṳ ѵú, se se… Thùy Vy rùng mình, một cảm giác nhột nhạt sung sướиɠ làm nàng thở dốc. Khi nàng nhìn xuống, mặt liền nóng bừng khi phát hiện Ngạo Thiên đang nhìn, miệng vẫn ngậm kín âʍ ɦộ nàng.

– Đừng nhìn mà…

Thùy Vy ngượng quá, bàn tay đưa xuống che mắt hắn. Ngạo Thiên mỉm cười. Nàng không thấy miệng hắn, nhưng nàng lại biết hắn đang cười. Đôi môi hắn áp chặt trên âʍ ɦộ nàng nhếch lên. Hắn kéo tay nàng xuống, đặt chúng lên hai bầu vυ' căng tròn của nàng. Thùy Vy chưa hiểu hắn muốn làm gì thì môi hắn chụm lại, nút mạnh lấy u thịt bé tí giữa môi âʍ ɦộ nàng. Thùy Vy co rút cả người há hốc, hai bàn tay vô thức tự nhào nặn hai bầu vυ' mình. Hắn mυ'ŧ mạnh hơn, lưỡi hắn ngoáy sâu vào, trong khi ánh mắt vẫn phấn khích theo dõi Thùy Vy đang tự vuốt ve xoa nắn hai bầu vυ' căng tròn của mình.

– Thiên ơi… Vy… Vy…

Thùy Vy há hốc rêи ɾỉ thật lớn. Những ngón tay thon dài của nàng vít lấy hai đầṳ ѵú săn cứng, kéo kéo, se chúng xoăn lại. Chưa bao giờ Thùy Vy làm chuyện này… Nhưng cảm giác nɧu͙© ɖu͙© dâng tràn hôm nay làm nàng buông thả toàn bộ. Trong đầu nàng, những ngón tay của mình như biến thành hai cái miệng, hai cái lưỡi đang bú ʍúŧ say mê. Cơ thể nàng rạo rực như bùng cháy. Một cơn sướиɠ khoái đê mê bất tận xâm chiếm đầu óc nàng. Thùy Vy vò nắn mái tóc rậm bờm xờm của Ngạo Thiên. Nàng kéo ghì mặt hắn dí sát vào hạ thể. Nàng há hốc, đôi mắt mơ màng nhìn gương mặt liên tục ngụp lặn giữa cặp đùi mở rộng của mình.

– Thiên ơi… Ôi…

Thùy Vy nức nở, gồng cứng người. Cơn sướиɠ khoái dâng lên tới tột đỉnh. Sâu trong cơ thể nàng một thứ gì đó tuôn tràn liên miên. Nàng vô thức muốn khép chân lại, nhưng Ngạo Thiên vẫn giữ chặt hai chân nàng. Miệng hắn ngậm kín lấy âʍ ɦộ đang nức nở tuôn trào của nàng.

– Đừng… Đừng… Ôi…

Thùy Vy há hốc, môi run run, đôi mắt đờ đẫn tê dại nhìn Ngạo Thiên. Hắn đang từng ngụm rút cạn cơ thể nàng. Lưỡi hắn tiếp tục moi móc vét sâu bên trong, làm cảm giác sung sướиɠ của nàng tiếp tục kéo dài liên miên. Thùy Vy nằm sõng xoài trên giường, hai mắt lim dim thở dốc. Chưa bao giờ nàng được tận hưởng cảm giác sung sướиɠ thõa mãn như vậy.

Từng tế bào trong cơ thể nàng như nở ra, tê dại. Ngạo Thiên nằm bên cạnh Thùy Vy, dươиɠ ѵậŧ căng cứng của hắn gác lên đùi nàng nặng trĩu. Hắn liên tục vuốt ve cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ tuyệt đẹp của nàng. Miệng hắn say mê ngậm mυ'ŧ hai đầṳ ѵú đỏ hồng, tay hắn nhào nặn hai bầu vυ' căng tròn của nàng. Thùy Vy ưỡn ngực lên, cơ thể vặn vẹo khao khát đón nhận những cái âu yếm vuốt ve điêu luyện của hắn.

Đột nhiên, cánh cửa bật mở. Hai con bé Nhi và Tình tay xách túi nilon vừa bước vào liền chết sững.

– Á…

Thùy Vy hoảng hốt thét lên. Nàng vội vàng đẩy Ngạo Thiên ra, trùm kín chăn lên người.

– Em xin lỗi… Em tự nhiên nhớ ra hôm nay cô không dạy… Nên… nên tụi em đi mua đồ ăn sáng về cho anh Thiên.

– Haizz… Hai con nhỏ này… Thật là…

Ngạo Thiên xoa xoa hai bùi dái căng tức, vừa nhìn Thùy Vy trùm kín chăn lên tới đầu, vội vã chạy vào phòng tắm. Hắn nghiến răng nhìn hai con bé, gầm gừ:

– Qua đây…