Thực ra, không có người mẹ nàng có thể chấp nhận được đứa con mà mình mang nặng đẻ đau suốt chín tháng mười ngày lại là một đứa bé không khoẻ mạnh.
Đúng như dự đoán của Phượng Khương Trần, Tạ Hoàng Quý phi chỉ là buồn bực trong lòng, điều này không chỉ ảnh hưởng xấu đến sức khoẻ mà còn có hại cho đứa bé, Phượng Khương Trần bắt đầu nghi ngờ liệu có phải lúc trước mình đã chẩn đoán sai kết quả rồi hay không?
“Nương nương, sức khẻo của người không có gì đáng ngại, người chỉ buồn bực tích tụ trong lòng mà thôi, nương nương, Khương Trần hi vọng nương nương có thể yên tâm, cho dù không vì bản thân mình thì cũng phải suy nghĩ cho đứa nhỏ trong bụng, tiểu Hoàng tử rất cần người.’’ Thân là đại phu, nàng cần phải khuyên bảo người bệnh hãy thả lỏng tinh thần, đặc biệt là thai phụ, cho dù tình trạng của thai phụ xấu đến nhường nào đi chăng nữa thì cũng không thể liên luỵ đến đứa nhỏ.
Tạ Hoàng Quý phi buồn bã cúi đầu xuống, vẻ mặt tràn ngập lo lắng phiền muộn: “Khương Trần, sao bổn cung có thể không biết điều đó, chỉ là đứa nhỏ này… Bổn cung thực sự rất lo lắng cho nó, nó là long tử mà Hoàng thượng đang ngày ngóng đêm trông, ngộ nhỡ có chuyện gì, đứa nhỏ này vừa mới sinh ra sẽ bị chính phụ hoàng nó ghét bỏ.’’ Mà nàng cũng sẽ bị Hoàng thượng lạnh nhạt, thậm chí toàn bộ Tạ gia cũng sẽ vì nó mà gặp tai ương, Tạ Hoàng Quý phi không thể đánh cược.
“Nương nương, người cứ yên tâm, bây giờ tình trạng của tiểu Hoàng tử rất khoẻ mạnh, nương nương chỉ cần dưỡng thai thật tốt, tiểu Hoàng tử chắc chắn sẽ chào đời khoẻ mạnh.’’ Đứa nhỏ vẫn còn có quá, ngay cả siêu âm B cũng không thể nhìn ra được, Phượng Khương Trần chỉ có thể cố gắng an ủi Tạ Hoàng quý phi.
“Khương Trần, ngươi nói thật chứ, bổn cung thực sự có thể sinh ra một Hoàng tử khoẻ mạnh sao?’’ Tạ Hoàng Quý phi giống như người sắp chết đuối bắt được một khúc gỗ nổi, vui vẻ nắm lấy tay Phiownjg Khương Trần, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh ánh nước, thoạt nhìn trông cực kỳ đáng thương.
Phượng Khương Trần cảm thấy ơn lạnh, cẩn thận rút tay về.
Mặc dù tuổi tác thực sự của nàng cũng xấp xỉ Tạ Hoàng quý phi nhưng bây giờ nàng chỉ mới mười lăm tuổi, một nữ nhân hơn hai mươi tuổi như Tạ Hoàng Quý phi giả vờ nhu nhược trước mặt nàng, Phượng Khương Trần chỉ cảm thấy cả người nổi đầy da gà.
“Nương nương, ngài đứng kích động, bảo trọng thân thể quan trọng hơn tất cả, bây giờ tiểu Hoàng tử vẫn còn nhỏ, Khương Trần chẩn bệnh cũng chỉ dựa vào suy đoán, chờ đến khi tiểu Hoàng tử được sau bảy tháng, Khương Trần mới có thể chẩn đoán chính xác, khQuáng thời gian này nương nương nhất định phải tự chăm sóc mình thật tốt, còn có tiểu Hoàng tử trong bụng nữa.’’ Biết rõ đối phượng đang lợi dụng sự đồng cảm của mình, Phượng Khương Trần cũng không hề vạch trần.
Có gì để vạch trần chứ, Tạ Hoàng Quý phi muốn một Hoàng tử khoẻ mạnh, nàng có thể hiểu được, nhưng nàng là đại phu, cho dù nàng ghét Tạ Hoàng Quý phi đến đâu thì cũng sẽ làm việc dựa theo nguyên tắc của một đại phu.
“Khương Trần, ngươi không gạt ta đấy chứ? Ngươi thực sự có thể chẩn đoán chính xác?’’ Ánh mắt Tạ Hoàng Quý phi sáng ngời, ẩn chứa sự mong đợi.
“Đúng thế nương nương, khQuáng thời gian này mong nương nương hãy thư giãn tinh thần, điều dưỡng thật tốt, đừng lo lắng nhiều nữa.’’ Bị Tạ Hoàng Quý phi dày vò như thế, tâm trạng tốt đẹp của Phượng Khương Trần đã hoàn toàn biến mất. Nữ nhân trong cung thật đáng sợ, tính toán của các nàng thật mệt.
Tạ Hoàng Quý phi liên tục gật đầu, nghẹn ngào một tiếng, cuối cùng nước mắt rơi lã chã: “Khương Trần, nếu không có ngươi, hai mẫu tử chúng ta thực sự không biết phải làm sao cả, mẫu tử chúng ta sẽ giao cho ngươi, đại ân đại đức của ngươi Tạ gia ta sẽ không bao giờ quên.’’ Tạ Hoàng Quý phi lộ vẻ cảm kích, lấy khăn ra cẩn thận lau nước mắt, vẻ cảm kích trong mắt không hề giả tạo.
Nàng đã tìm người giỏi về phụ khoa đến chữa trị, đối phương nói khả năng nàng sinh được một Hoàng tử khoé mạnh chỉ có sáu phần, chỉ có sáu phần, nàng không dám đánh cược, nhưng cũng không muốn từ bỏ.
Nếu Phượng Khương Trần có thể chẩn đoán chính là và đảm bảo nàng sẽ sinh ra một Hoàng tử khoẻ mạnh thì Tạ gia tuyệt đối sẽ không bao giờ bạc đãi Phượng Khương Trần.
“Nương nương cứ việc yên tâm, Khương Trần chắc chắn sẽ cố găng hết sức.’’ Phượng Khương Trần vội vàng đảm bảo, dáng vẻ tựa như đã bị dao động trước quyền thế của Tạ gia, nhưng chí có nàng mới biết lúc này mình đã mất hết kiên nhẫn.