Nói thật, ngoại trừ thái tử, người ở đây không có ai thấy y phục trên người Phượng Khương Trần thuận mắt, nghe thấy Phượng Khương Trần nói vậy, Đông Lăng Tử Lãng chỉ kém nước vỗ tay khen tốt.
Không đợi thái tử lên tiếng, Đông Lăng Tử Lãng lập tức cướp đường: “Khương Trần nhanh đi.”
Khương Trần? Bọn họ thân nhau từ lúc nào mà có thể gọi tên nhau vậy?
Phượng Khương Trần nhìn Đông Lăng Tử Lãng, hàng mi thanh tú khẽ nhíu, dáng vẻ không đồng ý, đương nhiên nàng cũng không ngốc đến mức nói thẳng ra, ở đây toàn là người thông minh, nhất là thái tử điện hạ, hắn là một người giỏi lợi dụng chi tiết.
Trước lúc trời tối, thái độ hôm nay của Đông Lăng Tử Lãng với nàng sẽ truyền đến tai Cửu Hoàng thúc, người như Đông Lăng Tử Lãng và Nam Lăng Cẩm Phàm tự có Cửu Hoàng thúc đối phó, nàng không cần phải cứng đối cứng với đám hoàng tôn thành tinh này.
Cởi bỏ bộ đồ đoan trang, quý khí của Cửu vương phi, Phượng Khương Trần tẩy bỏ lớp trang điểm trên mặt, tháo trang sức trên đầu, cả người mặc đồ trắng từ đầu đến chân, trong nháy mắt lập tức từ phu nhân biến thành thiếu nữ thanh lệ thoát tục.
Tuy nói màu trắng không phải màu sắc cát lợi, nhưng Phượng Khương Trần rất hợp màu này, dù y phục đơn giản nhưng cũng không giấu được khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng trên người nàng.
Phượng Khương Trần khoác áo trắng không phóng khoáng cũng không phức tạp, ngoại trừ phần bên eo hơi ôm ra, còn đâu dáng thụng, nhưng y phục đơn giản như thế, mặc vào người Phượng Khương Trần lại toát lên vẻ đẹp ngay thẳng và thánh khiết.
Y phục gọn gàng, không trang điểm, thần sắc lạnh lùng thật sự tạo cảm giác cấm dục, dù không quyến rũ như thục nữ, nhưng lại lộ ra vẻ hấp dẫn thuần khiết, nếu là thời hiện đại thì đây chính là sự cám dỗ của đồng phục.
Nhìn phong cách ăn mặc này của Phượng Khương Trần, lời nói của Nam Lăng Cẩm Phàm lại tăng thêm phần tin cậy.
“Cô nương mặc đồ màu trắng thật đẹp mắt.” Hạ Vân không nhịn được mở miệng khen, vừa dứt lời mới phát hiện bản thân đã quá phận, vẻ mặt sợ hãi lùi lại.
“Đừng căng thẳng, ta không phải người không nói lý, sẽ không vì chút chuyện nhỏ mà trách phạt các ngươi.” Nếu mắc lỗi lớn, nàng sẽ trách phạt, Phượng Khương Trần không nói lời này, nhưng ba người chủ tớ đều hiểu.
Phượng Khương Trần tháo vòng trên cổ tay và hoa tai ném cho Đông Tình.
Lúc làm việc, nàng không thích trên người có vật rườm ra, đeo ngọc bội của Cửu Hoàng thúc và chuỗi ngọc trên cổ là sự khoan nhượng cực hạn của nàng rồi.
“Cảm ơn cô nương không trách tội.” Bấy giờ Hạ Vân mới tiến lên, cẩn thận tháo tóc Phượng Khương Trần ra, buộc mái tóc dài lên theo lời Phượng Khương Trần, vén gọn hai bên tóc mai tránh gây trở ngại lúc nàng làm việc.
Một khắc sau, Phượng Khương Trần hài lòng đứng dậy: “Đi thôi.”
Đẩy cửa phòng ra, ánh mặt trời chói lóa chiếu vào kéo dài bóng Phượng Khương Trần trên đất, Phượng Khương Trần đắm mình trong ánh mặt trời, đạp ánh nắng vàng chói mắt bước nhanh ra ngoài.
Ánh mặt trời vàng rực nhu hòa khí chất trong trẻo lạnh lùng trên người Phượng Khương Trần, nàng mặc cả bộ đồ trắng đứng dưới ánh mặt trời, phảng phất chút cảm giác mộng ảo, vô cùng không chân thật, tựa như ánh mặt trời vừa tắt, Phượng Khương Trần cũng sẽ tiêu tan theo.
Hạ Vân và Đông Tình đứng phía sau Phượng Khương Trần, nhìn nàng đến ngây dại. Cô nương nhà họ quá thiên diện phong hoa, chỉ đổi một bộ y phục mà cô nương nhà họ như thay một diện mạo khác…